Chương 26: Cảm Xúc Mới - Đúng Gu!

Mọi hành động của Đắc Vũ đều được thu vào tầm mắt của Lý Cao Minh, tất cả nhà hàng đều có camera quan sát và mọi thứ đều luôn nằm không tầm kiểm soát của hắn ta.

Cậu trai tên Đắc Vũ chỉ mới 23 tuổi nhưng lại được hắn giao cho nhiệm vụ giao dịch với những tên có tiếng tăm trong giới, hắn cũng rất khó khăn để đưa một tên ít nói trở về nước. Nơi cậu ta sinh sống là nước Trung Quốc.

Chỉ trong một lần gặp gỡ mà hắn đã rất thích tính cách của cậu ta. Đó là một lần trong chuyến công tác mở rộng chi nhánh của hắn, hắn đã vô tình gặp được Đắc Vũ với thân phận là một tên côn đồ.

Trong một con hẻm nhỏ nằm trong một thành phố thuộc quốc gia Trung Quốc, hắn đã nhìn thấy một đám côn đồ đang tập thể đánh nhau với một tên côn đồ khác.

Số lượng người chênh lệch trên lớn khi Đắc Vũ phải đánh nhau với hơn mười tên côn đồ khác nằm mục đích tìm chỗ ngủ cho đêm nay. Cuộc chiến bắt đầu xảy ra trong đôi mắt quan sát của hắn và những tên đàn em.

Mặc dù cậu ta là một tên côn đồ vô danh nhưng thân thủ lại khá nhanh nhẹn, tìm kiếm điểm yếu của đối phương cũng rất tốt, hắn cũng rất hài lòng với cuộc chiến giành địa bàn tại nơi này.

Cuộc chiến kết thúc khi người chiến thắng lại là Đắc Vũ, tiếng vỗ tay làm thu hút sự chú ý của cậu ta, hắn vẫn còn nhớ lúc đó đã rất khó khăn để lôi kéo cậu ta về nước.

Hai ngôn ngữ khác nhau khi nói chuyện rất khó nhưng cậu ta lại không giỏi không việc học một ngôn ngữ mới, đó cũng là lý do tại sao Đắc Vũ trong mắt những người khác lại khó gần và ít nói đến như vậy.

Một phần vì chưa quen với cuộc sống xa lạ, phần khác là ngôn ngữ vẫn chưa mấy thành thạo trong giao tiếp nhưng cậu ta vẫn luôn làm tốt trong những cuộc giao dịch, thật làm hắn phải thấy bất ngờ.

Bỗng nhiên cánh cửa phòng vang lên tiếng gõ làm đánh tan suy nghĩ của hắn. Lý Cao Minh nhíu mày lên tiếng.

"Vào đi!"

Ngay khi lời nói được cất lên thì cánh cửa cũng mở ra, một tên đàn em bước vào cùng một tấm thiệp mời màu đen với dòng chữ nổi màu vàng có khắc tên Lý Cao Minh ở giữa.

"Đây là gì?"

"Đây là thư mời tham dự bữa tiệc xa hoa của ông trùm buôn hàng trắng khét tiếng hiện tại - Bách Hào Gia, ông ấy ngỏ lời mong muốn ông chủ sẽ đến đó tham dự!"

"Bách Hào Gia sao? Nhà họ Bách đó lại muốn làm gì nữa đây."

Lý Cao Minh nhíu mày, vài tháng trước đứa con trai của ông ta vừa làm loạn nhà hàng của hắn, vậy mà giờ đây lại gửi thiệp mời hắn đến tham dự một bữa tiệc thôi sao.

"Được thôi, thiệp cũng đã nhận rồi thì tôi sẽ tham gia!"

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, vui vẻ hắn nhận lời đồng ý khiến tên đàn em có hơi giật mình. Từ trước đến này họ Lý và Bách đã gây thù với nhau không ít, lần này đặc biệt hai ông chủ của hai băng đảng lại muốn gặp nhau thì đúng là lạ lùng.

Sẽ không ai biết hắn đang nghĩ gì nhưng khuôn mặt ung dung đó thật khiến tên đàn em phải rùng mình sợ hãi. Thời gian trôi qua thêm một ngày, Lý Cao Minh đặc biệt trở về nhà sau hơn 1 tháng mất tích ở bên ngoài.

Lưu Triều Hân thì vẫn cứ yên vị trong ngôi nhà chỉ có hai mẹ con, cô biết hắn vẫn luôn quan sát cô thông qua camera được gắn khắp mọi nơi trong căn phòng. Hơn 1 tháng cô cũng sớm đã quen với việc này.



Nhưng việc hắn trở về cũng thật đột ngột khiến cô có hơi bất ngờ, chút men say trên cơ thể khiến cô thấy có hơi khó chịu, bước chân loạng choạng trên xuống ghế.

Khuôn mặt không biết có còn tỉnh táo hay không lại nhắm chặt mắt lại, Lưu Triều Hân đã ru con ngủ từ lâu, đang xem phim thì bị hắn làm cho mất hứng, vội vàng đi đến xem xét tình hình.

"Hơn 1 tháng mới trở về nhà mà còn mang theo mùi rượu nồng nặc đến như vậy, không biết hắn đã uống bao nhiêu nữa!"

Những lần hắn về nhà gần đây đều liên quan đến mùi rượu trên cơ thể, Lưu Triều Hân thì ở nhà suốt cũng chẳng hay biết ngoài kia hắn đã làm gì mà cô cũng không muốn quan tâm đến những tìm đó.

Nhưng cơ thể nồng nặc của hắn khiến cô thấy khó chịu, mùi rượu quá nồng. Lý Cao Minh như nghe thấy lời nói của cô, hắn chằm chậm mở mắt nhìn cô.

"Con đâu rồi?"

"Con ngủ rồi!"

"Vậy à, cô lại đây!"

Vừa tỉnh liền tìm kiếm con trai thân yêu, Lưu Triều Hân cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Bàn tay hắn nhanh chóng kéo cô lại gần, mùi rượu lại càng nồng hơn khi ở gần hắn.

"Anh tránh xa tôi ra, nồng quá!"

Thấy cô vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của mình, Lý Cao Minh cười nhẹ rồi kéo cô ngồi xuống đùi mình, một hành động bất ngờ khiến cô cứng đơ người không kịp phản ứng, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn.

Một loại cảm xúc ngại ngùng truyền đến tai cô khiến chúng ửng đỏ, gò má cũng hồng lên vì lớp da mặt quá mỏng, cả người cô dần đỏ lên vì ngại khiến hắn thấy rất buồn cười, vì có men trong người nên cảm xúc của hắn rất dễ bộc lộ ra bên ngoài.

Tiếng cười vang lên bên tai cô, nhìn hắn cười mà cô ngơ người ra. Chưa bao giờ cô nhìn hắn kỹ như lúc này, nhan sắc của hắn khiến tim cô đập nhanh hơn, thường ngày không để ý nhưng bây giờ lại thấy hắn cũng rất đẹp trai, một nét đẹp trưởng thành của một người đàn ông thực thụ.

Thật sự hợp gu cô!!

Lưu Triều Hân nhìn hắn không chớp mắt, người đàn ông này cũng quá đẹp rồi đi. Liệu với nhan sắc của ba như thế này thì đứa con kia cũng sẽ trở thành một soái ca giống như ba nó chăng, nghĩ đến đây mà tai đỏ lại càng đỏ hơn nữa vì thích thú.

Lý Cao Minh sau một trận cười khoái chí cũng nhận ra ánh mắt của cô vẫn luôn đặt lên người mình, hắn ép sát lại gần cô rồi lên tiếng, mùi rượu vang từ khoang miệng phả ra đánh bay suy nghĩ trong đầu cô.

"Sao cô nhìn tôi dữ vậy?"

Lưu Triều Hân bị hỏi, cô ấp úng.

"Không có gì, hình như anh say rồi, anh lên tắm rửa đi rồi đi ngủ!"

"Khoan đã, trước mắt tôi có chuyện muốn nói với cô!"



Lý Cao Minh lên tiếng cắt ngang hành động của cô, thật ra hắn về nhà là có chuyện chứ không phải rảnh rang mà về nhà vào buổi tối như thế này.

Hắn cũng biết buổi tối con trai đã ngủ chỉ còn lại Lưu Triều Hân là còn thức, mục đích về nhà là để gặp cô.

"Có chuyện gì, anh có đang tỉnh táo không vậy?"

Nhìn dáng vẻ không được tỉnh táo của hắn, cô không chắc hắn sẽ nghiêm túc nói chuyện với cô vì rượu bia khi vào cơ thể sẽ khiến con người ta trở nên chao đảo vì cơn say sỉn.

Nhưng với hắn thì lúc này hắn đang rất tỉnh táo, chút rượu bia sẽ không khiến hắn mất đi lý trí dễ dàng như vậy. Việc mà hắn muốn nói với cô liên quan đến bữa tiệc sắp tới của nhà họ Bách.

Hắn cũng đã suy nghĩ kỹ rồi mới đi đến tìm cô.

"Cô cùng tôi tham gia một bữa tiệc nhé?"

Lưu Triều Hân khá bất ngờ, trước giờ hắn đều muốn có ở yên trong nhà không cho phép cô được đi ra bên ngoài vậy mà hôm nay, hắn lại ngỏ lời muốn cô cùng tham gia một bữa tiệc thì cô có hơi nghi ngờ.

Hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nếu giấu giếm cô mãi cũng không phải là cách và cũng khá lâu rồi hắn không cho cô ra bên ngoài. Nhân dịp nhận lời tham gia bữa tiệc của Bách Hào Gia, hắn muốn dẫn Lưu Triều Hân đến tham gia với thân phận là vợ của Lý Cao Minh.

Nhìn sắc mặt có phần thay đổi của cô, hắn cũng biết cô đang do dự để đưa ra câu trả lời. Lần này hắn cũng sẽ không ép buộc cô phải đi hay không đi, dù sao dẫn cô theo hay để cô ở nhà cũng nhau cả thôi.

Không gian im lặng để lại cho cô suy nghĩ, Lưu Triều Hân nghĩ mãi cũng không ra mục đích của hắn là gì, chỉ đành lên tiếng hỏi.

"Anh muốn tôi tham gia bữa tiệc đó làm gì, không phải anh luôn muốn nhốt tôi không nhà sao?"

Câu hỏi vang lên bên tai, giọng nói nhỏ hơn thường ngày vì khi cô ngồi trên đùi hắn, cô khá sợ hãi.

Lý Cao Minh sau khi nghe được câu hỏi, hắn cười nhẹ, hắn cũng không rõ tại sao những trong lòng lại muốn cô cùng hắn tham gia bữa tiệc đó, lại còn muốn cô mang thân phận là vợ của Lý Cao Minh, là phu nhân của một băng đảng khi mà cô dưới một người trên vạn người.

Đó là suy nghĩ trong lòng hắn, ngay khi nghe cô hỏi hắn đã có sẵn một câu trả lời.

"Đơn giản vì cô là vợ tôi, bữa tiệc đó có rất nhiều người trong giới, đưa cô đến đó để bọn họ có thể nhìn thấy được người phụ nữ này là của tôi!"

Vừa nói hắn vừa nắm lấy cằm cô kéo về hướng mình, khoảng cách giữa hai khuôn mặt rất gần khi mà mũi cả hai đã chạm vào nhau. Lưu Triều Hân nhất thời đóng băng trước lời nói của hắn.

"Người phụ nữ này là của tôi!"

Một câu nói cứ quanh quẩn trong đầu cô, tim cô một lần nữa đập nhanh như muốn nhảy ra bên ngoài, một loại cảm giác ấm áp, hạnh phúc dâng lên trong lòng khiến cô không thể hiểu nổi.

Chỉ một câu nói nhưng tại sao trong lòng cô lại vui vẻ đến như vậy, hay do người đàn ông trước mặt đúng gu cô?.