Chương 1: Tình Một Đêm

Màn đêm buông xuống sau ánh chiều tà, tiếng nhạc ngân vang vài khúc ca. Trên hành lang trải dài, một đôi chân dài thẳng tắp bước đi loạng choạng, một cô gái mặc chiếc đầm bó tay ôm cơ thể lộ rõ đường cong.

Trên tay cầm ly rượu vẫn chưa uống cạn, tiếng giày cao gót cứ lúc có lúc không, đôi mắt và tâm trí dường như đã không còn tỉnh táo, cô dùng tay dựa vào tường ý định nghỉ ngơi.

Nhưng một tiếng động nhỏ đã làm cô mất thăng bằng, nơi cô dựa vào lại là một cánh cửa, không biết vô tình hay cố ý mà ngay lúc cô dựa vào thì cánh cửa lại mở ra, một bàn tay gân guốc kéo vô vào trong.

Lưu Triều Hân hoang mang nhìn căn phòng tối đen như mực, đôi mắt say xỉn cố mở to nhìn xung quanh. Chợt một ai đó trong bóng tối kéo cô rời khỏi cánh cửa.

Lưu Triều Hân mất đà mà ngã nhào nhưng cô lại không thấy đau, một cảm giác ấm áp, chạm tay đến gần lại cảm nhận được da thịt của ai đó đang nóng rực khiến cô có chút rùng mình mà rụt tay về.

Người bên kia hoàn toàn không lên tiếng nhưng hành động tiếp theo lại khiến cô hoảng hơn, một cái chạm môi rồi khóa chặt, hai tay giữ chặt cơ thể cô như không cho cô có thể phản ứng.

"Ưʍ.. buông ra!"

Lưu Triều Hân dùng hết sức lực đẩy ngã người ra trong bóng tối nhưng giờ đứng dậy liền bị kéo ngã, người kia như một con thú dữ đang thèm khát con mồi, hắn ta cứ lao lên khiến cô không thể vùng vẫy.

Tiếng "cạch" của cánh cửa phía sau lưng khiến cô lại càng thêm hoảng, men rượu trong người cùng không thể làm vô vơi bớt sự hoang mang trong phòng.

Rất nhanh cô đã bị người kia đè xuống giường, dây áo trễ xuống vai, trong đêm tôi cô có thể nghe rõ mồn một tiếng thở gấp gáp của người kia nhưng chưa đợi cô lên tiếng thì một lần nữa, cô lại bị khóa môi.

Lần này thậm chí còn bạo lực hơn, vật thể không xương cứ quấy đảo trong khoang miệng, hai tay bị ghì chặt xuống giường. Ban đầu cô còn vùng vẫy phản ứng nhưng dần dà cô lại mặc cho người kia làm gì thì làm.

Cơn say lại truyền đến khiến cô mụ mị mà thuận theo ý muốn, được đà lấn tới, người kia hôn trải dài từ môi xuống cổ rồi cắn nhẹ, bàn tay gân guốc không ai phận mà sờ mó lung tung.

Cả một bầu trời đêm trên đường số tấp nập người ta lại, một đôi trai gái quấn lấy nhau trên giường không rời, ánh sáng từ khe cửa sổ chiếu qua nhưng lại mờ mờ ảo ảo khiến cô như lại vào chốn thành tiên.

Dưới sàn là những mảnh vải che thân cũng bị vứt đi, hai cơ thể trần trụi cứ lao vào nhau không suy nghĩ, hắn ta từ đầu đến cuối đều im lặng không lên tiếng, bàn tay mạnh mẽ bế cô ngồi lên người mình.

Cô như hiểu ra điều gì cô, cơn đau từ hông bắt đầu truyền đến, trong cơ thể cô có thể cảm nhận được đã có vật xâm nhập. Lần đầu tiên cảm nhận được điều này, cô vừa đau vừa cảm thấy sung sướиɠ.



Đôi môi hư hỏng lại phát ra những âm thanh ái muội vang vọng khắp căn phòng, người kia lưng tựa vào giường, bàn tay cầm thấy hai quả đào trắng hồng mà lên xuống.

Lưu Triều Hân một tay cầm cổ tay hắn, tay còn lại cáu vào vai hắn biểu lộ cảm xúc lúc này, miệng không ngừng vang lên những âm thanh ái muội nhưng lại khiến người nghe cảm thấy hưng phấn.

"Ưʍ.. chậm lại..ư."

Nhưng ngược lại với lời cầu xin ấy, hắn ta vẫn không ngừng lên xuống, tốc độ mỗi lúc càng nhanh hơn khiến tay chân cô như mềm nhũn, vừa lúc muốn ngã thì hắn liền vươn người đến hôn cô.

Trên dưới đều được thỏa mãn, bàn tay trắng nõn trong vô thức choàng qua cổ người kia ghì chặt, kéo dài nụ hôn của hai người trở nên sâu hơn, cô cũng dần phối hợp mà theo nhịp tự động lên xuống.

Bàn tay hắn từ từ duy chuyển lên eo cô rồi xoa bóp, cảm giác vừa đau nhưng lại rất sướиɠ, đỉnh đầu như tê rần vì những chuyển động của hắn.

Một đêm mây mưa cùng người đàn ông lạ mặt, sáng ngày hôm sau cô đã bị bỏ lại một mình trong căn phòng ngủ. Lưu Triều Hân nhíu mày nhìn xung quanh, cô nhớ mang máng về chuyện tối hôm qua.

Nhưng người đàn ông kia là ai thì cô cũng không biết, số tiền ở trên bàn như một câu trả lời thay cho lời nói, dù trong lòng rất khó chịu nhưng cũng không thể làm gì.

Cô lê tấm thân nhỏ vào phòng tắm rồi tự lau thân thể của chính mình, mặc lại chiếc đầm tối qua, cô chậm rãi đi về nhà. Trên đường ngồi taxi về mà trong cơ thể cứ liên tục đau nhức.

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà, Lưu Triều Hân chậm rãi đi vào, cánh cửa vừa mở ra, đi được hai bước, một quyển sách bay đến hất vào mặt cô. Một người phụ nữ trung niên đi đến với vẻ mặt giận dữ nhìn cô.

"Chào dì!"

Lưu Triều Hân đứng cúi đầu khẽ lên tiếng, mặc cho lời xin chào, người được gọi là dì kia vừa thấy cô đã lên tiếng chửi mắng, bàn tay không yên vị mà chỉ vào vai cô từng cái rất mạnh.

"Mày đi đâu từ hôm qua đến giờ, tao với dượng mày đợi mày về nấu cơm mà mày mất tích là sao? Mày giống i con nhỏ đó mà!"

Đối với lời chửi mắng Lưu Triều Hân đã quen, lần nào trở về nhà không chuyện này cũng là chuyện khác, bàn tay siết chặt nhưng lời thì không thể nói.



"Đứng đó làm gì, mày biến đi đâu!"

"Tiền này, dì cầm rồi im lặng lại đi!"

Lưu Triều Hân đã không thể nhịn nổi nữa, cô thấy những tờ tiền mà lúc sáng tên đàn ông kia đã bỏ lại rồi đưa cho người dì kia. Bà ta thấy tiền liền sáng mắt, nhanh tay giật lấy rồi nép sang một bên.

Cô thấy vậy thì thở dài đi ngang qua, vô tình lại nghe được lời nói ác ý của dì ta.

"Chắc lại lên giường với đám đàn ông chứ gì, đúng là mẹ nào con nấy mà!"

Đến khi trở về phòng, cô mới được ngả lưng lên chiếc giường êm ái, nhìn tấm ảnh trên bàn mà cô chỉ biết cười trừ.

Người kia là mẹ kế của cô nhưng rất tiếc là ba cô đã chết cách đây 2 năm, hiện tại bà ta đang sống chung với tình nhân của mình, cô được ở lại cũng giống như cây rút tiền mà thôi.

Mặc dù rất muốn bày tỏ sự tức giận nhưng cô cũng lo lắng sẽ bị đuổi đi, ngôi nhà này chỉ còn lại là kỉ niệm của gia đình cô, nơi từng có một hạnh phúc, một tuổi thơ có cả ba và mẹ.

Cơ thể đau nhức cô nằm trên giường mà nghĩ xa xăm, thời gian chẳng mấy chốc đã trôi qua, đến khi nhận ra cũng đã xế chiều, cơ thể cũng đã giảm đau được phần nào.

Vừa định đứng dậy đi ra ngoài thì cánh cửa phòng lại được mở ra, một người đàn ông thân hình mập mạp bước vào. Lưu Triều Hân vừa thấy liền cảnh giác mà lùi bước, không ai xa lạ, người tình nhân của mẹ kế của cô.

"Ông đến đây làm gì?"

Cô dè chừng hỏi.

"Con không cần phải sợ, dượng đến chỉ để hỏi thăm con thôi mà, nào ngoan, lại đây!"

Lưu Triều Hân nghe giọng nói ghê tởm của gã mà da thịt khỏi rùng mình, cô lùi thì gã lại tiến lại một bước, bàn tay gã có ý định chạm vào tay cô nhưng cô đã né được.

Không để cô dễ dàng chạy thoát, gã ta nhanh chóng nhào tới giữ chặt cô..