Chương 117

..Đại tiểu thư, sao chị lại ở đây? Khi cô Mục, người vừa mới nói Tần Sương đẹp hơn Đại tiểu thư một bậc, nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng của Đại tiểu thư, linh hồn ở tận sâu bên trong không khỏi run lên.

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt...

Trương Xảo, người phụ nữ đáng chết, tại sao lại nuốn hại nàng?! Đâu chỉ là hại, Trương Xảo lau nước mắt rồi nhìn Đại Tiểu thư nói: "Chị Tần, sao chị lại ở đây? Vừa rồi em với Hiểu nói đùa, cậu ấy nói chị Tần Sương xinh hơn chị chỉ là nói đùa thôi, chị đừng tin là thật." Cô Trương dùng hành động thực tế để dạy cho cô Mục một bài học.

Để nàng biết thế nào gọi là đừng chọc giận người phụ nữ đang khóc, nước chè xanh trong ngon hơn chè xanh đông làng.

Hiểu Hiểu như bị bóp cổ, nàng cắn môi nhìn về phía Đại tiểu thư: "Chị...!cậu ấy thất tình, em chỉ muốn an ủi cậu ấy một chút thôi, Đại tiểu thư, chị là người rộng lượng, chắc chắn sẽ không giận đâu đúng không?" Nàng nhìn Tần Di với ánh mắt đáng thương, Đại tiểu thư hờ hững liếc nàng một cái rồi làm động tác thất thần.

...Muốn chết à? Hiểu Hiểu:...

Hu hu.

Chuyện này thực sự đã chọc tức Đại tiểu thư, Hiểu Hiểu bước tới, mặc kệ cô Trương vẫn đang khóc, nàng trực tiếp ôm lấy Đại tiểu thư, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Cậu ấy tâm trạng không tốt, còn hãm hại em, chị mới là người ở trong tim em...!" Hiểu Hiểu mắc kẹt một lúc, nàng băn khoăn không biết phải nói gì? Nói bảo bối thì buồn nôn quá, nói lời yêu thương thì có vẻ như lúc này không thích hợp lắm.

Đại tiểu thư híp mắt tự nói: "Một bậc." Cái gì? Hiểu Hiểu ngơ ngác nhìn Đại tiểu thư, Đại tiểu thư thoát ra khỏi vòng tay của nàng rồi phủi bụi trên người mình: "Chị là một bậc của em không phải à?" Hiểu Hiểu:...!Cô Trương còn chưa lau nước mắt, nhưng lúc này lại bắt đầu cười, cô ấy thật sự quá nhẫn tâm.

Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm, nàng tưởng là cô ấy đã ổn hơn, nhưng đến giờ ăn trưa, cô ấy lại trốn ở trong phòng không chịu ra ngoài.

Nước mắt của cô Trương như trời tháng sáu, Hiểu Hiểu thực sự không hiểu nổi, ngay cả buổi trưa, nàng cố ý hầm con ngỗng mà cô ấy thích ăn nhất ở trong cô nhi viện cũng không ăn, tay nghề của nàng, ngay khi nhấc nắp ra, mùi thơm có thể bay xa ngàn dặm.

Thu Thu ở bên cạnh chăm chú theo dõi, cô ấy thầm nuốt nước miếng, Đại tiểu ngồi cách một khoảng, cô thích sạch sẽ nên không thích trên người dính mùi.

Hiểu Hiểu lén nhìn Tần Di một cái rồi đá chân của Thu Thu ở bên cạnh: "Em đừng chỉ biết đến ăn, em không quan tâm đến chị Xảo của em à?" Thu Thu nghi ngờ nhìn Hiểu: "Con gái nhà họ Tần trêu tức chị ấy, tại sao con gái nhà họ Thu phải quan tâm?" Hiểu Hiểu:...

Cô em gái này của nàng, bây giờ tranh cãi với Tiểu Hoa càng ngày càng gay gắt.

"Cũng đúng, dù sao cậu ấy cũng là bác sĩ tâm lý, nhất định sẽ nhanh chóng trở lại bình thường." Hiểu Hiểu tự an ủi mình, cùng Thu Thu ông nói gà bà nói vịt: "Chị đã từng học qua tâm lý học, vết thương vừa đau vừa sâu, ba tháng sau sẽ đỡ hơn một chút, sáu tháng sau nó sẽ dần hồi phục." Thu Thu: "Điều đó chưa chắc đã đúng, nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết của em yêu một lần mất mười năm." Hiểu Hiểu: "Cái con nhãi con đáng chết này, em có thể nói lời nào hay hơn không!!!"...

Hiểu Hiểu thực sự rất nhọc lòng, giữa trưa nàng cầm bát đũa, mang thêm đôi chân ngỗng to đến gõ cửa phòng Trương Xảo, Đại tiểu thư lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế mây giữa sân.

Đôi khi cô không thể hiểu tình bạn giữa Hiểu Hiểu và Trương Xảo, có lẽ vì cô có rất ít bạn, chỉ một người duy nhất, hai người họ là hai cá thể trái ngược nhau, về cơ bản khi ở cùng nhau có những lời đã hiểu ở trong lòng không cần nói ra, không cần sự "hỗ trợ lẫn nhau" của các cô.

"Ăn một chút đi, đừng để đói lại gầy đi." Hiểu Hiểu gõ cửa: "Nếu cậu gầy mà ngực nhỏ, nhìn sẽ không đẹp." Tiếng khóc của Trương Xảo ở trong phòng càng ngày càng to.

Đại tiểu thư:...!Hiểu Hiểu: "Hơn nữa chị Tu kia của cậu thì có gì tốt? Cậu thích cái kiểu người hơi phân liệt à? Mình nhớ trước đây chúng ta đã từng có một người bạn như thế này, mai tớ sẽ làm mối cho cậu." Khi Đại tiểu thư nghe thấy lời này, đôi lông mi dài của cô giật giật, cô nhìn Thu Thu đang ngồi xổm trên mặt đất bên cạnh ăn cơm với súp ngỗng.

Thu Thu ngầm hiểu, cô ấy ngẩng đầu lên: "À, người mà chị em nói là một anh chàng, hình như là ở khoa hàng không vũ trụ trường bên cạnh, anh ấy lúc nào cũng lo lắng, rất cao, rất đẹp trai, biệt danh của anh ấy là Hoàng tử đen tối." Đại tiểu thư nhẹ giọng nói: "Cậu ta thích chị gái của em à?" Thu Thu suýt nữa thì bị nghẹn, cô ấy nhanh chóng lắc đầu: "Không, không, anh ấy không thích chị gái em, hình như anh ấy thích xem anime từ khi còn nhỏ, trước đây em từng nghe họ nói chuyện phiếm, anh ấy thích những người ngực to." Đại tiểu thư nghe xong nhưng không đáp lại, cô nhìn Hiểu Hiểu từ xa với đôi mắt trong veo, gió thổi bay tóc mái nàng, một lúc sau, khi Thu Thu chuẩn bị ăn hết một bát, cô mới nhàn nhạt nói: "Chị gái em chỉ là nhìn hơi nhỏ.

" Thu Thu:...

??? Đây là thứ mà một đứa trẻ như cô ấy có thể nghe sao? Thu Thu ngạc nhiên nhìn Đại tiểu thư, Tần Di đã đứng dậy, cô từ từ đi về phía cửa.

Hiểu Hiểu ngồi xổm gọi một lúc lâu nhưng cửa vẫn không mở, Đại tiểu thư bước tới, cúi đầu xuống nhìn nàng, Hiểu Hiểu chà tay nhìn cô: "Đại tiểu thư ơi~" Cô không thể chống đỡ nổi dáng vẻ đáng thương của nàng.

Tần Di giơ tay gõ cửa, giọng nói trong trẻo như ngọc: "Đi ra, tôi đưa cô đi gặp cô ấy." Hiểu Hiểu: "Chuyện này liệu được không, cậu ấy..." Một tiếng "Bang" vang lên, Hiểu Hiểu chưa kịp nói xong, cửa đã bị đẩy ra, Trương Xảo nhìn Tần Di với đôi mắt đỏ, tóc cô ấy rối bời: "Có thật không?" Hiểu Hiểu:...

Trên đời này, tình cảm chân thành là thứ vô dụng nhất, còn đơn giản thô lỗ lại hiệu quả nhất.

Đại tiểu thư là kiểu người nói một không hai: "Cho cô năm phút ăn cơm." Giọng điệu của cô mang theo khí chất đáng tin, cô Trương cũng rất căng thẳng, cô ấy giật mạnh lấy bát cơm đầy trên tay Hiểu Hiểu rồi đi đến bên cạnh Thu Thu và ăn một cách điên cuồng.

Thực sự ăn như điên...

Sau khi ăn xong, cô ấy tự lấy cho mình một bát canh rồi uống cạn.

Thu Thu ngây người, Trương Xảo nghiến răng đứng dậy, đi tới chỗ Đại tiểu thư: "Chờ em một chút nữa." Tần Di nhìn cô ấy rồi gật đầu, cô Trương vội vàng chạy vào phòng, Hiểu Hiểu đi tới bên cạnh Đại tiểu thư, ngây người hỏi: "Cậu ấy làm gì vậy?" Không phải là quay vào lấy các dụng cụ như dao hoặc gậy để đi trả thù chứ? Đại tiểu thư nhìn Hiểu Hiểu: "Cô ấy muốn ăn mặc thật đẹp để đi gặp người đẹp hơn một bậc." Hiểu Hiểu:...

Việc thù dai, Đại tiểu thư đứng thứ hai, trên đời này không ai dám đứng thứ nhất.

Quả nhiên, Hiểu Hiểu đợi khoảng hai mươi phút, cô Trương mới mở cửa ra, lúc cô ấy mở cửa, các bé ở trong cô nhi viện đang phơi nắng ở bên cạnh đều kêu lên một tiếng "wow".

Thời tiết cũng không ấm áp gì, cô Trương thực sự đang liều mạng, cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ ruby và đi giày cao 10cm, tóc thả xuống, dưới đuôi còn uốn nhẹ, trang điểm một chút để che đi quầng thâm mắt, nhưng màu đỏ đáng thương trong đôi mắt cô ấy lại không thể che lại được.

Cô ấy đi thẳng về phía Tần Di: "Đi thôi, chị Tần, cảm ơn." Cô Mục:??? Cứ như vậy, ba người lái xe trở về Nam Dương, trên đường đi, Trương Xảo vẫn hơi lo lắng, tay cô ấy rất lạnh, đặt ở bên hông váy, cô ấy cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ra cô ấy cũng không thích bản thân trở nên như vậy, cũng không biết phải làm sao, cả người trở nên yếu đuối, giống như Hiểu Hiểu đã nói, hẹn hò trên mạng không đáng tin, nói chia tay là chia tay, những lời này cô ấy đã từng dùng để an ủi người khác, bây giờ đến lượt mình, tại sao lại không có tác dụng? Hiểu Hiểu thấy vậy thì vỗ nhẹ vào tay Trương Xảo: "Đại tiểu thư, nếu Tần Sương không ở thì phải làm sao?" Đại tiểu thư đang lái xe, mắt nhìn thẳng: "Không thể nào." Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào cô, Đại tiểu thư nhẹ nhàng nói: "Chị đã nói là có khách quý đến, bảo cô ấy tiếp khách." Mục Hiểu Hiểu:...!Trương Xảo:...!Quả nhiên, nói đến tàn nhẫn, vẫn là Đại tiểu thư tàn nhẫn nhất.

Cái này gọi là gì? Sức mạnh của tư bản.

Bên Tần Sương thực sự rất bận, sau khi cô ta quản lý khách sạn, đã mấy tháng Tần Di không làm bất cứ điều gì, hôm nay lên tiếng, chắc hẳn là một người rất quan trọng, cô ta cùng nhân viên làm việc bận rộn, chuẩn bị đón khách bằng hình thức tối cao.

Thậm chí, sau đó Tần Sương còn lạnh lùng đứng ở cửa chờ đợi.

Tính cách của cô ta chính là như vậy, chuyện cô ta tươi cười chào đón khách là việc không có khả năng, cho dù cô ta ra đón, cũng sẽ bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Ở trong xe Trương Xảo đã nhìn thấy Tần Sương từ xa, cô ấy lo lắng đến mức nắm lấy tay Hiểu Hiểu: "Mình phải làm sao đây, Hiểu Hiểu, mình sợ." Hiểu Hiểu nắm chặt lấy tay cô ấy: "Đừng sợ, không sao đâu, sợ chị ấy làm gì?" Trương Xảo: "Mình rất lo lắng, căng thẳng đến mức muốn đi vệ sinh." Hiểu Hiểu:...

Đúng là khiến nàng mất mặt.

Xe đang từ xa đi tới, những người ở xung quanh Tần Sương nhìn thấy Tần Di đích thân lái xe, làm tài xế đưa bọn họ tới, tất cả đều căng thẳng như đang đối mặt với kẻ thù, nhưng Tần Sương lại cau mày, chẳng lẽ con hồ ly tinh Hiểu Hiểu lại đi mách Tần Di.

Ô tô đang dừng lại.

Quả nhiên, hồ ly tinh Hiểu Hiểu bước xuống xe trước, nàng nhướng mày nhìn Tần Sương như đang khıêυ khí©h rồi mở cửa sau.

Thứ đầu tiên đặt xuống mặt đất là đôi giày cao gót cao ngất ngưởng, tiếp theo là đôi chân trắng nõn cùng chiếc váy đỏ tươi lệch màu đậm, Trương Xảo bước xuống xe, hất tóc quay đầu hờ hững nhìn Tần Sương.

Sau khi nhìn thấy Trương Xảo, cơ thể Tần Sương như bị đông cứng, cô ta hơi giật mình, sau đó cô ta nhìn Tần Di với vẻ mặt không thể tin nổi, cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Mục Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu đóng cửa xe rồi chạy đến chỗ Đại tiểu thư xem chuyện vui.

Tư chất của bác sĩ tâm lý rất cao, rõ ràng vừa rồi cô ấy căng thẳng đến mức mất kiểm soát, nhưng ở giây tiếp theo, khi cô ấy thật sự bước xuống xe, Trương Xảo lại trở nên rất thần thái.

Ngay cả Đại tiểu thư cũng gật gù: "Cô ấy khá ăn ảnh." Đôi mắt của Đại tiểu thư lúc nhìn người rất xấu xa và độc ác, trước đây khi cô và Hiểu Hiểu cùng nhau xem TV hoặc xem phim, Hiểu Hiểu thích nghệ sĩ nào, cho dù là nam hay nữ, cô đều có thể nói ra hết khuyết điểm và ưu điểm của mọi người, mỗi một thứ đều rơi vào mắt cô, nhưng hiện tại, cô Trương đột nhiên lại được cô khen.

Mục Hiểu Hiểu một bên vui mừng, một bên lại không khỏi so đo: "Đại tiểu thư, trong lòng chị, cậu ấy tốt hay là em vẫn hơn?" Nàng ngẩng đầu, đắc ý muốn nghe Đại tiểu thư khen.

Hiểu Hiểu đã quen với điều này, lúc nàng đang say mê phóng túng ở trên giường, Đại tiểu thư luôn nói những lời khen ngợi bên tai nàng, những lời đó kí©h thí©ɧ hết lần này đến lần khác như đôi tay, một cái là cơ thể, một cái là trái tim, sức mạnh rất lớn, có thể khiến người khác tê dại ngay lập tức.

"Cô ấy tốt hơn em ba bậc." Đại tiểu thư nói xong liền xoay người đi vào.

Hiểu Hiểu:...!Việc nấu ăn tối nay thực sự là một Tu La trường.

Đầu bếp trổ tài giữ nhà, các món ăn anh ta làm ra đều đạt tiêu chuẩn cao, có rất nhiều người nhìn Hiểu Hiểu, nhưng nàng không thể nhớ tên họ, rượu đều là rượu thượng hạng, nàng thu mình sang một bên rồi ăn, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí của Tu La trường đằng kia..

Trước đây, Đại tiểu thư chỉ nghĩ Trương Xảo là bạn thân của Hiểu Hiểu, là fan của mình, cô không biết nhiều về cô ấy, tính tình của cô, ngoại trừ Hiểu Hiểu, cô không muốn phải tốn nhiều tâm tư.

Nhưng hôm nay, Trương Xảo thực sự khiến cô phải nể phục.

Người vừa rồi còn khóc lóc đang ngồi ở giữa bàn rượu, bình tĩnh cầm chén rượu: "Đến đây, Tần tổng, em mời chị một ly, cảm ơn hôm nay đã mời." Đại tiểu thư gật đầu, lấy trà thay rượu.

Hiểu Hiểu ở bên cạnh xấu xa nói: "Hay là chị uống một chút rượu thật?" Đại tiểu thư nhìn nàng rồi vươn tay véo mặt nàng một cái.

Mời Tần Di xong.

Trương Xảo tự rót cho mình một ly rượu đầy, cô ấy nhìn Tần Sương nói: "Chị Tu, em mời chị." Mí mắt Tần Sương khẽ động, không ngờ cô ấy lại trực tiếp như vậy, cô ta gật đầu cầm ly rượu bên cạnh lên.

Trương Xảo nhìn cô ta, nhìn cô thật kĩ, nước mắt lưng tròng, vừa rồi cô ấy uống cạn ly rượu kia quá nhanh, hiện tại sắc mặt hơi tái nhợt, cô ấy nhàn nhạt nhìn Tần Sương: "Trước kia, chưa gặp mặt chưa biết mặt chị như thế nào, em luôn cảm thấy thế giới này quá rộng lớn, gặp được chị ở một thế giới rộng lớn như vậy quả là một định mệnh.

Nhưng bây giờ nghĩ lại..." Cô ấy nhìn Hiểu Hiểu rồi lại nhìn về phía Đại tiểu thư: "Thật ra thế giới này rất nhỏ." Cô ấy ngửa đầu một ngụm uống cạn, Tần Sương yên lặng nhìn cô ấy.

Tần Sương lại tự rót cho mình một ly rượu khác, cô ấy hơi nghẹn ngào: "Hôm nay em thực sự rất vui, bây giờ trong bàn tiệc này, bên cạnh em là người bạn thân nhất, thần tượng em thích nhất, còn có người em yêu nhất..." Tính của cô ấy là thế, yêu rất mãnh liệt, hận cũng rất mãnh liệt, không yêu không hận cũng không muốn rắc rối hơn.

Hôm nay cô ấy đến gặp Tần Sương là để nói rõ mọi chuyện.

"Cho dù thế nào, gặp mặt chị cũng rất đáng." Trương Xảo lại uống thêm một ly, Hiểu Hiểu nhìn thấy vậy cảm thấy rất đau lòng, nàng muốn khuyên cô ấy đừng uống nữa, nhưng lại bị Đại tiểu thư giữ lại.

Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn Đại tiểu thư, cô nhìn vào mắt nàng và lắc đầu.

...Để cô ấy uống.

Hiểu Hiểu:??? Dù không hiểu tại sao Đại tiểu thư lại làm như vậy, nhưng sự tin tưởng và hiểu ngầm bấy lâu nay khiến cô Mục lựa chọn im lặng, nàng như một con Hamster, ở bên cạnh ăn uống no nê, miệng nhét đầy thức ăn.

Hai mắt Đại tiểu thư vẫn đang nhìn qua nhìn lại giữa Tần Sương và Trương Xảo, Tần Sương mù cũng uống không ít, tửu lượng của cô ta cũng không tệ lắm, nhưng không chịu nổi tốc độ này, một lát sau, mặt cũng ửng hồng vì rượu.

Cho đến lúc ăn xong.

Trương Xảo đã say, Tần Sương cũng một tay ôm đầu, Hiểu Hiểu thấy thế này liền biết lửa giận trong lòng cô Trương có lẽ đã được trút bỏ, theo thói quen nàng đứng dậy chuẩn bị dìu cô ấy đi về nhà.

Vừa bước được một bước, Đại tiểu thư đã duỗi ra đôi chân dài ra, cô Mục loạng choạng, suýt chút nữa còn vấp ngã văng ra ba mét.

Nàng quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi, cô cau mày liếc nàng một cái, sau đó ngẩng đầu vẫy gọi người ở bên cạnh Tần Sương.

A Khuê ở bên cạnh Tần Sương liếc mắt nhìn cô rồi đi tới, cô ta đứng sát cô, Đại tiểu thư ghé vào tai nói mấy câu, ánh mắt A Khuê thay đổi, cô ta nhìn về phía Tần Sương, mím môi gật đầu.

"Đi thôi, cùng chị về nhà." Đại tiểu thư giơ tay ra, ra hiệu cho thái giám online Hiểu Hiểu, nàng ngoan ngoãn đưa tay qua: "Nhưng mà..." Nàng liên tục quay lại nhìn Trương Xảo, để cô Trương ở lại đây có ổn không? Hay là Đại tiểu thư đã sắp xếp người đưa cô ấy về nhà? Ra khỏi cửa khách sạn.

Đại tiểu thư quấn khăn choàng lên người, nhìn dáng vẻ lo lắng của Hiểu Hiểu, cô bất lực giải thích: "Họ đều là người lớn." Hiểu Hiểu:??? Cái gì??? Uống nhiều rượu thì liên quan gì đến việc người lớn? Giọng điệu của Đại tiểu thư nhẹ nhàng: "Loại rượu này không thể khiến Tần Sương say, về phần Trương Xảo của em, chị nhìn qua cô ấy chắc cũng nửa vời." Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư không chớp mắt, ý của cô là gì? Đại tiểu thư: "Chị đã sắp xếp bảo cấp dưới đưa họ về khách sạn nghỉ ngơi, việc còn lại tùy hai người họ." Hiểu Hiểu:!!! Cái quái gì vậy???? Đại tiểu thư, cô làm trực tiếp như vậy sao??? Là...!đến khách sạn nghỉ ngơi??? Cho nên, khi đưa Trương Xảo đến đây, cô cũng đã nghĩ đến bước này rồi phải không? Trong khi Hiểu Hiểu đang bị " kế sách sâu xa" của Đại tiểu thư làm cho kinh ngạc, cô đột nhiên nắm lấy tay nàng: "Em về nhà với chị." Tay cô rất lạnh, bị lạnh Hiểu Hiểu có chút rùng mình, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tần Di: "Không phải chị nói buổi tối còn có tiệc nữa sao?" Nếu là ngày thường, cô cùng nàng về nhà, Mục Hiểu Hiểu sẽ vui sướиɠ chết đi được, trở về sớm như vậy, ánh trăng vừa vặn, cùng cô ân ái đúng là tuyệt vời.

Nhưng bây giờ, nàng biết rõ bản tính thù dai của cô, về nhà không phải sẽ bị bắt nạt sao? Mặc dù bây giờ Hiểu Hiểu cảm thấy bản thân đã thành thạo hơn, nàng không còn quan tâm nhiều đến việc ai trên ai dưới, nhưng...!cô thực sự...!tốc độ tiến bộ của cô khiến cô Mục sợ hãi, hơn nữa, có lẽ vì cả hai đã ở bên nhau lâu nên nàng đã yêu cô đến mức cảm thấy dễ chịu.

Bây giờ Tần Di đã không còn là Đại tiểu thư ngồi xe lăn, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào nàng, hiện tại nếu nàng thực sự có hứng, nàng có thể quấn lấy cô cả đêm, cái xe lăn kia...!xe lăn của cô năm đó đã bị các nàng chơi ra nhiều dạng, nàng thực sự có chút bất an.

Cô nhìn nàng một cái: "Em sợ?" "Vớ vẩn!" Hiểu Hiểu gãi cổ, tại sao nàng phải sợ?...

Đây thực sự gọi là ánh trăng như một tấm màn, bao phủ mọi thứ xung quanh như một giấc mơ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Hiểu Hiểu dựa người vào xe lăn, cả căn phòng tràn ngập mùi trên người của nàng, còn Đại tiểu thư khi thì cúi người, khi thì bị nàng ôm rồi nhẹ nhàng hôn, lúc thất thần, Hiểu Hiểu cảm giác nàng đang trở lại lần đầu tiên của mình.

Thật sự đối với lần đầu tiên, về sau nàng cùng cô cũng có thảo luận.

Nàng từng hỏi cô, tại sao trong lần đầu tiên một người thích sạch sẽ và kiệm lời như cô lại có thể hôn nàng một cách xúc động như vậy.

Câu trả lời của cô rất đơn giản và thẳng thắn, nhưng Hiểu Hiểu lại rất cảm động.

...Đều là do bản năng, trong lòng chị, em là người tốt nhất.

Giống như bây giờ, ngay cả khi nàng nói cô là một bậc, cô vẫn cảm thấy Hiểu Hiểu là tốt nhất, thực sự tiếc nuối khi phải bắt nạt nàng, vì vậy cô dùng cách khác khiến nàng phải khóc lóc cầu xin và tự nhận lỗi của mình.

Cô Mục hay tập thể dục, mỗi buổi sáng nàng chạy năm cây số, trong khi Đại tiểu thư dựa vào nàng để tập thể dục.

Đại tiểu thư cảm thấy hiệu quả cũng tốt, còn cô Mục thì sao? Như thể tất cả xương cốt trên người nàng đều tan chảy, nàng nằm xoài trong vòng tay của cô.

Đến nửa đêm, có thể do cơ thể mất quá nhiều nước, Hiểu Hiểu bị tỉnh vì khát, cả người nàng đều không có sức, sau khi uống một ngụm nước, nàng còn không quên nhắn tin cho cô Trương.

...Như thế nào rồi? Nàng nhìn thời gian, đã là ba giờ sáng.

Sau ba phút Trương Xảo gửi tin nhắn lại.

...Chị em à, cuối cùng mình cũng hiểu tại sao cậu lại mê Đại tiểu thư như vậy.

Hiểu Hiểu:??? Thế có nghĩa là gì? Chẳng lẽ nửa đêm, cô Trương lại bị thần kinh? Ngay sau đó, tin nhắn của Trương Xảo lại đến.

...Phụ nữ nhà họ Tần thật sự rất khác thường.

...

A!!!!! Một tiếng gà gáy, Hiểu Hiểu đánh thức Đại tiểu thư đang ngủ ở bên cạnh, cô dụi mắt rồi quay lại nhìn nàng, Hiểu Hiểu không thể không chia sẻ tin tốt này với cô, tiện thể ôm lấy đầu cô rồi hôn một cái thật mạnh: "Đại tiểu thư, chị thật là giỏi!" Cô đã làm như thế nào? Được nàng hôn Tần Di nhàn nhạt nở nụ cười, Hiểu Hiểu ôm lấy cô, ngượng ngùng hỏi: "Rốt cuộc làm như nào mà chị thấy bọn họ đang hấp dẫn nhau? Tiến triển còn nhanh như vậy?" Đại tiểu thư ngửi mùi vải thiều nhàn nhạt trên người Hiểu Hiểu, giọng nói khàn đặc khêu gợi: "Đôi khi, thế giới của người lớn đơn giản hơn em nghĩ rất nhiều." Xung quanh cô có quá nhiều người có sự nghiệp thành công, thực tế, đối với họ, cảm xúc của một số cô gái không còn là tim đập thình thịch hay là chua xót rung động mà họ thẳng thắn hơn và chú trọng hơn đến hiệu quả.

Tần Sương là người có tính cách như thế nào? Tần Di biết rất rõ nếu cô ta thực sự không có chút tình cảm nào với Trương Xảo, không có ý gì với cô ấy thì cô ta đã không ở bên cô ấy lâu như vậy.

Một số người nhạy cảm với cảm xúc một cách tự nhiên, họ rất rõ ràng khi động lòng.

Nhưng một số người lại chất phác như Hiểu Hiểu, cần một số kí©h thí©ɧ từ bên ngoài mới được.

Hiểu Hiểu nghe Đại tiểu thư nói rất có lý, nhưng trong lòng cảm thấy hơi rối, nàng nghĩ cô cũng là một người trong vòng đó, trước khi gặp nàng, cô thật sự chưa gặp người nào khiến cô rung động ư, cô...!"Dừng suy nghĩ của em lại đi." Cô nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu bằng đôi mắt đen láy, sau bao lâu, họ đã hiểu nhau đến mức không cần nói ra thành lời.

Nàng mím môi, lén nhìn Tần Di, cô nhìn vào đôi mắt nhỏ đáng thương của nàng, nhàn nhạt thở dài, rồi đưa tay lên xoa xoa mái tóc của cô: "Hiểu Hiểu, trên đời này chỉ có em mới có thể khiến chị trở nên như vậy." Trước đây của cô có rất nhiều quy tắc, rất nhiều yêu cầu và rất nhiều đạo lý, tất cả đều bị Hiểu Hiểu xuất hiện phá vỡ.

Đối với Hiểu Hiểu, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã thấy khác.

Cô không thể quên Hiểu Hiểu mang theo hơi thở của thanh xuân như thế nào khi xuất hiện trong thế giới của mình, rồi nàng nghịch ngợm như thế nào, nàng giống như một tia sáng chiếu vào cuộc đời cô.

Nàng đã xông vào vùng cấm của cô.

Đại tiểu thư không có cách nào phản kháng, cũng không muốn phản kháng, chỉ là từ lúc bước vào, cô chưa từng nghĩ sẽ để Hiểu Hiểu rời đi.

Các ngón tay đan xen vào nhau, trong màn đêm mơ hồ, Hiểu Hiểu nhìn cặp nhẫn chó con và mèo con trên ngón tay của cô và nàng rồi lén mỉm cười.

Đúng vậy.

Còn hỏi những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Còn hỏi cái gì mà đạo lý.

Hai người chính là định mệnh của nhau trong cuộc đời này..