Suy đoán của cô đã chính xác, thằn lằn lớn có vẻ ngoài hung dữ sau khi nghe cô nói xong, cái đuôi bắt đầu buông lỏng cô ra.
Thiên Tình ngồi bệt dưới đất, hai đùi tê rần. Thằn lằn lớn cũng học động tác của cô, gập hai chân sau lại, ngồi xuống với dáng vẻ rất buồn cười.
Đôi mắt đỏ kia vẫn như cũ mà nhìn chằm chằm Thiên Tình, giống như là ác long đang bảo vệ kho báu của mình.
Bị bộ dáng của thằn lằn lớn làm cho tức cười, tâm trạng của Thiên Tình bởi vậy cũng tốt lên rất nhiều. Lúc vừa mới gặp, cô còn tưởng nó chính là con quái vật mà cô gái kia đã nhắc tới.
Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như là không phải. Quái vật ăn thịt người là một thứ khác, và bọn họ vẫn còn chưa phát hiện ra nó.
Nhắc tới đây, cô chợt nghĩ đến những cô gái vẫn còn đang ở trong hang đá, tuổi tác chắc cũng xấp xỉ với cô, cùng bị nhốt trên hòn đảo này. Cũng không biết những cô gái đi ra ngoài dò đường có gặp nguy hiểm hay không? Rồi vận may có giống mình hay không? Gặp được một đại gia hỏa lương thiện.
Ánh mắt cô dừng ở trên người đại gia hỏa, bề ngoài hung ác đáng sợ lúc này dường như cũng không dọa người lắm, đôi mắt đỏ chuyên chú kia đã trở nên đáng yêu hơn.
Đã đến lúc cô phải quay trở về.
Cô cử động chân mình một chút, sau đó đứng dậy. Đại gia hỏa bên cạnh cũng đứng dậy theo, thân thể cao lớn tôn lên dáng vẻ nhỏ bé của cô.
“Tao phải đi về, thằn lằn lớn.”
Đối phương cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ là khi cô vừa bước một bước, đuôi to bỗng nhiên quấn lấy hai chân cô.
“Này, tao không thể ở đây với mày được , tao phải đi về, tao còn có bạn động hành đang chờ tao.”
Thiên Tình muốn đẩy đại gia hỏa đang áp sát trên người mình ra, cô một lòng muốn trở lại cái hang đá kia.
Nhưng mà cái đuôi to đang quấn lấy cô vẫn không chịu nhúc nhích, ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng, căn bản không muốn buông cô ra, không cho cô rời đi.
Cô có chút tức giận, lại có chút buồn cười, giống như khi bản thân nuôi cún trong nhà, rất dính người.
“Nghe nè, thằn lằn lớn, tao rất cảm ơn việc mày đã cứu tao. Nhưng mà tao phải đi về tìm những người bạn đồng hành, bọn họ còn đang đợi tao.”
Cô đang nỗ lực trao đổi, thuận tiện sờ sờ đuôi to.
Bỗng nhiên, thằn lằn lớn đang đứng phát ra một đợt tiếng kêu ngắn ngủi, âm thanh không lớn nhưng rất dồn dập. Điều này khiến Thiên Tình bất giác rút tay lại.
Chẳng lẽ lỡ chạm vào chỗ không nên chạm?
Đuôi to đột nhiên càng thêm dùng sức quấn lấy hai chân của cô, cái đuôi nhọn từ cẳng chân cô trượt một đường lên trên, cọ đến đùi, thậm chí còn có chiều hướng tiến xa hơn.
Cô khép hai chân lại, lần nữa nắm lấy cái đuôi nhọn.
“Đừng……”
Thằn lằn lớn lại phát ra âm thanh giống lúc nãy, đuôi nhọn sung sướиɠ đong đưa ở trên tay cô. Cái đầu lớn thậm chí còn ghé sát vào vai cô, thân mật cọ cọ.
Lớp vảy trơn bóng lạnh lẽo cọ vào cổ, đột nhiên sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Loại biểu hiện này, hình như không giống như là bị sờ đau. Mà càng giống với, cảm giác thoải mái sung sướиɠ?
Đuôi lớn ở trong tay dùng sức đong đưa rất khéo léo, cái đầu lớn thỉnh thoảng cọ cô, trong hơi thở mang theo một chút mùi tanh của thịt, khiến cô hiểu rõ ràng, thứ ở bên người mình, là một con dã thú thuần túy.
Cô không nên tiếp tục dây dưa với đại gia hỏa này.
“Buông tao ra được không, như vậy rất khó chịu”
Thử cách như lúc nãy, cô thật cẩn thận nói chuyện với đối phương.
Quả nhiên, đại gia hỏa đơn thuần này lập tức buông lỏng cô ra. Lúc đuôi nhọn rời đi còn vô cùng lưu luyến quét vào bắp chân cô.
Cô nhanh chóng cất bước đi ra ngoài.
Đột nhiên một âm thanh vang lên từ phía sau, ngay tức khắc cả người cô bị đè ngã xuống đất.
Ngước mắt lên, một đôi mắt đỏ đang nhìn cô dịu dàng và chăm chú
“Nguy…… Hiểm……”
Hai từ không liền mạch, nhưng khiến Thiên Tình trợn to hai mắt, thứ áp sát cô bây giờ, đâu còn là thằn lằn lớn!