- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cấm Đảo (H)
- Chương 5: Thằn Lằn Lớn
Cấm Đảo (H)
Chương 5: Thằn Lằn Lớn
Thiên Tình mất thời gian rất lâu mới tìm được chỗ ngã xuống trước đó, trên đường trở về, cô còn nhặt được một quả táo nhỏ.
Mọi thứ dường như đang trở nên tốt hơn.
Bọn nhỏ đã không còn ở chỗ dây nho nữa, chỉ có con rắn lớn đã chết kia, cùng với, một con gấu rất lớn, đang vùi đầu gặm con rắn trên mặt đất.
Thân thể Thiên Tình cứng đờ, hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ gặp dã thú ở đây.
Đối phương dường như cũng không chú ý đến cô, điều này làm cho cô thở dài nhẹ nhõm. Ngay lúc chuẩn bị âm thầm chuyển phương hướng, kết quả lại không cẩn thận dẫm lên nhánh cây dưới chân.
"Rắc"một tiếng, sắc mặt Thiên Tình trở nên tái nhợt. Phía sau truyền đến một tiếng gào rống, theo sau là một trận rung động, con gấu kia đã phát hiện ra cô.
Bản năng sinh tồn khiến cô muốn chạy trốn, nhưng ở đây là rừng rậm, người căn bản không thể so sánh với dã thú. Rất nhanh, lúc cô bị vấp phải dây leo nhỏ, thì con gấu kia đã vồ đến trước mặt cô. Móng vuốt sắc nhọn cùng hàm răng của đối phương khiến cô cho rằng bản thân sẽ bị xé nát ngay tại chỗ.
Cô thậm chí tuyệt vọng kêu lên một tiếng "Bà nội".
Móng vuốt to lớn của con gấu đột nhiên dừng ở trước mặt cô khoảng hai centimet, sau đó, một cái đuôi thô to màu đen quét con gấu sang một bên.
Con gấu giận dữ kêu lên một tiếng đau đớn, lúc này Thiên Tình mới nhìn thấy chủ nhân của cái đuôi.
Đó là một con thằn lằn to lớn, nhưng lại trông không giống lắm. Ít nhất không giống với thằn lằn Thiên Tình đã gặp qua, toàn thân màu đen, vảy trên người phát sáng bóng loáng. Lúc này nó đang đứng bằng hai chân trước, cặp mắt đỏ nhìn chằm chằm con gấu đang gào rống trên mặt đất.
Không có chút nào sợ hãi, cái đuôi thậm chí rất thích ý mà đập trên mặt đất hai cái.
Ngược lại, bá vương rừng rậm nhanh chóng bị dập tắt khí thế. Nó bò dậy rồi bỏ chạy mà cũng không nhìn Thiên Tình lấy một cái, lúc này chỉ còn lại có Thiên Tình với thằn lằn lớn đưa mắt nhìn nhau.
Thời điểm đôi mắt đỏ kia nhìn cô, cô nhịn không được cả người run run một chút. Cô không biết thằn lằn lớn này có phải cũng xem mình là con mồi hay không. Với tình huống trước mắt, không có khả năng chạy trốn.
Chẳng lẽ hôm nay cô sẽ chết ở chỗ này?
Trong lúc tuyệt vọng, lại thấy đại gia hỏa kia đi tới chỗ mình. Nghe nói thằn lằn thích ăn thịt thối, Thiên Tình bỗng nhiên nhớ tới lúc trước có xem qua thế giới động vật, và cũng có thằn lằn lớn trong đó, cô còn nhớ rõ tên thằn lằn kia.
Rồng Komodo.
Đối chiếu với đại gia hỏa trước mặt, hình như có chút giống. Nhưng không có lớn như gia hỏa này, gia hỏa này quả thực không giống sinh vật trên trái đất.
Thằn lằn lớn cũng không lập tức ăn cô. Đợi đến lúc cô bị đối phương ném ngồi trên đuôi, cả người phát ngốc.
Chẳng lẽ mình trở thành lương thực dự trữ?
Khi cô bị mang về sơn động mà lúc trước mình tỉnh lại, lúc này mới biết được người trước đó cứu mình là đại gia hỏa này.
Đây là huyệt động của nó.
Cho nên, bây giờ cô đang an toàn phải không?
Lòng mang nghi vấn, Thiên Tình nhìn đại gia hỏa đang trầm mặc kia, trong lúc nhất thời không biết nên giao lưu với đối phương thế nào.
Thằn lằn lớn đi đến cạnh hồ nước rửa móng vuốt với thân thể của mình, nó còn là một con thằn lằn yêu sạch sẽ. Sau đó, nó đi đến trước mặt Thiên Tình.
Đôi mắt màu đỏ kia khiến cô sinh ra áp lực cực lớn, sau đó thân hình to lớn bao phủ cả người cô ở trong bóng đen.
Thiên Tình trở nên khẩn trương, mặc dù đối phương không có ác ý, nhưng hình thể to lớn và gương mặt nhìn qua không hề dễ coi giống như trong phim khoa học viễn tưởng, cũng tạo thành chấn động thị giác không nhỏ cho cô.
Cẳng chân truyền đến xúc cảm lạnh băng, cái đuôi thô to kia bao lấy cả người cô, mang theo một chút cảm giác thân mật gần như không thể phát hiện.
Cảm giác kỳ lạ này khiến tảng đá trong lòng Thiên Tình rơi xuống. Gia hỏa to lớn này nhìn qua rất dịu dàng.
Nếu xem nhẹ cái đuôi nhọn đối phương không ngừng quét vào cẳng chân cô, thì bị một cái đuôi to như vậy vờn quanh còn cảm thấy rất thoải mái.
Chỉ là thời gian dài, chân cô có chút tê.
Cử động đôi chân có chút cứng đờ của mình, động tác rất nhỏ này rất nhanh bị nó phát hiện. Khi cặp mắt đỏ nhìn qua, vẫn khiến cô cô run rẩy.
Dịu dàng mà vô hại.
"Có thể thả tao ra không, chân tao bị tê rồi.”
Đại gia hỏa đặc biệt như vậy, hẳn là có thể nghe hiểu lời cô nói, trong lòng Thiên Tình nghĩ như vậy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cấm Đảo (H)
- Chương 5: Thằn Lằn Lớn