Sau khi sự sợ hãi ngắn ngủi qua đi, cô vẫn phải chấp nhận sự thật này. Mặc dù cô sợ rắn, nhưng ở trên đảo chỉ có duy nhất thực vật, thì có ăn đã là tốt lắm rồi, không thể bới móc gì cả.
Huống chi, thịt rắn ăn cũng khá ngon.
Chỉ có điều, ở chỗ này gần một tháng, cô dường như quên mất một vấn đề quan trọng. Ánh mắt rơi trên người Arthur, cô hỏi: “Arthur, trên đảo này chỉ có mình anh là có thể biến thành người sao?”
Một đôi mắt to nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc nghe không hiểu những gì cô nói.
Thấy thế, cô thở dài một hơi đành phải thay đổi cách nói.
“Ở trên cái đảo này chỉ có mỗi mình anh sao? Ý là có mỗi anh có thể nói chuyện trong bộ dạng này.”
Cô vừa nói vừa cố ý xoa nắn mặt Arthur, có tính đàn hồi, cơ bắp trên người cũng rắn chắc, cô thèm nhịn không được nên nhéo vài cái.
Arthur mỉm cười đưa tay mình cho cô, để mặc cô nghịch ngợm.
chỉ là câu hỏi của Thiên Tình, Arthur lắc đầu: “Không có, chỉ có tôi.”
Từ khi hắn sinh ra, bên cạnh cũng chỉ có một mình. Hắn chưa từng nhìn thấy mẹ, chỉ được một con gấu mẹ nuôi nấng, con gấu lớn lúc trước bị hắn đánh, chính là con của gấu mẹ kia.
Nếu nói như vậy, thì bọn họ cũng được tính là anh em. Nhưng Arthur cũng không cho rằng là như vậy, trước nay hắn cũng không coi mẹ gấu là mẹ mình.
Hắn ý thức được bản thân mình bất đồng, sau khi lớn lên luôn sống một mình. Thời gian đầu cũng rất yên ổn, cho đến khi xuất hiện một con thuyền.
Đoạn thời gian đó đối với Arthur cũng không tính là tốt, nhưng mà hắn cũng học được một chút ngôn ngữ nhân loại. Sau đó thì những người đó rời khỏi hòn đảo này, hắn lần nữa được tự do, trở thành bá chủ trên đảo.
Rồi đến sau này, có một con thuyền lại đến đây, đưa đến cô dâu của hắn.
Arthur ngửi mùi trên người Thiên Tình, thì biết đây chính là cô dâu của mình. Hắn âm thầm quan sát, sau đó yêu thích cùng khát vọng với cô dâu khiến hắn sau cùng bắt giữ Thiên Tình.
Chỉ là Thiên Tình hoàn toàn không biết.
Nghe được câu trả lời của Arthur, cô thất vọng thở dài một tiếng, cắn đứt miếng thịt trong miệng. Đồ ăn có thể chữa khỏi hết thảy mọi việc không vui vẻ, Arthur ôm cô vào ngực, sau đó hôn vào cổ và xương quai xanh của cô.
Ánh mắt hồng ngọc nhìn chằm chằm vào bộ ngực không có bất kỳ cái gì trói buộc bên trong cổ áo, khát vọng khiến hắn lăn lăn yết hầu, ánh mắt nóng hầm hập dính ở mặt trên.
“Anh đang nhìn cái gì vậy!”
Cô che lại bộ ngực mình lại, Thiên Tình nhìn thằn lằn lớn hiếu sắc* trước mặt. Arthur nhìn cô cực kỳ ủy khuất, không rõ tại sao mình không được nhìn hai cái bánh thịt mềm mại kia.
*Hiếu sắc:Ham mê sắc đẹp
“Thiên Tình, tôi muốn ~”
Bày tỏ du͙© vọиɠ của mình trắng ra như thế, nhìn nửa người dưới của hắn dần dần ngẩng đầu, Thiên Tình chỉ muốn lắc cái đầu của gia hỏa này.
Đúng là đồ tϊиɧ ŧяùиɠ lên não!
Đẩy đầu đối phương ra, cô đứng dậy đi ra ngoài. Còn chưa đi được hai bước, đã bị bổ nhào ngã xuống mặt đất,
Arthur dùng tay đặt ở sau đầu cô, tránh cho cô bị thương.
Chỉ là cái chày kia của đại gia hỏa ở trên đùi cô, vừa cứng vừa nóng, khiến cô xấu hổ không dám ngẩng đầu.
“Thơm quá, rất thích Thiên Tình!”
Đuôi to ở sau người vui sướиɠ lắc tới lắc lui, từ lần trước, Arthur rất thích lúc giao phối lộ ra cái đuôi của mình, thỉnh thoảng dùng cái đuôi chạm vào thân thể Thiên Tình.
“Câm miệng!”
Thiên Tình ôm lấy thân thể hắn, dùng miệng lấp kín cái miệng lải nhải của Arthur. Ngầm đồng ý việc hắn động tay động chân với mình.
Thời điểm côn ŧᏂịŧ thô to vừa đi vào, cô vẫn có chút khẩn trương. Cũng may cảm giác này không kéo dài lâu, chất lòng không ngừng chảy ra bôi trơn động tác, sau khi Arthur hoàn toàn đi vào thì dùng sức mãnh liệt, kɧoáı ©ảʍ dày đặc kéo cô vào vực sâu tìиɧ ɖu͙©, không có cách nào kìm chế.
“Ưm a…… Nhẹ chút, thằn lằn thối!”
Tiếng nước "phụt phụt" vang lên, một cái đuôi thật lớn mang hai người đan xen vào nhau. Hai chân Thiên Tình kẹp chặt eo thon hữu lực, thừa nhận từng đợt lại từng đợt va chạm.