Tống Bình An mất tích, ám vệ bị gϊếŧ, sự đả kích này quả thực không nhỏ, Hoàng đế chỉ cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Vào thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện như vậy, Hoàng đế nghĩ như thế nào đều cảm thấy chỉ có một người có lý do cùng bản lãnh làm được việc này.
Y cho tới bây giờ chưa từng dám đánh giá thấp đối thủ, nhưng y cho tới bây giờ cũng chưa từng đoán trước được, người nọ lại biết rõ sự tồn tại của Bình An!
Là lúc nào, người nọ rốt cục từ khi nào thì biết đến Bình An?
Hoàng đế phù trán khổ tư, đột nhiên, một màn chứng kiến trước Càn Thanh cung hiện lên trong đầu, lúc trước còn cho là trùng hợp, nhưng hiện tại đâu thể nào là trùng hợp, khắp nơi đều lộ ra dấu vết cố ý an bài.
Diệp Hoa biến sắc, xông ra ngoài điện gọi to: “Người tới!”
Rất nhanh, thị vệ mấy ngày trước Diệp Hoa nhìn thấy ngoài điện được dẫn đến, Diệp Hoa bình tĩnh đợi hắn quỳ lạy xong, lệnh hắn ngẩng đầu. Ngày ấy chỉ là thoáng liếc nhìn, cảm thấy có vài phần giống nhau, nhưng hôm nay nhìn kỹ, lại thấy thị vệ này càng giống Dương chiêu dung hơn.
Hoàng đế nghiêm mặt nói: “Ngươi tên gì?”
Người quỳ phía dưới sợ hãi đáp: “Hồi hoàng thượng, ty chức họ Dương, danh Tử Nguyên.”
“Dương Tử Nguyên.” Hoàng đế lẩm bẩm lặp lại, nhìn xuống, khiêu mi hỏi: “Ngươi cùng Dương chiêu dung có quan hệ như thế nào?” Lớn lên như thế, lại đồng họ đồng danh, thật sự rất khó làm người ta không liên tưởng.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Dương chiêu dung là tỷ tỷ của ty chức.” Thị vệ trẻ tuổi rất là kinh hoảng, thanh âm phát run, không rõ Hoàng đế đột nhiên truyền triệu hắn đến có việc gì, chỉ phải nhất nhất chi tiết trả lời.
Hoàng đế đặt tay lên bàn, lãnh hỏi: “Ngươi như thế nào tiến cung làm việc, là tỷ tỷ ngươi an bài?”
Chẳng lẽ hắn không nên tiến cung làm việc? Tiểu thị vệ lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch như giấy, lắp bắp không rõ ràng, “Hồi…Hồi Hoàng thượng….Ty chức thật sự..thật sự cũng không rõ ràng….Tỷ tỷ….Không…Dương chiêu dung nói trong nội cung có người giúp ty chức tìm chức thị vệ…để cho ty chức vào cung..thật sự là chưa được vài ngày…Không biết làm sai chuyện gì, cầu Hoàng thượng thứ tội!”
Mới đến vài ngày? Danh ngạch tùy cận bảo vệ Hoàng đế là mơ ước của chúng thị vệ trong nội cung, mỗi lần tuyển chọn đều là chen phá đầu mới giành được một chỗ, hơn nữa danh ngạch đếm lên đếm xuống cũng chỉ có bằng đấy người, có thị vệ có khi cả đời đều không chờ được đến phiên, cũng có thị vệ có được cơ hội một bước lên mây, nhưng tiểu thị vệ này mới đến vài ngày đã được an bài đến Càn Thanh cung bảo vệ Hoàng đế, như thế nào không khiến người ta nghi hoặc.
Nhưng Hoàng đế hoàn toàn không hề nghi hoặc, bởi y biết rõ, trong nội cung có một người có bản lĩnh làm như vậy.
Y chỉ là có chút không rõ, người nọ tại sao phải để đệ đệ của Dương chiêu dung làm thị vệ, hơn nữa còn là làm thị vệ trong Càn Thanh cung.
Lại ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt thị vệ nọ vì bối rối mà xanh trắng giao thoa, rất giống Dương chiêu dung, đồng dạng cũng có vài phần bóng dáng của Tống Bình An. Diệp Hoa nghĩ thầm, người nọ rốt cục muốn làm gì? Là muốn nói cho y biết, nàng đã biết sự tồn tại của Tống Bình An?
Nhưng ý nghĩ đó rất nhanh đã bị y phủ quyết, vì nếu chỉ là cảnh cáo, thì cần gì phải bắt Tống Bình An đi?
Nàng rốt cục muốn nói cho y cái gì?
Hiện tại Bình An sinh tử chưa rõ, Diệp Hoa vô cùng nôn nóng, nhưng y bức bách bản thân phải tỉnh táo, bởi vì đối thủ có lẽ đang tại mắt lạnh chờ y rối loạn, chớp thời cơ hành động.
Tại sao phải chọn một người giống Bình An, tại sao phải dùng thân phận thị vệ___
Suy nghĩ hỗn độn đột nhiên xuất hiện một tia sáng, Diệp Hoa thân thủ đi bắt, rốt cục đã hiểu, chỉ có điều, sự lĩnh ngộ này không gây cho y mừng rỡ, mà ngược lại, sắc mặt y càng ngưng trọng, quét quanh điện một vòng, không thấy người kia, tâm Diệp Hoa càng lạnh.
Y đã biết người nọ muốn nói cho y cái gì.
Nàng tại bình tĩnh nói cho y biết: [Diệp Hoa, thị vệ có vài phần giống Tống Bình An bị Thái hậu ban chết kia, cũng là ta phái tới.]
Nói cách khác, nàng ngay từ đầu đã biết Tống Bình An tồn tại, mà người sớm nhất biết đến Tống Bình An, trừ y ra, chính là Tần công công – Tần Nghi.
.
Bình An tỉnh, nhưng đầu vẫn rất nặng rất nặng, tựa như bị rót chì vào, không chỉ nặng, còn có chút đau nhức. Bình An giãy dụa đứng dậy, rêи ɾỉ đi nhu nhu trán, bên tai truyền đến tiếng đinh đương rất nhỏ làm hắn dừng lại động tác, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một lão phụ mặc tố y ung dung ngồi bên cửa sổ, tay nâng chén lẳng lặng uống trà.
Thấy Bình An nhìn về phía mình, lão phụ nhân mỉm cười, nói: “Tỉnh?”
Bình An đề phòng nhìn nàng, không nói gì.
Lão phụ nhân lắc đầu, lại uống một ngụm trà: “Thanh niên khỏe mạnh như ngươi, không lẽ còn sợ một lão nhân nửa bước đã vào quan tài như ta sao?”
Bình An nhịn không được, hỏi: “Ngươi là ai?”
Lão phụ lạnh nhạt cười, “Ta là nãi nãi của Diệp Hoa.”
Bình An sững sờ, thật lâu sau mới định thần lại, thân thể lảo đảo một chút, lại vội vàng ổn định, cũng không quản bản thân suy yếu, bò xuống giường, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt lão nhân: “Tiểu nhân Tống Bình An, khấu kiến Thái Hoàng Thái Hậu!”
Lão nhân từng ngụm từng ngụm uống trà, mặc cho Bình An quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày cũng không để ý đến hắn, càng không gọi hắn đứng dậy. Thân thể Bình An vốn có chút không khỏe, lại quỳ xuống lâu như vậy, càng cảm thấy choáng váng, nhưng người trước mặt chưa lên tiếng, hắn lại khó chịu mấy cũng không dám động.
Thời gian qua gần nửa nén hương, đầu gối Bình An tê nhức, lão nhân mới nói: “Chỉ bằng một câu, ngươi liền tin tưởng ta sao?”
“Cái..cái gì?” Bình An nghi hoặc không hiểu.
Khóe miệng lão nhân giật giật: “Không bằng không chứng, ngươi liền khẳng định ta là Thái Hoàng Thái Hậu?”
“Cái này….” Bình An ngẩn ra. Trong lòng hắn, Hoàng đế là Hoàng đế, thiên hạ chỉ có một người, không ai dám giả mạo, kẻ dám cả gan xưng đế chỉ có tử tội mà thôi. Hoàng đế không thể giả mạo, vậy thân nhân của Hoàng đế, ai lại dám giả mạo?
Nhìn hắn ngơ ngẩn không biết làm sao, lão nhân nở nụ cười: “Bọn họ đều nói, ngươi rất ngốc, ta còn cho là nói quá, giờ gặp, mới biết được, bọn họ quả thực là ăn ngay nói thật.”
“Thái Hoàng Thái Hậu….” Bình An vẫn là không hiểu ra sao.
Lão nhân thở dài một hơi, “Được rồi, ngươi đứng lên đi.”
“Tiểu nhân tạ ơn Thái Hoàng Thái Hậu.” Quỳ đã khó chịu, giờ đứng lên, lại mất không ít sức lực, cuối cùng cắn cắn răng một cái, một hơi đứng thẳng dậy, nhưng đầu lập tức choáng váng, làm hắn cảm giác trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa lại quỳ xuống.
Lão nhân liếc mắt nhìn hắn, hướng hắn khoát khoát tay, nói: “Ngồi đi.”
“Tiểu nhân không dám.” Bình An cúi đầu, tự giác thân phận hèn mọn, không dám ngồi.
Thấy hắn đứng im không nhúc nhích, thanh âm của lão nhân tức thì dẫn theo chút lãnh ý: “Như thế nào, có phải là cảm thấy ta già rồi, không có bản sự, lời nói không cần nghe?”
Bình An sợ tới mức lại phác thông quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu nhân tuyệt đối không có ý nghĩ như vậy, tiểu nhân chỉ là thấy mình thân phận đê tiện, nào có tư cách ngồi trước mặt ngài…”
Ánh mắt của Thái Hoàng Thái Hậu quét trên mặt hắn một lượt, không tiếp tục dây dưa về vấn đề này, thản nhiên nói: “Ngươi đứng dậy.”
Bình An không dám chậm trễ, nhanh nhanh chóng chóng đứng dậy.
“Ngồi.” Lão nhân tùy ý chỉ một cái ghế trước mặt.
“Tiểu nhân tạ ơn Thái Hoàng Thái Hậu.”
Bình An vẫn còn chút do dự, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn sắc mặt của nàng, bình thản mang theo túc mục, không hiểu sao khiến tim hắn đập nhanh, lần này chỉ phải ngoan ngoãn ngồi xuống, mông hơi chút dính vào mép ghế, không dám ngồi toàn bộ.
Hắn ngồi xuống xong, lão nhân liền hỏi: “Muốn uống trà?”
Bình An khẩn trương lắc đầu: “Không, không cần, tiểu nhân không khát, tạ ơn Thái Hoàng Thái Hậu ban cho.”
Lão nhân thản nhiên nói: “Cũng không phải chỉ có khát mới uống trà.”
“Cái gì?” Bình An vẻ mặt mờ mịt.
Lão nhân làm như thở dài một hơi, đặt chén trà xuống, tự mình rót đầy một chén, đưa tới trước mặt Bình An, nói: “Ngươi bị hạ mê dược, bây giờ tuy tỉnh, đầu vẫn có chút choáng váng đau nhức đi, uống một ngụm trà có thể tỉnh thần.”
Thái Hoàng Thái Hậu rót trà cho mình, Bình An sợ hãi vạn phần, không dám từ chối cũng không dám tiếp, sợ tới mức lại muốn quỳ xuống, bị một tiếng quát nghiêm khắc kịp thời ngăn lại, cứng ngồi trên ghế, tiến thoái lưỡng nan.
Lão nhân lại đẩy chén trà về phía hắn, nghiêm thanh nói: “Nhận lấy đi.”
Bình An vội vàng tiếp vào tay.
“Uống trà.”
Bình An lập tức cứng ngắc đưa lên miệng uống, nước trà hơi nóng, một ngụm uống hết, lại một ngụm thiếu chút nữa phun ra, lấy tay bụm miệng, nghẹn đỏ mặt, thật vất vả mới nuốt xuống dưới, muốn mở miệng khà khà đầu lưỡi, lại sợ vô lễ trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ phải tiếp tục trướng bừng mặt cứng ngắc nhịn xuống.
Thái Hoàng Thái Hậu từ đầu tới đuôi nhìn xem phản ứng của hắn, lông mi hơi hơi nhướn lên, thần sắc có chút dở khóc dở cười.
Hẳn là thật không nghĩ tới, sẽ có một người ngốc đến vậy đi.
Tiện đà lại cảm khái, cũng chỉ có người như thế, mới có thể làm cho đứa nhỏ tính cách lãnh ngạnh kia rửa mắt mà nhìn, bận tâm đến thế.
Thế gian đều theo đuổi thứ mình không có.
Có lẽ là hướng tới, có lẽ là chờ mong, cũng có lẽ là an ủi.
Lão nhân lại rót đầy chén cho mình, một lần lại một lần thổi lá trà nổi trên mặt nước, mặc cho không khí ngưng trọng bao lấy hai người.
Bình An càng ngày càng cảm thấy bất an, trong đầu hắn có rất nhiều nghi vấn, tại sao hắn lại ở nơi đây, Thái Hoàng Thái Hậu vì sao cũng ở chỗ này, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì….Nhưng dù có nhiều nghi vấn đến đâu, hắn cũng không dám mở miệng hỏi lão nhân trước mặt.
Nàng là Thái Hoàng Thái Hậu, hoàng tổ mẫu của đương kim thiên tử, người đã từng cùng Hoàng thái tổ chinh chiến sa trường, trước sau đến đỡ hai vị ấu đế đăng cơ, chống lại đám đại thần lòng muông dạ thú, ý đồ mưu nghịch, một vĩ nhân đã từng sất trá phong vân, sau khi thanh trừ họa lớn, mới dần dần ẩn lui.
Hoàng đế chưa từng nhắc tới Hoàng tổ mẫu của y với Bình An, thế nhân nhắc tới nàng, nhiều là kính nể, còn trong tưởng tượng của Bình An, nàng hẳn là nghiêm khắc, hẳn là một thân hoa phục, bễ nghễ thiên hạ….
Nhưng mà trên thực tế, nàng thần thái ung dung, một đầu tóc bạc, trát một chi xanh biếc ngọc trâm, một thân tố y, quanh người như có như không mùi đàn hương, không khác gì một đại gia chủ mẫu bình thường, thậm chí còn mộc mạc hơn rất nhiều.
“Đang suy nghĩ cái gì?”
Lúc này mới ý thức được mình cư nhiên vô lễ nhìn lão nhân ngẩn người, Bình An có chút khốn quẫn, lúng ta lúng túng nói: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu nhân không nghĩ gì cả.”
Lão nhân lại hiểu ý cười, nói: “Có phải đang nghĩ, ta sao lại không hề có nửa điểm như một Thái Hoàng Thái Hậu đi?”
Bị nói trúng tâm sự, Bình An xấu hổ không biết nên nói như thế nào.
Lão nhân tay nâng chén trà thở dài: “Nếu không có thân phận Thái Hoàng Thái Hậu, ta cũng chỉ là một lão phụ bình thường thôi…Nhiều khi, người luôn thân bất do kỷ, rất nhiều chuyện, cũng đều là bất đắc dĩ.”
“Không nói nó nữa.” Lão nhân thoáng dừng một chút, nhìn sang Bình An: “Tống Bình An, ngươi có biết tại sao ta sai Tần Nghi đưa ngươi đến đây không?”
Bình An đương nhiên là không biết, vì vậy hắn thành thật lắc đầu, trả lời: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu nhân ngu dốt, xin người nói rõ.”
Thái Hoàng Thái Hậu thâm sâu cười, không hề quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát nói: “Ngươi rất quan trọng, ta muốn bắt ngươi đến đánh cuộc, đánh cuộc trong lòng Diệp Hoa ngươi có bao nhiêu cân nặng. Dùng tính mạng của một mình ngươi, xem có thể trao đổi tính mạng của hơn một ngàn người Mộ Dung gia hay không!”
Cho dù là một hồi đánh cuộc, nếu không có khả năng giành phần thắng, thì sao dám dễ dàng hạ chú?
Biết người là bị ai mang đi, tự nhiên là đi tìm người đòi về, Hoàng đế trực tiếp đến cung Từ Ninh, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu đóng cửa không tiếp, chỉ có một cung nữ đi ra truyền lời, nói: “Hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu nói thân thể người không thoải mái, muốn nghỉ ngơi, mời Hoàng thượng quay về, lão nhân gia còn nói, nếu ngài lại đến, xin suy nghĩ rõ ràng trước rồi hãy đến tìm người.”
Cái gì?
Nghe vậy, Hoàng đế hận không thể trực tiếp xông vào, có điều Thái Hoàng Thái Hậu dám đóng cửa không ra, tự nhiên là có lợi thế nắm trong tay, nếu Hoàng đế tùy tiện tiến vào, hậu quả thiết tưởng khó lường.
Người quan trọng nhất rơi vào tay người khác, cho dù lại tức lại lo cũng chẳng biết làm thế nào, hiện tại đã lâm vào thế yếu, chỉ có bó tay bó chân cúi đầu buồn khổ mà thôi.
Đợi trở về sau, Diệp Hoa không cam lòng ngồi xuống ghế, hối hận bản thân dễ tin người, trước đó có tra qua xuất thân của Tần Nghi, cũng không có gì đặc biệt. Hắn là từ Hoàng Thái Hậu bên kia tới, ai ngờ đến, hắn lại là kẻ hai mặt, nhìn như người của Thái hậu, kì thực lại nghe lệnh Thái Hoàng Thái Hậu.
Sự đả kích này đối Diệp Hoa không phải là nhỏ, y cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, quanh co khúc khuỷu vô số chưởng vân, tựa như lòng người quanh co lòng vòng vĩnh viễn nhìn không thấu. Diệp Hoa bỗng nhiên nắm chặt, hai mắt trừng lớn như ứa ra máu, thế gian này, chẳng lẽ thật sự không có người nào có thể tin?
Thật lâu sau, tay nắm chặt dần buông ra, Diệp Hoa ủ rũ nằm xuống, không, cho dù thế nhân đều phản bội y, y vẫn sẽ nguyện ý tin tưởng một người, một người bây giờ đang không biết ở đâu….
Không biết qua bao lâu, Diệp Hoa đứng dậy qua tẩm cung thay đổi quần áo, lén lút xuất cung.
Diệp Hoa không đi đâu xa, mà thẳng đến nhà của Trịnh Dung Trinh, Trịnh Dung Trinh vừa mở cửa thấy người tới là y, hơi có chút ngạc nhiên, sau đó là lãnh đạm: “Không biết Hoàng thượng hạ giá đến chỗ tại hạ có việc gì, nếu là muốn hỏi tội Trịnh mỗ tự ý từ chức, trực tiếp phái binh mã tới bắt giam là được rồi, thiên tử tự mình động thủ thật sự là làm cho Trịnh mỗ thụ sủng nhược kinh!”
Diệp Hoa đứng ngoài cửa, mắt không chớp nhìn thẳng hắn, nghiêm túc nói: “Trịnh Dung Trinh, Bình An mất tích.”
Trịnh Dung Trinh kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Diệp Hoa thoáng nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Vào nhà nói tiếp.”
Trịnh Dung Trinh kéo y vào nhà, phanh một tiếng đóng cửa lại, hai người trước sau vào phòng ngồi xuống, Trịnh Dung Trinh mở miệng liền hỏi: “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
Diệp Hoa nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng: “Nếu ta đoán không lầm, là Thái Hoàng Thái Hậu phái người bắt đi Bình An, nàng muốn dùng Bình An đổi tính mạng của Mộ Dung gia.”
Trịnh Dung Trinh khϊếp sợ trừng y thật lâu, đột nhiên đứng lên, thở hổn hển nói: “Đã biết nguyên nhân, vậy ngươi còn không mau đi làm, tới tìm ta làm gì chứ___chẳng lẽ, ngươi không muốn?”
Nghe đến đó, Diệp Hoa nổi giận càng hơn hắn, hung hăng nói: “Ta muốn, ta sao có thể không muốn! Nhưng mà chuyện này đâu có đơn giản như vậy, ngươi hiểu không, nàng là Thái Hoàng Thái Hậu, nàng không chỉ là tổ mẫu của ta, nàng còn là nữ nhân duy nhất từng cùng Thái tổ chinh chiến sa trường, là một đối thủ đáng sợ tâm cơ khó lường!”
Trịnh Dung Trinh dần dần tỉnh táo, chậm rãi ngồi xuống, nhìn y hỏi: “Ngươi nói rõ ràng mọi chuyện xem nào, rốt cục là chuyện gì?”
Diệp Hoa hít một hơi thật sâu: “Thái Hoàng Thái Hậu bắt đi Bình An, ám vệ ta phái tới bảo vệ hắn đều bị nàng sai người gϊếŧ chết, nếu chỉ là muốn dùng Bình An đổi tính mạng của Mộ Dung gia, nàng đâu cần thiết phải làm như vậy. Mỗi việc nàng làm, đều có thâm ý, gϊếŧ hay không gϊếŧ ám vệ, ý nghĩa tuyệt đối bất đồng.”
“Ý của ngươi là….”
Diệp Hoa vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu không gϊếŧ, có lẽ chuyện này sẽ đơn giản rất nhiều, nếu gϊếŧ, có lẽ liên lụy không chỉ là Mộ Dung nhất tộc, mà là nàng rất có thể sẽ không dễ dàng tha cho Bình An.” Thoáng dừng một chút, y nhìn về phía Trịnh Dung Trinh, lại nói: “Trịnh Dung Trinh, ta biết rõ ngươi không thích tác phong hành xử của ta, ta cũng không muốn giải thích nhiều, nhưng bây giờ ta thật sự cần một người có thể tin cậy cùng bày mưu tính kế, muốn đối phó với người như Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ dựa vào một mình ta, trước mắt rất khó chống lại, mà người đó chỉ có thể là ngươi. Bình An, ta không thể để cho quá nhiều người biết đến sự tồn tại của hắn, bằng không từ nay về sau, an toàn của hắn sẽ càng khó bảo đảm.”
Nói đến đây, Trịnh Dung Trinh chợt nhớ lại một việc, hỏi: “Ngươi không phải vẫn luôn nghĩ mọi cách bảo vệ Bình An chu toàn, Thái Hoàng Thái Hậu làm sao lại có thể biết được hắn?”
Diệp Hoa không khỏi nắm chặt hai tay thành quyền, hàn quang xẹt qua đáy mắt, trầm giọng nói: “Bên cạnh ta, có nội tặc.”
Chỉ một câu của y, Trịnh Dung Trinh lúc này mới dần dần lĩnh ngộ được tâm cơ của Thái Hoàng Thái Hậu có bao nhiêu thâm trầm, người có lòng đa nghi cực mạnh như Hoàng đế, mà lại có thể chôn xuống một quân cờ trọng yếu như vậy dưới mắt y, phải cần mưu đồ sâu xa đến cỡ nào, sự kiên nhẫn đáng sợ đến đâu.
Mặc dù đã không muốn cuốn vào vòng xoáy phân tranh, nhưng hôm nay, vì Bình An, Trịnh Dung Trinh không thể không lại một lần nữa rảo bước tiến vào quan trường. Mà lúc này đây thân hãm trong đó, bị đại nghĩa, thân tình, hữu tình nặng nề trói buộc, cho nên cho đến chết, hắn đều không có cơ hội rời xa quan trường.
.
Bình An bị giam đến ngày thứ ba, Thái Hoàng Thái Hậu lại tới lần nữa, nàng hỏi Bình An ăn được như thế nào, ở được ra sao?
Bình An còn có thể đáp thế nào, đương nhiên là ngượng ngùng nói: “Tạ Thái Hoàng Thái Hậu quan tâm, tiểu nhân hết thảy mạnh khỏe.”
Thái Hoàng Thái Hậu nở nụ cười, ngồi xuống nói: “Hoàng thượng đã tới.”
Bình An nghe vậy, khó nén kinh hỉ hiện lên trên mặt, nhưng mà, đối diện với ánh mắt thâm u của Thái Hoàng Thái Hậu, lại không khỏi sắc mặt cứng đờ, im lặng cúi đầu.
“Ngươi cảm thấy y là tới cứu ngươi?”
Bình An kinh hoảng lắc đầu nói: “Không, Hoàng thượng sao có thể đến cứu tiểu nhân, Hoàng thượng lại không biết tiểu nhân___”
Thái Hoàng Thái Hậu lại híp mắt cười lạnh: “Ngươi cho là còn cần phải giấu diếm? Ngẫm lại là ai mang ngươi tới đây đi.”
Nhớ tới người đã gặp trước khi bất tỉnh, sắc mặt Bình An biến đổi, rốt cuộc không nói ra lời. Tần công công, là người duy nhất biết đến chuyện của hắn và Hoàng thượng từ đầu đến giờ, nếu Tần công công là người của Thái Hoàng Thái Hậu, vậy Thái Hoàng Thái Hậu làm sao có thể không biết quan hệ giữa hắn và Hoàng thượng?
Bình An thực khϊếp sợ, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Tần công công được Hoàng thượng trọng dụng như thế lại nghe lệnh một người khác, nếu Hoàng thượng biết được, y nhất định sẽ rất thương tâm….
Nghĩ đến bóng lưng yếu ớt cô độc của người ấy sau lưng mọi người, lòng Bình An bất giác lại nhói đau.
Lần trước, Thái Hoàng Thái Hậu nói muốn dùng mạng của hắn đổi tính mạng hơn một ngàn người của Mộ Dung gia, sau đó, không chờ Bình An trả lời, đã liếc nhìn hắn một cái thật sâu, rồi đứng dậy rời đi.
Lần này Thái Hoàng Thái Hậu đến, lại là vì cái gì?
Bình An bất an nhìn vị lão nhân an tường ngồi trước mặt, đầu đầy tóc bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt đều là dấu vết của năm tháng phong sương, lớp màng vẩy đυ.c trong mắt làm mờ con ngươi thâm thúy lại dấu không được cơ trí khôn khéo.
Thái Hoàng Thái Hậu hơi hơi nheo mắt, nếp nhăn lại hằn sâu thêm, nàng cười nhạt nói: “Hoàng thượng tới, nhưng mà y một chữ cũng chưa lưu lại liền đi, ngươi thất vọng?”
Bình An ngẩn ra một lúc, cố gắng nghĩ, rồi lại lắc đầu: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu nhân không thất vọng.”
Thái Hoàng Thái Hậu chăm chú nhìn hắn thật lâu, mới a một tiếng, thanh âm lộ ra hoài nghi.
Bình An nắm chặt mép quần chỗ đầu gối, bình tĩnh nói: “Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng thượng có thể nhớ tới Bình An, Bình An tự đáy lòng vui sướиɠ, Hoàng thượng nếu không để ý tới Bình An, nhất định là vì đại cục làm trọng, vì giang sơn xã tắc, Bình An lại có gì phải thất vọng?”
Thái Hoàng Thái Hậu cười cực khinh thường: “Nói được đúng là đường hoàng, kỳ thật trong lòng ngươi cũng hiểu, Hoàng thượng có cả hậu cung ba nghìn mỹ nhân, có thể nhớ rõ ngươi bao lâu, đã từng là Lưu hoàng hậu, sau đó là Dương chiêu dung, rồi Trầm hiền phi, kế tiếp là ai có thể hưởng vài năm sủng ái của y? Cho dù Hoàng thượng yêu thích nam sắc, nhưng ngươi chỉ là một tiểu thị vệ không có tướng mạo, không có xuất thân, thậm chí cả địa vị cũng không có, mới đầu cứ xem như là nếm thử mới mẻ, ngày sau gặp người khác muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài hoa có tài hoa, Hoàng thượng cùng hắn cùng vào cùng ra, tương kính như tân, đảo mắt chắc chắn cũng không biết ngươi họ gì tên gì.”
“Tống Bình An a Tống Bình An, ngươi dám nói ngươi thật sự không oán không hận?”
Lời Thái Hoàng Thái Hậu cũng không phải không có căn cứ, rơi vào hoàn cảnh đó, người nào mà lại không oán, người nào lại không hận, huống chi là như Bình An, đừng nói danh phận, một điểm ưu việt cũng không có, nếu Hoàng đế cứ như thế quên hắn, trái tim đã dần dần một lòng thuộc về Hoàng đế này nên xử trí như thế nào?
Sắc mặt Bình An thoắt cái xanh trắng, lời của Thái Hoàng Thái Hậu như một quyền hung hăng đánh vào ngực hắn, những điều cho tới bây giờ cũng không dám suy nghĩ đột nhiên trồi lên cùng một lúc, đau đớn như muốn vỡ ra, thế nhưng hắn lại vì thế mà kinh hoảng, chẳng lẽ hắn thật sự oán, thật sự hận?
Khi nghe đến Hoàng thượng sủng ái người khác, khi nghe đến Hoàng thượng cùng nữ nhân khác sinh hài tử, khi nghe đến Hoàng thượng sẽ quên hắn…
Bình An rơi vào buồn khổ, mâu thuẫn giằng co, lãnh ý nơi đáy mắt Thái Hoàng Thái Hậu càng dày thêm, không biết qua bao lâu, Bình An đột nhiên phác thông một tiếng quỳ xuống.
Bình An cúi đầu, nói: “Thái Hoàng Thái Hậu, ngài nói, nữ tử thanh lâu đối mặt với mỗi một vị ân khách khác nhau, càng nàng có oán, có hận?”
Không biết hắn vì sao lại nói tới thanh lâu, Thái Hoàng Thái Hậu khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi cớ gì nói ra lời ấy?”
Bình An như phát giác chính mình nói lỡ, vội vàng giải thích: “Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu nhân không biết chữ, không hiểu học thức, dùng nó so sánh quả thực không quá hợp lý, nhưng mà tiểu nhân….Tiểu nhân….”
Bình An quỳ gối chân tay luống cuống, Thái Hoàng Thái Hậu lặng im một lát, mới nói: “Không sao, ngươi nói đi.”
Bình An lúc này mới từ từ bình ổn: “Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu nhân đã từng….Đã từng một lần đến thanh lâu….”
Đó là lần đầu tiên, vì ăn mừng sinh nhật hai mươi tuổi của hắn, bằng hữu chuẩn bị hậu lễ, dẫn hắn đi thanh lâu khai trai. Mặc dù lần đó không có quá nhiều cảm giác, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ sau khi tỉnh lại, nữ tử cùng hắn qua một đêm kia ngồi trước bàn trang điểm, dưới ánh đèn ấm áp, chiếu sáng gương mặt nhu hòa của nàng, lần đầu nếm trải dư vị hoan ái, hắn không khỏi liền ngây ngốc nói với nàng: “Ta..ta sẽ lấy ngươi.”
Nàng kia nghe vậy, chỉ vào hắn cười to không ngừng, thẳng khiến hắn xấu hổ vạn phần không biết mình đã nói sai cái gì.
Về sau nàng ấy nói: “Tiểu tử ngốc, trở về đi, sau này nếu lại đến thanh lâu, thì đừng đối bọn tỷ muội chúng ta nói những lời mê sảng đó nữa, đừng cho các nàng hy vọng để các nàng trông mong, hy vọng một khi không thành sẽ trở thành tuyệt vọng, như vậy còn tàn nhẫn hơn cả trực tiếp gϊếŧ người a.”
“Thái Hoàng Thái Hậu, nhà Bình An trước giờ nghèo khó, cha vẫn thường dạy Bình An không nên mơ ước khoái lạc của những nhà phú quý, cái gì là của mình thì vẫn là của mình, dân chúng cũng có hạnh phúc của dân chúng. Về Hoàng thượng___Bình An cho tới giờ cũng chưa từng dám hy vọng xa vời. Hoàng thượng là Hoàng thượng, là chân long thiên tử, là cửu ngũ chí tôn, còn Bình An chỉ là một con dân tầm thường. Hôm nay cho dù Hoàng thượng cùng Bình An có chút quan hệ, Bình An đồng dạng cũng không dám có điều si tâm vọng tưởng…Thái Hoàng Thái Hậu, Bình An ngốc, nhưng rất nhiều người đã nói với Bình An, không mơ ước quá nhiều, cũng sẽ không quá thất vọng, cho nên, Thái Hoàng Thái Hậu, Bình An thật sự không oán không hận.”
Không nghĩ sẽ không oán, không hy vọng cũng sẽ không hối hận.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong, có chút chinh nhiên, sau đó mới nặng nề thở dài, nói: “Ngươi không ngu ngốc, ngươi có thể nói ra những lời này, cũng đủ thông minh hơn ngàn vạn lần so với những kẻ tự cho mình là siêu phàm.”
Không nghĩ quá nhiều, cũng sẽ không oán, người có thể thực sự làm được, có mấy? Thế gian phồn hoa mỹ lệ, quyền lực du͙© vọиɠ, cái nào không phải là cám dỗ trí mạng? Cám dỗ sau, đều chỉ là ảo mộng nhất thời.
Thái Hoàng Thái Hậu thở dài, phất động tay áo đứng lên, rời đi, ngoài phòng vang lên tiếng khóa lách cách, Bình An đốn giác vô lực ngồi sụp trên đất.