Toàn bộ hòn đảo rất lớn, Thiên Tình đi đến bãi phơi muối với một cái lọ nhỏ. Đây là do một cô gái trước đó cho, bên trong đầy kẹo đã bị Arthur ăn vụng hết, vừa lúc dùng để đựng đồ.
Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng rống giận, điều này làm cho Arthur bên cạnh sắc mặt ngưng tụ, cái đuôi phía sau đều cứng ngắc kéo trên mặt đất.
Thiên Tình bên cạnh nhận thấy arthur thay đổi, quay đầu nhìn hắn.
"Sao vậy, Arthur?"
Ánh mắt nhìn về phía xa xa, con ngươi Arthur nhiều lần biến hóa, cuối cùng lắc đầu, dùng đuôi quấn lấy Thiên Tình, cúi đầu hôn cô.
Trải qua nhiều ngày ở chung, cô hoàn toàn không kháng cự sự thân thiết của Arthur. Được hôn, cô cũng nhịn không được ôm lấy đầu Arthur, chủ động hôn lại.
Tiếng gầm gừ biến thành tiếng rít, tai Arthur giật giật, bắt đầu trở nên nôn nóng. Lúc hôn thì bóp lấy eo Thiên Tình, dáng vẻ không quan tâm làm đau cô.
"Arthur, anh có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?"
Sau khi không cẩn thận làm khóe miệng bị rách, Thiên Tình đẩy Arthur ra, cô có thể nhận ra rõ ràng lòng hắn không có ở chỗ này.
Arthur cảm thấy vô cùng áy náy và đau lòng, liếʍ liếʍ khóe miệng Thiên Tình, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Có nguy hiểm ở bên kia."
Mặc dù không nói rõ nguy hiểm là gì, nhưng Thiên Tình có thể đoán được hắn rất để tâm. Bộ dáng nôn nóng này, nói không chừng có chuyện lớn xảy ra.
"Vậy anh đi qua xem một chút, tôi sẽ ở đây đợi anh."
Cô ôm đầu Arthur, nhẹ nhàng nói. Tuy nhiên, Arthur vẫn rất lo lắng nhìn cô, hòn đảo này không an toàn, hắn không yêm tâm để cô dâu của mình ở đây.
"Không có việc gì, tôi sẽ không chạy lung tung. Tôi sẽ đợi anh, được không?." - cô nói.
Dù sao ở đây cũng là bờ biển, cô hoàn toàn có thể tránh được nguy hiểm.
Nghe tiếng gầm thét của con gấu bên kia, Arthur cuối cùng cũng gật đầu. Ở trước mặt Thiên Tình biến thành hình thái thằn lằn, dùng đầu lưỡi liếʍ toàn thân cô một lần, cho đến khi hoàn toàn nhiễm mùi của mình. Cuối cùng, hắn mới miễn cưỡng rời đi.
Trong đôi mắt đỏ kia, tràn đầy lưu luyến với lo lắng.
Hắn nhất định phải về nhanh, và ở cùng với cô dâu của mình.
Cho tới khi bóng dáng của thằn lằn kia đã biến mất hoàn toàn. Thiên Tình mới ôm hai chân mình, ngồi xuống một tảng đá khuất ánh nắng, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía biển xa xăm.
Cô không thể nào biết được chuyện gì đang diễn ra bên kia, nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt của Arthur, cô không khỏi nghĩ liệu có phải có phải có con thằn lằn cái nào đang gọi hắn hay không?
Cô nghĩ ngợi lung tung thậm chí còn nghĩ đến dáng vẻ Arthur và thằn lằn cái ở bên nhau, cảm giác không thoải mái trong lòng nói cho cô biết, bản thân đã có tâm tư gì đó với Arthur.
Cô thầm nghĩ, con thằn lằn ngốc ấy, là của mình.
Có mình ở đây, Arthur hẳn là chướng mắt những con thằn lằn cái khác. Thiên Tình tự an ủi mình, phủi phủi cát trên chân, chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nhiên một bóng lớn hiện ra, phủ kín trước mắt cô.
Còn chưa đợi cô nhìn rõ, thì cảm nhận mình đã bị bắt đi. Cái thứ bắt cô chạy rất nhanh, bờ biển lớn như thế rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng của Thiên Tình.
Chỉ còn sót lại một chai nhỏ nằm trơ trọi ở đó, vũng nước còn chưa kịp khô.
Đợi khi Arthur trở về, chỉ nhìn thấy bờ biển không một bóng người, hắn phát ra tiếng gầm khiến những sinh vật trên đảo sợ hãi.
Cô dâu của hắn…