Chương 20

Thu thú – lễ hội săn bắn mỗi năm một lần của hoàng thất, sự náo nhiệt cùng quy mô hoành tráng của nó hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của cái đầu gỗ của Tống Bình An, mấy ngàn người xếp thành hàng trải rộng, nhìn mãi không thấy cuối, màu vàng cờ hiệu thêu đồ hình chân long phấp phới khắp nơi, biểu tượng cho hoàng gia vệ đội chí cao vô thượng.

Hoàng đế cưỡi ngựa dẫn đầu, một thân nhung trang, phiêu dật trác phàm, tiếp nhận thái giám dâng lên rượu, kính thương thiên, kính hậu thổ, nguyện quốc gia phú cường, dân chúng an khang, cũng chúc các kỵ sĩ hôm nay, đều có thể thắng lợi trở về, cuối cùng vung một cái thật mạnh, rượu sái xuống mênh mông đại địa…

Thi đấu săn bắn, bắt đầu!

Các liệp thủ chờ đợi nãy giờ vung lên trường tiên, lao nhanh như sóng biển gào thét xô bờ, bụi mù cuồn cuộn bốc lên mỗi chỗ phi qua, chỉ vì nhanh nhanh giành trước tiên cơ.

Nhìn mọi người tuyệt trần mà qua, Tĩnh Lâm ngồi trên lưng ngựa vểnh môi cao cao, căm giận níu lấy bờm ngựa, khiến nó tê tê hí vang. Tĩnh Hi thì dùng đôi mắt đen láy như sao sớm chăm chú nhìn không chớp mắt vào thân ảnh tuấn dật của Phụ hoàng trước mặt, trong tay nắm chặt cung tiễn tinh xảo chuyên chuẩn bị cho tiểu hài tử mới được ban cho hôm qua.

Tam hoàng tử mới bốn tuổi thì đối những việc này không có lấy một điểm hứng thú, cùng thái giám tùy thị ngồi chung trên một con ngựa, miễn cưỡng tựa vào ngực thái giám, thỉnh thoảng ngáp một cái, nó từ khi sinh ra đến giờ toàn ngủ trên giường, đã thành thói quen, đêm qua chỗ nghỉ chẳng những so ra kém nội cung, giường cũng rất cứng, một mực ngủ không ngon.

Trịnh Dung Trinh hôm nay phải phụ trách làm bảo mẫu đồng dạng đối với những việc này không có hào hứng, ngược lại đối với ba đứa nhỏ phải trông nom nổi lên hiếu kỳ, thỉnh thoảng nhìn bên này một chút, bên kia một chút, vẻ mặt đăm chiêu như có điều suy nghĩ, biểu tình như thể chỉ có chính hắn mới hiểu được.

Những người tham gia trận đấu đều rời đi, còn lại cơ bản là cấm vệ bảo vệ Hoàng thượng và hoàng thất cùng thái giám. Hoàng đế quay đầu lại quét một vòng mấy đứa con sau lưng cách đó không xa, liền phân phó Trịnh Dung Trinh dẫn chúng tùy ý dạo chơi, ngoại trừ thị vệ hộ tống ra, Tam hoàng tử Tĩnh Chỉ không được mang theo tùy thị.

Môi Tĩnh Lâm dẩu lên rất cao, Tĩnh Hi vẻ mặt bình tĩnh, Tĩnh Chỉ nhìn tùy thị xuống ngựa, có chút kinh hoảng không biết làm sao, Trịnh Dung Trinh thì tủm tỉm cười cười không biết nghĩ gì.

Ba đứa con đi rồi, Hoàng đế tựa hồ cũng có tính toán riêng, cưỡi ngựa trở lại doanh, lệnh những người khác ở ngoài trướng chờ đợi, không có y cho phép không được tiến vào. Vừa đi vào, đã thấy Tần công công đang tại giúp Tống Bình An thay quần áo. Thấy y tiến đến, hai người đều dừng lại động tác muốn hành lễ, Hoàng đế phất tay bảo cả hai miễn lễ, sau đó đối Tần công công phân phó nói: “Tần Nghi, ngươi canh giữ bên ngoài, xem chặt không được cho bất kỳ ai tiến vào!”

“Vâng.”

Tần công công đi ra ngoài, Tống Bình An hoang mang hỏi: “Hoàng thượng, người làm cái gì vậy, bảo ta thay bộ quần áo này, còn để Tần công công canh giữ bên ngoài….”

Hoàng đế vừa lòng nhìn y phục mình chuẩn bị cho Tống Bình An, hình thức đơn giản, nhưng nhan sắc nhuộm ra cũng rất đặc biệt, tuyệt không thể khái quát chỉ bằng một màu. Vải vóc thượng đẳng cộng thêm hoa văn tinh xảo, chỉ có hoàng thất mới có thể có được.

Hoàng đế vươn tay thắt lại đai lưng trường bào thành một nút kết xinh xắn cho Tống Bình An.

“Quần áo mặc vào cảm thấy thế nào?”

Bình An thành thật ngây ngô cười, tay vuốt ve tơ lụa mềm nhẵn: “Hoàng thượng, rất thoải mái.”

Hoàng đế yêu chết biểu tình này của hắn, nhịn không được ôm hắn kéo đến trước mặt dùng sức hôn môi hắn một chút.

“Về sau đi cùng với trẫm liền mặc nó đi.”

Hoàng đế hít sâu một hơi, buông Bình An ra, bản thân thì rất nhanh cởi bỏ y phục trên người, tìm một bộ đồng dạng hình thức đơn giản mặc vào, không đợi Bình An kịp phản ứng, đã lôi kéo hắn dưới sự yểm hộ của Tần công công, dắt một con ngựa chuồn êm ra doanh.

Tới khoảng cách có vẻ an toàn, Hoàng đế để Bình An lên trước, sau đó phiên thân lên ngựa ngồi ở sau hắn, kéo cương, giương roi giục ngựa, hướng một chỗ khác trong bãi săn chạy tới.

Đến tận khi rời xa doanh trại, hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng kèn trợ trận, Diệp Hoa mới chậm rãi cho ngựa dừng lại, cuối cùng chính mình trước xuống ngựa, để Bình An ngồi trên, cứ như vậy dắt người với ngựa đi vào rừng rậm phía trước.

Cho dù cùng Hoàng thượng quen thuộc đến đâu, để Hoàng đế dắt ngựa cho mình là việc mà Bình An không thể nào làm được, cho nên trên ngựa, hắn không biết bao nhiêu lần khẩn cầu Diệp Hoa cho hắn xuống, Hoàng đế thì chỉ liếc hắn một cái, lệnh hắn ngoan ngoãn ngồi yên.

Bình An gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cuối cùng thừa dịp Hoàng đế không chú ý, cũng không quản tuấn mã còn đang đi về phía trước, luống cuống xuống ngựa, nếu không phải Diệp Hoa đúng lúc ôm cỗ hắn, hắn sớm vì lạc một cước mà ngã xuống đất kêu đau.

Ôm lấy thân thể ấm áp trong lòng sau, Diệp Hoa nhất quyết không chịu buông tay, mặc cho ngựa chậm rãi thong thả đi sâu vào rừng.

Bình An bị y ôm có chút hít thở không thông, khó chịu giãy dụa: “Hoàng thượng….”

Diệp Hoa dùng trán nhẹ nhàng đυ.ng vào trán hắn, thấp giọng nói: “Bình An, ở đây chỉ có hai chúng ta, gọi tên ta đi.”

Bình An vẻ mặt khó xử: “Nhưng mà…nhưng mà…”

“Không nhưng gì cả, Bình An, ngươi đã hứa với ta, ngươi có nhớ không? Bây giờ chỉ có hai chúng ta ở đây thôi, không có hoàng cung, không có cung nữ cùng thị vệ, ngay cả Tĩnh Lâm cũng không có…Bình An…..”

Diệp Hoa lại giả bộ dùng ngữ khí cô đơn đến dụ dỗ Bình An ngốc nghếch, lần này đồng dạng cũng không ngoại lệ, Bình An lại một lần nữa cam tâm tình nguyện trúng kế, ngoan ngoãn gọi y một tiếng: “Diệp Hoa…”

Diệp Hoa đối bầu trời bị cành lá che lấp từng mảng từng mảng trên cao nở nụ cười, buông Bình An ra, lôi kéo hắn đi sâu vào trong rừng. Bình An không hề hỏi y muốn đi đâu, muốn làm cái gì, chỉ là an tâm, không một câu oán hận mặc y nắm tay mình dẫn đi.

Đến một chỗ vắng vẻ khuất lấp, Diệp Hoa lại một lần nữa ôm lấy Bình An, nhiệt liệt hôn môi hắn. Nút thắt vừa mới buộc cho hắn lại bị y kéo nhẹ một cái liền bung ra.

Bình An gian nan chớp lấy khoảnh khắc hiếm hoi được thả, thở hổn hển hỏi: “Hoàng….Diệp Hoa…muốn..muốn ở chỗ này?”

“Đúng vậy, ở chỗ này.” Diệp Hoa cắn một cái lên da thịt mạch sắc lõα ɭồ dưới vạt áo, tay vuốt ve khắp cơ thể hắn, làm cho người trong lòng càng thêm hít thở gấp gáp, “Trong này, không có Hoàng thượng cùng tiểu thị vệ, chỉ có Diệp Hoa và Bình An….”

Hai mắt Bình An bất tri bất giác che phủ một tầng sương sớm, ngửa đầu nhìn cảnh sắc trên cao, mông mông lung lung như cảnh trong mơ.

Trường bào dài rộng trở thành tấm thảm, Bình An xích͙ ɭõa bị đặt nằm trên, tháng chín gió se se lạnh, nhưng thân thể lại hừng hực thiêu đốt như sắp hòa tan, theo mỗi đợt sóng triều mãnh liệt tiến công, nhiệt độ cứ liên tục liên tục tăng lên. Eo cơ hồ bị gập lại, huyệt khẩu sâu kín tham lam nuốt vào du͙© vọиɠ cực đại, dũng đạo ướŧ áŧ dưới sự công kích không ngừng phát ra thanh âm da^ʍ mĩ. Đầu óc mơ hồ không thể suy nghĩ, thân thể nóng cháy khó chịu, chỉ khi cọ trên áo bào lạnh băng mới có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng lại bị người tưởng như đã sớm điên cuồng kia nhìn thấy, cứng rắn ngăn cản hành động của hắn, gương mặt dính đầy mồ hôi dán lên mặt hắn, môi kề bên tai phun ra hơi thở cực nóng….

“Bình An…..cùng ta cùng nhau trầm lạc đi….cho dù là địa ngục….”

Bình An có thể làm, chỉ vẻn vẹn là duỗi ra hai tay, ôm chặt vai y, sau đó run rẩy, run rẩy, phát ra thanh âm khàn khàn như dã thú bị thương gào rú, đem dịch thể bạch trọc phun trên cơ bụng tinh tráng của Diệp Hoa.

Trẻ tuổi sức tráng, sự bền bỉ của Diệp Hoa có thể nói là kinh người, Bình An đã không thể kiềm chế mà phát tiết, y vẫn còn chưa có nửa điểm biến hóa chôn sâu trong huyệt khẩu căng chặt của Bình An. Chờ Bình An hoãn hơi, y đã lập tức kéo hắn dậy, để hắn ngồi trên người mình, từ dưới bắt đầu tiến công….

“Hoàng….Ngô….” Tư thế như vậy sẽ làm hắn nuốt lấy toàn bộ, cảm giác mãnh liệt cơ hồ xộc lên tận óc khiến Bình An muốn cầu xin tha thứ, nhưng thanh vừa dật ra, đã bị Diệp Hoa đẩy vào mạnh hơn như là trừng phạt, cuồng bạo luật động khiến phía dưới hắn như muốn tê liệt.

“Ngươi bảo ta cái gì?”

Giọng nói trầm thấp mê người của Diệp Hoa vang lên bên tai, đầu óc trì độn khó khăn lắm mới gian nan ý thức được, Bình An biết mình lại nói sai.

“Ax….Diệp…Diệp Hoa…Nhẹ một chút….”

Diệp Hoa hôn lên mặt hắn một cái như ban thưởng, hạ thân tiến công cũng không còn mãnh liệt như trước.

Chờ Diệp Hoa cảm thấy mỹ mãn sau, Bình An đã mềm nhũn không còn khí lực động đậy dù chỉ một ngón tay. Diệp Hoa trước dùng cẩm khăn tùy thân mang theo chà lau thân thể bị dịch thể ẩm ướt, lại mặc quần áo vào cho Bình An, cuối cùng mới lấy quần áo của mình mặc vào.

Khi đỡ Bình An dựa vào thân cây ngồi nghỉ, thân mình vô lực của hắn đột nhiên khẽ run lên một cái. “Làm sao vậy?” Diệp Hoa nâng mặt hắn lên, cẩn thận nhìn xem, không phát hiện có gì khác lạ.

Bình An hơi nhăn nhăn mi, thuận thế dựa vào lòng y, lơ đãng thổ lộ tiếng lòng: “Chảy ra….”

“Chảy ra?”

“Ưm…Ở bên trong…vừa động…liền chảy ra…..”

Một cơn gió mát phật qua rừng, cành lá sàn sạt lay động, hai người lại hoàn toàn im lặng. Vài giây sau, thanh tỉnh một chút mới bỗng nhiên hiểu mình vừa nói những gì, mặt Tống Bình An đỏ bừng, thấp đầu như muốn chôn xuống đất, lại bị một đôi tay hữu lực kiên quyết nâng lên, trước mắt một mảnh hắc ám, môi bị người công chiếm, hô hấp tức thì hỗn loạn.

Diệp Hoa hôn đến tận khi người trong lòng thiếu chút nữa bất tỉnh, mới thỏa mãn buông hắn ra, nhưng hai tay vẫn lưu luyến ôm hắn không nỡ rời. Một lần lại một lần hôn lên mặt hắn, sau đó dùng thanh âm trầm thấp mà lại dễ nghe ghé vào tai hắn khinh ngữ: “Thật xin lỗi, ở đây không tiện xử lý, nhịn một chút, được không?”

Tựa như đêm khuya, ở bên suối nghe được tiếng nước chảy róc rách trong trẻo êm tai, lại hỗn hợp không khí thâm trầm của bóng đêm, dùng thanh âm ấy nói những lời tâm tình yêu thương, không chỉ nữ nhân không chịu được, mà ngay cả nam nhân cũng không thể không rung động.

Vĩnh viễn cũng không địch lại được, Tống Bình An chôn mặt trong ngực y, hai tai hồng hồng, ngượng ngùng gật gật đầu.

Diệp Hoa ngẩng đầu, ngón tay cong lên bỏ vào miệng, sau đó, một tiếng huýt cao phá tan tầng tầng trở ngại, xuyên thấu trong rừng, truyền hướng phương xa.

Bình An còn chưa nghĩ ra được y làm vậy là để làm gì, bên tai đã truyền đến tiếng vó ngựa phi tới, không khỏi ngẩng đầu hướng về phía thanh âm truyền lại, chỉ chốc lát sau, con ngựa đỏ thẫm đưa bọn họ vào rừng, vừa rồi không biết chạy đi đâu đã xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Hoa cười cười nhìn vẻ mặt không hiểu của Bình An, nói: “Xích điện mã này là tạ tự tay tuần phục, nghe được tiếng của ta.”

Cùng lúc đến phi nước đại bất đồng, Diệp Hoa đỡ Bình An lên ngựa sau, cũng xoay người ngồi lên trên, vỗ vỗ cổ ngựa, một tay dắt cương, một tay ôm eo Bình An, cứ như vậy để ngựa chậm rãi thong thả bước trở về.

Trên đường đi, Diệp Hoa và Bình An cũng không nói chuyện gì nhiều, phần lớn thời gian, Diệp Hoa sẽ tựa cằm lên vai Bình An nhìn xem phong cảnh phía trước, mà Bình An thì lẳng lặng để y dựa vào, không phải thông minh biết không nên nói chuyện, mà là ngây ngốc cho rằng Hoàng thượng nhất định là đang suy nghĩ chuyện gì, nghĩ đại sự, nghĩ quốc sự….

.

Lúc sắp đến doanh trại, Diệp Hoa đột nhiên hỏi: “Bình An, nếu ta chết, ngươi sẽ như thế nào?”

Bình An sững sờ, lập tức giãy dụa, Diệp Hoa thiếu chút nữa không giữ được hắn, “Hoàng thượng, ngài không nên nói những lời như vậy, mấy cái điềm xấu đó từ nay về sau cũng tuyệt đối không thể nói!”

Bình An lần đầu tiên ở trước mặt y lộ ra biểu tình nghiêm túc như thế, còn dùng giọng điệu không chút khách khí nói chuyện với y, cái này có thể xem như là tiến bộ? Diệp Hoa buồn cười chọn mi, bất quá, càng có thể là tức giận đến hồ đồ đi.

“Ta nói là nếu…Còn có, đã bảo ngươi đổi giọng…” Thật sự là không coi lời y nói ra gì!

“Nếu cũng không được.” Bình An cố gắng xoay người muốn nhìn thấy mặt y. “Dân gian có kiêng kị, điềm xấu nói quá nhiều, sẽ trở thành sự thật!”

Diệp Hoa lại càng cười vui vẻ, tay ôm cũng càng chặt, “Bình An, ngươi kích động như vậy, là chứng minh ngươi đang lo lắng cho an nguy của ta?”

“Hoàng thượng, đừng nói nữa!” Bình An sốt ruột đến cơ hồ sắp bão nổi.

“Được được được, ta không nói!”

Diệp Hoa cười ôm chặt hắn, rất sợ hắn sẽ trốn hoặc là sẽ biến mất. Tài bảo dễ được, chân tình lại chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, khi nó xuất hiện, thì nhất định phải quý trọng bảo vệ, tuyệt đối không thể để nó vuột khỏi tầm tay.

Lúc trở về, cuộc thi săn đã đến phút cuối, cần Hoàng đế đi ngợi khen người thắng trận hôm nay. Diệp Hoa đổi lại nhung trang mình mặc ban sáng, xem Bình An còn chưa quá hồi phục, liền bảo hắn tiếp tục nghỉ ngơi.

Chỉ là Bình An lại hiếm khi khẩn cầu: “Hoàng thượng, ta hiện giờ hoàn toàn không có việc gì, có thể cho ta cùng đi xem được không?”

Dù bình thường đến thế nào, Bình An cũng là một binh sĩ. Tham gia quân ngũ đều có một cỗ nhiệt huyết, mặc dù không thể ra chiến trường, nhưng nhìn một đám người tư thế oai hùng, hiên ngang cầm cung cưỡi ngựa săn bắn, máu trong người hắn cơ hồ sôi trào, thật vất vả nhịn xuống, nhưng mong đợi được tận mắt nhìn thấy thì có cố thế nào cũng không thể kiềm chế nổi.

Diệp Hoa nhìn đôi mắt tỏa sáng của Bình An, không nói gì thật lâu, mới gật đầu đồng ý. Tựa như có khi Bình An đối với mị lực của y hoàn toàn không có sức chống cự, đương Bình An dùng ánh mắt mang theo kỳ vọng nhìn y không dứt, thì y cũng chỉ có thể quăng mũ cởi giáp đầu hàng.

Cho nên cuối cùng Bình An lại đổi về thị vệ phục mình mặc tới, xen lẫn trong thân vệ của Hoàng đế, khó nén kích động lén nhìn những người thắng lợi trở về.

Phát hiện bất thường đầu tiên, hẳn là Bình An, xen lẫn trong đội cận vệ kích động nhìn bốn phía, lại bất ngờ phát hiện mũi nhọn lúc ẩn lúc hiện trong đám người. Mà cách đó không xa, Tĩnh Lâm vẫn vẻ mặt rầu rĩ không vui cũng đang một mực tìm kiếm thân ảnh của phụ thân, khi nó rốt cục phát hiện ra Bình An, thì Bình An lại đột nhiên như mũi tên rời cung lao về một phía, Tĩnh Lâm dưới sự kinh hãi, bật thốt gọi to: “Cha___”

Hoàng đế cau mày quay đầu nhìn lại, cũng là lúc ám khí sắc bén cách thân ảnh quen thuộc đã không đến một thước, hành động nhanh hơn hết thảy suy nghĩ, tuyệt thế thân thủ Hoàng đế luôn luôn giấu diếm không bao giờ để lộ trước mặt người ngoài lập tức thi triển, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, phi thân qua túm Bình An lại, chỉ kịp nghiêng người, ám khí đột nhiên xuất hiện đã phập một tiếng đâm vào người y….

Đau đớn bén nhọn truyền tới đại não, Hoàng đế mắt lạnh quét về phía đám người, cuối cùng định tại Trịnh Dung Trinh lúc này vẫn còn đang ngây ra, chỉ cần một ánh mắt, đã có thể lĩnh ngộ, Trịnh Dung Trinh nhân lúc thị vệ còn chưa kịp có hành động, dùng hết sức hô to: “Hoàng thượng gặp chuyện! Cứu giá! Cứu giá!”

Hoàng gia vệ đội dù Hoàng đế bị ám sát cũng có thể ngay ngắn tự động an bài hết thảy bị Trịnh Dung Trinh cố ý quấy thành hỗn loạn, chúng kỵ sĩ vốn đang ở ngoài chờ tuyên bố kết quả săn bắn cũng đều khϊếp sợ vạn phần chen chúc tiến lên muốn xem xét tình hình cụ thể, lập tức cả doanh địa như nổ tung, ầm ĩ lộn xộn.

Mà Hoàng đế muốn đúng là hiệu quả này, vì cái gì? – Chỉ có một mục đích, tuyệt không thể để người trong lòng bạo lộ trước mặt mọi người, ít nhất, không phải giờ này khắc này!

Trong đám người chen chúc chật như nêm cối, không biết là ai gắt gao túm lấy Bình An, dùng sức kéo hắn ra khỏi Hoàng đế, mà Bình An thì mắt không chuyển chằm chằm nhìn vào Hoàng đế đang đau đến đổ mồ hôi lạnh, dùng hết khí lực toàn thân nắm chặt lấy y phục của y, mặc kệ người khác kéo như thế nào, cũng không kéo đi nổi.

Cho dù là dưới tình huống này, y vẫn như cũ tỉnh táo vạn phần, chỉ là sắc mặt càng trở nên tái nhợt cùng từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán để lộ ra thống khổ, Hoàng đế nhìn Bình An quật cường, cố kéo miệng mỉm cười, cúi đầu ghé vào tai hắn nói gì đó….Rốt cục, Bình An chậm rãi buông lỏng tay ra, mặc người khác lôi hắn đi, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao, gắt gao, nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng đế….

Hoàng đế một mực cười, một mực cười, đến tận khi Bình An dần dần bị bao phủ trong đám người, mới nhắm lại hai mắt, ngã xuống đất, máu từ miệng vết thương chảy ra đã thấm ướt cả lưng.

“….Bình An….Bình An…..Bình An!”

Một cái tát hung hăng đánh vào mặt, đau đớn dần dần lan tràn, Tống Bình An lúc này mới chậm rãi lấy lại tinh thần, chớp chớp hai mắt khô khốc, dần dần thấy rõ người đứng trước mặt.

Tống Bình An không rõ tại sao hắn phải đánh vào mặt mình, lúng ta lúng túng mở miệng nói: “Trịnh huynh….”

Trịnh Dung Trinh không nói lời nào, chỉ thâm trầm nhìn hắn.

Bình An vuốt bên má rát buốt, không hiểu hỏi: “Ngươi sao lại đánh ta? Đây là nơi nào? Đúng rồi, Hoàng thượng? Hoàng….”

Bình An như nhớ ra cái gì đó, sững sờ, sắc mặt nháy mắt xanh mét, đứng lên bắt lấy tay Trịnh Dung Trinh, gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, “Hoàng thượng, y đang ở đâu, y thế nào, ta nhìn thấy y trúng ám khí! Trịnh huynh! Ngươi mau nói cho ta biết, y hiện tại ở nơi nào, ta muốn gặp y!”

Thấy Bình An khôi phục thần trí, Trịnh Dung Trinh mới rốt cục thở ra một hơi, đặt tay lên vai hắn, khẩu khí bình tĩnh nói cho hắn biết: “Bình An, ngươi không cần lo lắng, ngự y đã tiến đến cứu chữa cho hoàng thượng, ta tìm hiểu qua, ám khí không có đánh trúng chỗ hiểm, vết thương cũng không phải rất nghiêm trọng, không có việc gì.”

Bình An đầy vẻ mình gây tội ác tày trời, tự trách nói: “Trịnh huynh, là ta làm liên lụy đến Hoàng thượng….”

Trịnh Dung Trinh hận không thể lại thưởng cho hắn một cái tát: “Ngươi đừng nói bậy, ta ở bên cạnh nhìn thấy, mục tiêu ngay từ đầu của ám khí chính là Hoàng thượng! Nếu như ngươi không phác qua, có lẽ đánh trúng chính là chỗ yếu hại của Hoàng thượng, như vậy hậu quả lại càng không thể tưởng tượng….”

“Nhưng mà….Nhưng mà……”

“Không có nhưng mà gì hết, ngươi không cần lo lắng, Hoàng thượng y không chết được, nên nhớ tai họa….” Nhìn một chút sắc mặt Bình An vẫn rất khó coi, Trịnh Dung Trinh sửa lời nói: “Nên nhớ Hoàng thượng chính là chân long thiên tử, có trời phật phù hộ, đâu thể nào dễ dàng có chuyện được? Yên tâm đi.”

Bình An hướng hắn tìm kiếm khẳng định, “Hoàng thượng thật sự không có việc gì?”

Nhìn ánh mắt Bình An không còn trống rỗng như trước, Trịnh Dung Trinh coi như là trút được gánh nặng, cực kỳ mệt mỏi đặt mông ngồi xuống ghế, “Ngươi yên tâm đi, không lâu nữa, y khẳng định lại phái người đến dẫn ngươi qua khi dễ một phen, hừ!” Nhất là cái tên đầu gỗ này lại còn luôn luôn ngây ngốc nghe lời mặc cho Hoàng đế khi dễ!

Nói thật ra, Trịnh Dung Trinh coi trọng an nguy của Bình An hơn nhiều, lúc trước kéo Bình An trở về, cũng không thèm để tâm tới Hoàng đế sống hay chết, bất quá thấy Bình An một bộ thất hồn lạc phách, gọi thế nào cũng không trả lời, hắn mới thật sự cảm thấy sởn gai ốc.

Nếu Hoàng đế quả thực chết đi, Bình An sẽ như thế nào? Vấn đề này hắn hiện tại cũng không dám tưởng.

Trong một lều trại khác, một bên lo lắng Hoàng đế an nguy, một bên nghi hoặc không thôi, Tĩnh Hi trái lo phải nghĩ vẫn là nhịn không được túm lấy Tĩnh Lâm đang đứng ngồi không yên, ầm ĩ muốn gặp phụ hoàng, hỏi: “Hoàng huynh, ngươi vừa mới ở bãi săn gọi ai là cha?”

Tĩnh Lâm vung tay lên, giựt lại ống tay áo bị kéo, vẻ mặt đương nhiên: “Đương nhiên là gọi Phụ hoàng!”

“Không đúng!” Tĩnh Hi trợn to mắt không chớp nhìn thẳng nó: “Ngươi gọi chính là cha, không phải Phụ hoàng!”

Tĩnh Lâm hếch cằm, một bộ ngươi đúng là chẳng biết gì cả: “Tĩnh Hi, chẳng lẽ cha không phải là Phụ hoàng, Phụ hoàng không phải là cha?”

“Cái này___” Thật sự là lần đầu tiên, Nhị hoàng tử Tĩnh Hi có tiếng thông minh, bị Tĩnh Lâm phản bác đến á khẩu không trả lời được.

Mà Tĩnh Lâm thì liếc mắt nhìn nó, sờ sờ cái đầu nho nhỏ của đệ đệ thấp hơn mình, hảo tâm nói: “Ta ở ngoài cung thường gọi Phụ hoàng là cha, hồi cung sau mới bị buộc sửa, lúc trước thấy Phụ hoàng gặp chuyện, mới có thể bật thốt ra. Ngươi nha, đừng có nghĩ quá nhiều, sẽ dễ bị trọc đầu a!”

“Dù có bị rụng hết cũng không cần ngươi quan tâm!” Tĩnh Hi đột nhiên oán hận gạt tay nó ra, không để ý cung nữ ngăn cản chạy ra ngoài trướng.

Tĩnh Lâm thì y nguyên ra vẻ tiểu đại nhân, xoa xoa cằm, không biết từ đâu học được cái vẻ lưu manh đó, hừ một tiếng, nói: “Cùng ta đấu, ngươi còn non lắm!”

Hoàng đế bị thương, thích khách lại không biết trốn ở chỗ nào, hiện tại toàn bộ doanh trại giới nghiêm, Thống lĩnh cấm quân phái binh thủ hộ chủ trướng, hạ lệnh phong tỏa toàn trường, không cho bất luận kẻ nào tùy tiện ra vào, quan viên phụ trách hình sát thì chủ yếu chịu trách nhiệm điều tra dò xét, tìm ra thích khách đang lẩn trốn.

Tràng săn nguyên bản còn náo nhiệt sôi trào, dưới khí thế uy phong lừng lững mặt không biểu tình của trọng binh canh gác, lập tức lặng ngắt như tờ, gió lạnh thổi qua từng đợt khiến lòng người cảm thấy bất an. Nhắc tới cũng kỳ, mới trước đó còn là ngày nắng chói chang, vạn dặm không mây, vậy mà Hoàng đế vừa bị đâm một cái, ông trời nói trở mặt là trở mặt? Gió lạnh phương Bắc đột nhiên ùa về, chỉ trong phút chốc, đã là đất đá bay mù trời, mây đen vần vũ.

Trịnh Dung Trinh vừa ra khỏi trướng đã thình lình hắt xì hơi một cái thật mạnh, gió Bắc lạnh lẽo đập vào mặt, toàn thân như rơi xuống hầm băng, lạnh đến nổi da gà, chỉ phải vội vàng quay trở lại tìm áo khoác mặc vào.

Thời tiết thay đổi bất thường, lạnh tới mức thân thể cứng ngắc, tốt nhất là dựa vào bếp lò hâm rượu khinh ẩm, đáng tiếc thân là Hình bộ Thị lang, công việc bận rộn, hắn phải chạy hết chỗ nọ tới chỗ kia phụ trách tra án.

Vụ án này xét theo trực quan mà nói cũng không có gì phức tạp: Hoàng đế gặp chuyện –>có thích khách trốn trong doanh–> tìm ra thích khách–> tra hỏi chi tiết–> kết án.

Nhưng nếu quả thật chỉ đơn giản như vậy, thì chúng quan viên trong doanh cũng không cần phải lo lắng bất an làm gì. Bởi vì chỉ cần một ngày hung thủ chưa được tìm ra, thì mỗi người ở đây đều sẽ là người thuộc diện hiềm nghi, mà bất luận là ai, nếu có lá gan dám đi hành thích vua của một nước được trọng quân hộ vệ, động cơ tuyệt đối không phải đơn thuần, địa vị khẳng định cũng không nhỏ.

Đột phá tầng tầng trùng vây, dùng lực nhẫn nại kinh người mai phục ở chỗ tối chờ đợi thời cơ, mà mục tiêu, lại là Hoàng đế chí cao vô thượng, được cấm quân bảo vệ ngày đêm không nghỉ, nếu như thành công, tất sẽ long trời lở đất thậm chí là thay triều đổi đại, nếu không thành, chắc chắn là máu chảy thành sông, oán khí tận trời!

Hành thích cửu ngũ chí tôn, cần, không chỉ là đảm lượng, mà còn có giác ngộ không thành công tắc thành nhân.

Trịnh Dung Trinh không khỏi rùng mình một cái, trước mắt phảng phất lại xuất hiện cảnh tượng hoang phần trải rộng dằng dặc trong bãi tha ma, thảm thiết vô kể, đáy lòng phút chốc lạnh băng.

Trước khi rời trướng, Bình An bị hắn dỗ uống một bình rượu mạnh, mỏi mệt nằm ngủ, hắn mới nhân cơ hội này đi ra điều tra.

Cấm vệ nhiều lần lật tung cánh rừng trong bãi săn cũng không tìm được dấu vết gì, càng đừng nói đến tra ra người nào khả nghi, mà quan viên phụ trách doanh địa bên này đem những người cần hỏi đều hỏi, cả những người không cần hỏi cũng đều hỏi, nhưng cuối cùng vẫn là không có chút gì tiến triển, thanh ám khí đó cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy.

Đây là điều tuyệt đối không thể!

Lông mày Trịnh Dung Trinh nhíu vào một chỗ, đang muốn tiến thêm một bước phái người tuần tra, thì có người đến truyền, Hoàng thượng đã tỉnh!

Âm khí nặng nề dưới mây đen che phủ doanh địa bởi một câu này, mới bắt đầu hiển hiện một chút nhân khí, người người trên mặt đều không nhịn được thở ra một hơi. Dù sao nếu Hoàng đế thực sự có chuyện gì không hay xảy ra, chỉ sợ bọn họ đều sẽ không thoát khỏi can hệ, nhưng nếu Hoàng đế không có việc gì, thì chân chính xui xẻo, chính là những kẻ to gan kia, chỉ cần bản thân ngay thẳng, sẽ không sợ bị điều tra.

Trịnh Dung Trinh đang suy nghĩ có nên hay không đi gặp một chút vị Hoàng đế đại nạn không chết này, thì đã có người ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Trịnh đại nhân, Hoàng thượng muốn gặp ngài.”

Được rồi, vậy liền không cần nghĩ nữa, trực tiếp đi đi.

Khi đến chủ trướng nhìn thấy Hoàng đế, thân trên của y để trần nghiêng dựa vào gối mềm, băng vải quấn quanh mấy vòng ở trên, nửa người dưới giấu trong chăn bông với vỏ là gấm Tô Châu, búi tóc để xõa, vài lọn rơi trên gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, lại như cũ mày rậm mắt sao, không giảm nửa phần đế vương uy nghiêm.

Trong trướng giờ phút này chỉ có hai cung nữ đang dọn dẹp tạp vật còn sót lại trong quá trình sơ cứu, Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, các nàng liền tức khắc hạ thấp người đi ra ngoài trướng.

Chỉ cần không có người, Trịnh Dung Trinh sẽ chẳng chút kiêng dè bỏ qua bộ quân thần chi lễ dễ khiến người ta đau đầu gối kia, tiến về trước tễ mi lộng nhãn nói: “Hoàng thượng, hạ quan nhớ rõ thương thế của ngài là lưng kia mà, dựa vào như vậy, không sợ đau sao?”

Bị hắn nói như vậy, Hoàng đế thật sự có chút không được tự nhiên thoáng dịch người, nhưng vẫn là dựa ngồi, dù sao như thế nói chuyện mới thuận tiện.

“Bình An?”

Đối với vị đế vương vừa há miệng chính là hai chữ này, Trịnh Dung Trinh tựa tiếu phi tiếu chọn mi: “Hoàng thượng không quan tâm hung thủ hành thích ngài có tìm được hay không, vừa tỉnh dậy đầu tiên là hỏi Bình An thế nào?”

Hoàng đế cũng không có cái gì cần phải giấu diếm, nói thẳng: “Việc thích khách trẫm có thể tùy tiện tìm người đến hỏi, nhưng về Bình An thì trẫm chỉ có thể tìm một mình ngươi mà thôi.”

Thì ra là thế! Trịnh Dung Trinh lấy tay cốc vào đầu mình, đạo lý đơn giản như vậy mà giờ hắn mới hiểu được. Nghĩ là thế chứ thật ra trong lòng Trịnh Dung Trinh cũng hiểu, chỉ là hắn không nghĩ tới Hoàng đế cư nhiên coi trọng chuyện của Bình An hơn là an nguy của chính mình, nên mới một mực cho rằng, Hoàng đế tìm quan viên Hình bộ là hắn đến, là để hỏi sự tình tiến triển.

“Nói đi, Bình An?”

Trịnh Dung Trinh không khách khí tìm cái ghế dựa đặt mông ngồi xuống: “Trong trướng của tại hạ.” Xác thực mà nói, là hắn cọ một vị quan viên trong doanh, kết quả người ta ngại hắn buổi tối ngủ xoay lung tung, hơn nửa đêm chạy sang nơi khác ngủ đi, cuối cùng dứt khoát tặng luôn lều trại của mình cho hắn, lúc này mới thành ‘trướng của hắn’.

“Hắn….” Hoàng đế lặng yên một lát, mới hỏi: “Ra sao?”

Trịnh Dung Trinh khó nén đắc ý: “Có hạ quan ở đây còn có thể như thế nào, đương nhiên là rất tốt, bây giờ khẳng định còn đang o o ngủ say đâu!”

Trịnh đại quan nhân toàn là nói mát, Bình An ngủ say còn không phải hắn cố gắng ép người ta uống một bình rượu mạnh sao. Uống hết một bình đó, đừng nói là Bình An bình thường chỉ biết uống mấy chén nhỏ, cho dù được xưng là ngàn chén không say cũng phải ngã trái ngã phải a.

Hoàng đế tự nhiên là không tin, y hiểu Bình An chẳng khác gì biết tay mình có mấy đường chỉ vậy, y tin tưởng dù cho cả thiên hạ đều giấu kim trong bông muốn đẩy y vào chỗ chết, Bình An cũng tuyệt đối không phải là một trong số đó. Phần tự tin này cũng không phải tự nhiên mà có, nó chỉ đúng với người thành thật mười năm như một như Bình An mà thôi.

Cho nên thần sắc một mực căng cứng của Hoàng đế mới thoáng thả lỏng chút ít, tựa trên gối giương mắt nhìn trướng đỉnh, nói nhỏ: “Hắn không có việc gì là tốt rồi, chờ trẫm đỡ hơn một chút, hãy để hắn đến, bằng không hắn thấy trẫm như vầy sẽ lo lắng.”

Trịnh Dung Trinh ngồi thẳng người, lặng lẽ hạ mi, trên mặt không hề có bất kỳ ý cười trêu chọc gì.

Lần Thu thú này, bởi Hoàng đế bị thương, nên không thể không lùi lại thời gian hồi kinh, mà cho đến tận năm ngày sau, vì vụ án hoàn toàn không có tiến triển, cấm vệ quân không còn cách nào, buộc phải rà soát lại một lượt khắp núi lần thứ ba, lần này rốt cục phát hiện một cỗ thi thể ở trong rừng.

Khám nghiệm tử thi cho ra kết quả là, người chết mười hai canh giờ trước uống thuốc độc tự vận, bởi vì tiết trời rét lạnh, cơ bản không có xuất hiện hiện tượng thối rữa gì, thi thể nằm ngửa trợn trắng mắt, thất khiếu chảy máu, người chết mặc quần áo thị vệ, trên người cất giấu vài thứ ám khí, hơn nữa còn tìm ra được ám khí đồng dạng trước đó tìm thấy tại hiện trường vụ ám sát.

Trịnh Dung Trinh trước xem ám khí, loại ám khí này rất đặc biệt, bốn thứ lục soát được từ thi thể, không phải phi đao cũng không phải phi tiêu, nhưng lại giống như mũi tên, làm bằng sắt và rất ngắn, chỉ dài bằng một ngón tay, từ trên nhìn xuống là hình chữ thập, nhìn nghiêng lại như bản chiếu ngược của phi hổ trảo, rất nhỏ. Nếu bị ám khí này bắn trúng, rất khó có thể lấy ra, nếu trực tiếp rút, còn có thể cắt theo cả thịt, thương gân động cốt, chỉ có thể dùng đao xé mở miệng vết thương mới lấy ra được.

Thanh ám khí này, giống hệt thanh ám khí đâm vào người Hoàng đế. Xem Hoàng đế nói chuyện tỉnh táo, Trịnh Dung Trinh lúc ấy còn tưởng chỉ là vết thương nhỏ, giờ nhìn nó, mới hiểu ám khí có thể làm cho Hoàng đế trước nay lãnh đạm lại tái mặt có bao nhiêu hung hiểm.

Xem hết mấy ám khí tìm được, Trịnh Dung Trinh lại cầm lên một thứ khác cũng được tìm thấy trên người thi thể, lật qua lật lại, tâm tình Trịnh Dung Trinh không khỏi trầm trọng.

Vụ án này vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, vì sao người này đâm bị thương Hoàng đế sau không lập tức tự sát, mà phải qua ba, bốn ngày mới chịu uống thuốc độc tự vận? Có phải là đang đợi tin Hoàng đế chết hay sống hay không? Như Hoàng đế còn sống, đồng nghĩa với nhiệm vụ của hắn đã thất bại, chỉ có thể dùng cái chết để che giấu cho chủ mưu chân chính?

Nhưng nếu là thế, vì cái gì trước khi chết hắn lại không đem thiêu hủy cái này? Là vu oan giá họa, hay là còn có mưu đồ khác?

Trịnh Dung Trinh đi tìm Hoàng đế, đem những thứ bọn họ tìm được dâng lên cho Hoàng đế xem qua, cũng nói ra cái nhìn của mình.

Thương thế của Hoàng đế hình như lại đỡ hơn một chút, sắc mặt không còn tái nhợt như tờ giấy nữa, khoác cẩm bào ngồi ở mép giường nghiêm túc xem xét những chứng cứ Trịnh Dung Trinh điều tra được.

Hơn nửa nén hương qua sau, Hoàng đế thì thào: “Lại là bọn họ….”

Trịnh Dung Trinh không khỏi nói: “Hoàng thượng, vẫn không thể xác định, dù sao còn nhiều điểm đáng ngờ.”

Hoàng đế lại lạnh lùng cười: “Trịnh ái khanh tưởng ai?”

Trịnh Dung Trinh không nói gì.

Một hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: “Bọn họ đã từng giúp hoàng thượng….”

Hoàng đế khép lại hai mắt: “Không, bọn họ giúp không phải là trẫm.”

Củi trong lò tí tách cháy, không khí trầm trọng bao trùm bốn phía.

Buổi chiều hôm tìm được thi thể thích khách, Tống Bình An rốt cục gặp được Hoàng đế, chuyện thứ nhất chính là thẳng tắp quỳ gối trên đất.

Hoàng đế khiêu mi: “Bình An, ngươi làm cái gì vậy?”

Bình An áy náy nói: “Tiểu nhân có sai, hướng Hoàng thượng thỉnh tội!”

“Ngươi có tội gì?”

Trong mắt Bình An chỉ có áy náy cùng chân thành: “Tiểu nhân liên lụy hoàng thượng bị thương, tội đáng chết vạn lần!”

Hoàng đế phù trán, nhất thời không biết nói gì, lát sau mới nói: “Bình An, ngươi cảm thấy xông tới cản ám khí cho trẫm là một sai lầm?”

Bình An vội vàng lắc đầu liên tục: “Tiểu nhân không phải ý này, tiểu nhân muốn nói chính là việc làm cho Hoàng thượng bị thương.”

“Nhưng nếu ngươi không làm như vậy, trẫm cũng sẽ bị thương, hơn nữa còn cực kỳ có khả năng bị thương rất nặng.”

Bình An cúi đầu. Trịnh Dung Trinh cũng nói vậy với hắn, nhưng lòng hắn vẫn thấy rất nặng nề, luôn cảm thấy là hắn hại hoàng thượng bị thương, hắn chính là một tên tội nhân thiên cổ.

Hoàng đế lẳng lặng nhìn hắn. Người này vừa thành thật vừa quật cường, có đôi khi y thật không biết nên đối hắn như thế nào mới tốt.

Không biết qua bao lâu, Hoàng đế đột nhiên ai đau một tiếng. Bình An mạnh ngẩng đầu, khẩn trương hỏi: “Hoàng thượng làm sao vậy?”

“Bình An mau tới vịn trẫm….” Hoàng đế một tay duỗi hướng hắn, tay kia trang mô tác dạng chống hông, khuôn mặt tuấn tú thống khổ nhăn lại, “Nhanh….vết thương của trẫm lại đau….”

Không cần nói đến câu thứ hai, Bình An đã tức khắc đứng lên, xoay người chạy ra ngoài trướng: “Tiểu nhân lập tức đi tìm ngự y!”

Hoàng đế thiếu chút nữa tự cắn lưỡi mình! Bằng tốc độ nhanh nhất chuyển khí nhập đan điền, dùng sức vận khí hét lớn một tiếng: “Quay lại!”

Bước chân Bình An khựng lại, xoay đầu, thấy Hoàng đế hít thở phì phì, giống ông lão trăm tuổi nằm trên giường đột phát bệnh nặng, kì thực là bị sặc mà thôi! Tống Bình An lại sợ tới mức chân dưới dịch chuyển bắt đầu hành động trước đó, Hoàng đế đúng lúc hoãn khí, thanh âm thấp vài phần, cố gắng vững vàng nói: “Ngươi tới đỡ trẫm đổi dược là được rồi, không cần truyền ngự y.”

Bình An nửa tin nửa ngờ: “Thật chứ, hoàng thượng?”

Hoàng đế nhắm mắt: “Ngươi hoài nghi lời trẫm?”

Bình An lập tức yên lặng đi qua.

Hoàng đế âm thầm thở dài, vừa mới hét lớn như vậy, tác động tới vết thương, lúc này là đau đớn thật sự.

Bình An tự nhiên không biết rõ tình huống, nhìn một chút lưng Hoàng đế, mắt thấy băng vải quấn vài vòng, miệng vết thương thấm máu, lại sốt ruột nói: “Hoàng thượng, vẫn nên tìm ngự y đi a!”

Hoàng đế đầy vẻ chắc chắn không thể nghi ngờ, “Không cần, thay băng là được rồi, thân thể trẫm trẫm biết.” Thật vất vả mới được gặp Bình An, lát nữa ngự y đến đây hắn nhất định phải đi, lần tới không biết phải đợi đến lúc nào mới lại được gặp lại, vừa nghĩ tới đó, Hoàng đế lại nhíu mày, cực độ không vui.

Bình An thấy thế, cho là y rất đau, cũng không nhiều lời nữa, mở miệng hỏi chỗ để dược phẩm băng vải, liền lấy ra ngồi xuống bên giường, cẩn cẩn thận thận giúp Hoàng đế thay băng, chốc chốc lại hỏi một câu: “Hoàng thượng, có làm đau ngươi?”

“Tiếp tục.”

Hoàng đế hoàn toàn không ngại Bình An dong dài, chẳng những hắn nói một câu y đáp một câu, mà còn thập phần hưởng thụ cong cong khóe môi, đắm chìm trong vô tận quan tâm cùng săn sóc.

Thật vất vả thay băng xong, miệng vết thương cũng không lại rỉ máu nữa, Hoàng đế tức thì nổi hứng, Bình An đang muốn đem dược đặt về chỗ cũ, Hoàng đế lại vào lúc hắn đứng lên thì kéo lại ôm hắn vào lòng, học cái giọng phong lưu của đám thanh lâu xướng khách, môi hôn vài cái, nỗ lực khıêυ khí©h độ dày da mặt của Tống Bình An, mỗi lần chưa khiến hắn xấu hổ tới mức mặt đỏ đến mang tai không nói được lời nào thì nhất định chưa chịu bỏ qua, làm hại Bình An mỗi lần muốn chạy trốn đều bị y ngăn lại dụ dỗ lừa gạt, chỉ có thể vùi đầu vào lòng y tiếp tục bị chọc ghẹo khi dễ, rồi sau mỗi khi nhớ lại đều khóc không ra nước mắt.