Phản ứng đầu tiên của Hàn Chí là không thể nào, "Thi thể của bố cậu năm đó là do Cục phụ trách thu gom, sau khi khép lại vụ án đã lập tức hỏa táng rồi."
Đã mười mấy năm trôi qua, khi nhắc đến cái tên Tống Thành, Hàn Chí vẫn cảm thấy rợn tóc gáy.
Nhắc đến Tống Thành, e rằng phần lớn mọi người đều không còn xa lạ. Ông ta từng là nhà nghiên cứu cấp một của Viện Nghiên cứu Trung ương, lý lịch đẹp với chỉ số IQ cao, học vị cao đã khiến ông ta thuận buồm xuôi gió, tuổi còn trẻ đã trở thành trụ cột của Viện Nghiên cứu Trung ương. Năm đó, khi ông ta được Viện Nghiên cứu Trung ương điều đến thành phố Đồng Thành, nhậm chức tại Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh đã từng gây chấn động lớn.
Lúc đó, chỉ mới bốn, năm năm kể từ khi ô nhiễm tinh thần xuất hiện, hậu quả nghiêm trọng của nó vẫn chưa hoàn toàn bộc lộ và lan rộng, các cấp lãnh đạo chính phủ và đại chúng vẫn còn rất lạc quan về việc chống lại loại vi khuẩn lạ đột nhiên xuất hiện này, hy vọng vị trụ cột mới của Viện Nghiên cứu có thể dẫn dắt nhóm của mình nghiên cứu ra phương pháp hoặc thuốc để giải quyết tận gốc ô nhiễm tinh thần.
Thế nhưng, vị nhà nghiên cứu cấp một được kỳ vọng này không những không mang đến hy vọng mới, ngược lại còn tự tay tạo ra vụ án "Dê đen" chấn động chín thành phố lớn, ông ta đã dùng thi thể của 64 đứa trẻ, phơi bày sự đáng sợ của ô nhiễm tinh thần trước mặt tất cả những người còn hy vọng.
Sự tàn nhẫn và đẫm máu của hiện trường vụ án "Dê đen" lần đầu tiên đã khiến rất nhiều nhân viên công tác tham gia vụ án này bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng.
Ngay cả bản thân Hàn Chí, sau khi vụ án được khép lại cũng phải đi điều trị tâm lý một thời gian dài.
Bây giờ nhớ lại, anh ta vẫn có cảm giác u ám bao trùm, khó thở.
"Nhưng mà lúc trước vụ án "Dê đen" vốn dĩ chưa được khép lại mà." Tống Nam Tinh nói rất chậm, giống như đang kiềm chế cảm xúc nào đó, "Mọi người có chắc chắn là ông ta đã chết rồi không? Hay nói cách khác, thi thể đó có thật sự là ông ta không?"
Hàn Chí giật mình, nghi ngờ của Tống Nam Tinh cũng không phải là không có lý.
Lúc trước tuy rằng vụ án kết thúc vì cái chết của Tống Thành, nhưng trên thực tế, toàn bộ vụ án còn rất nhiều điểm nghi vấn chưa được làm rõ.
Ví dụ như cho đến ngày nay, vẫn chưa ai biết được mục đích ông ta sát hại nhiều trẻ em như vậy, ngay cả con ruột của mình cũng không tha là gì, chỉ có thể căn cứ vào bức tượng đá dê đen khổng lồ để lại hiện trường để suy đoán ông ta đã bị ô nhiễm tinh thần, hơn nữa còn gia nhập một tổ chức tà giáo nào đó lấy dê đen làm vật tổ để thờ phụng.
Lại ví dụ như, tính cả Tống Nam Tinh, nạn nhân lúc đó thực tế có tổng cộng 66 đứa trẻ, nhưng bọn họ chỉ tìm thấy 64 thi thể tại hiện trường.
Chỉ là trong quá trình rải thảm điều tra, lấy chứng cứ, bọn họ đã thu thập được dịch cơ thể và mẫu máu của em gái Tống Nam Tinh - Tống Nam Nguyệt, sau đó kết hợp với camera giám sát ven đường và sổ ghi chép công việc của Tống Thành tìm được ở nhà 401 mới xác định Tống Nam Nguyệt cũng là một trong số những nạn nhân.
Còn thi thể của Tống Nam Nguyệt, cho đến khi vụ án được khép lại vẫn không tìm thấy.
Còn có Tống Nam Tinh, một đứa trẻ 10 tuổi có thể sống sót trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, bản thân đã là một điều rất khó tin.
Nhưng tất cả những nghi vấn này đều kết thúc đột ngột cùng với cái chết của Tống Thành, vụ án "Dê đen" bị khép lại.
"Cậu đừng vội, để tôi xem trang web của "Giấc Mộng Ngọt Ngào" đã. Nếu xác định là ông ta, tôi sẽ báo cáo xin điều tra lại."
Hàn Chí thở dài một hơi, nghiêng đầu kẹp điện thoại, mở laptop tìm kiếm trang web của công ty tư vấn tâm lý "Giấc Mộng Ngọt Ngào".
Trang web nhanh chóng được tải xong, anh ta di chuyển chuột đến xem giao diện giới thiệu chuyên gia tư vấn tâm lý, sau khi nhìn rõ bức ảnh, lông mày anh ta đầu tiên là giãn ra, sau đó nhíu chặt hơn, "Cậu chắc chắn là cậu nhìn thấy bố cậu sao?"
Tống Nam Tinh nhìn bức ảnh hiển thị trên trang web, ngữ khí chắc chắn: "Là ông ta, tôi tuyệt đối không thể nhận nhầm."
Hàn Chí im lặng.
Tống Nam Tinh lập tức nhận ra sự thay đổi trong thái độ trước sau của anh ta, "Sao vậy?"
Hàn Chí thở dài, nói: "Hay là chúng ta thêm Wechat đi, tôi gửi cho cậu xem trực tiếp."
Hai người nhanh chóng trao đổi Wechat.
Tống Nam Tinh còn chưa kịp chào hỏi, Hàn Chí đã gửi một tấm ảnh chụp màn hình đến.
"Cậu nhìn kỹ xem, đây có phải là Tống Thành không?" Giọng nói của Hàn Chí trong loa nghe có vẻ lo lắng.
Tống Nam Tinh mở ảnh chụp màn hình, phóng to, nhìn người đàn ông trung niên có ngoại hình bình thường xa lạ trên ảnh, cũng im lặng theo.
Đây hiển nhiên không phải Tống Thành.
Anh mím môi, thoát khỏi giao diện trò chuyện, nhìn trang web mình vừa mở, lại phát hiện cột giới thiệu chuyên gia tư vấn không khác gì ảnh chụp màn hình mà Hàn Chí gửi đến.
Không phải Tống Thành.
"Không thể nào, vừa nãy tôi rõ ràng nhìn thấy là ông ta." Tống Nam Tinh lẩm bẩm, ngón tay siết chặt vỏ điện thoại, ngữ khí cũng trở nên không chắc chắn.
Hàn Chí hỏi: "Gần đây chỉ số kiểm tra tinh thần của cậu có gì bất thường không?"
"Không có." Tống Nam Tinh nói.
Hàn Chí im lặng một lúc, nói: "Thiết bị cũng có thể bị lỗi, bị che mắt, đồn cảnh sát và Từ Tài lúc trước chẳng phải cũng không kiểm tra ra vấn đề gì sao? Nhà 301 ở ngay dưới lầu nhà cậu, cậu lại tiếp xúc với vật ô nhiễm ở khoảng cách gần, cũng không phải là không có khả năng bị ảnh hưởng. Tôi khuyên cậu tốt nhất nên tranh thủ lúc nào trời không mưa đến trung tâm vệ sinh tâm thần kiểm tra toàn diện một lần."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ đi." Tống Nam Tinh lẩm bẩm.
Cúp điện thoại, Tống Nam Tinh ngồi trên ghế sofa, có chút ngẩn ngơ, anh theo thói quen ôm con thỏ bông vào lòng, siết chặt như thể đang muốn hút lấy sức mạnh từ nó.
"Thật sự là tôi nhìn nhầm sao?"
Tống Nam Tinh vẫn không muốn tin, anh liên tục mở trang web của "Giấc Mộng Ngọt Ngào" ra refresh để xác nhận, nhưng trên ảnh đích thực chỉ có người đàn ông trung niên xa lạ đang cười hiền từ.
Cảm xúc tích tụ trong lòng như trong nháy mắt bị rút cạn, Tống Nam Tinh ngã người ra sau dựa vào ghế sofa, ngẩn người hồi lâu, một lúc sau, anh lại ngồi dậy, mở ứng dụng của trung tâm vệ sinh tâm thần để đặt lịch hẹn.
Bởi vì đang là mùa mưa, lịch hẹn của trung tâm vệ sinh tâm thần rất kín, Tống Nam Tinh chỉ đặt được lịch vào chiều ngày mai.
Chiều ngày hôm sau, trời tạm thời ngừng mưa, nhưng dự báo thời tiết nhắc nhở buổi tối có thể có sương mù.
Tống Nam Tinh nhìn trời bên ngoài, nghĩ thời gian còn rất dồi dào, đi nhanh về nhanh chắc là sẽ không xui xẻo đến mức đυ.ng phải sương mù, anh nhét toàn bộ đồ bảo hộ vào balo rồi ra khỏi cửa.
Trung tâm vệ sinh tâm thần nằm ở khu vực nội thành, trong thời gian mùa mưa, giao thông công cộng ngừng hoạt động trên diện rộng, chỉ có một số ít tuyến đường an toàn còn hoạt động, Tống Nam Tinh cần phải đi bộ đến trạm xe buýt cách đó 1,5km để đợi xe.
Không biết có phải vì dự báo thời tiết nói buổi tối có sương mù hay không, mà lúc này tuy rằng trời không mưa, nhưng trên đường lại vắng tanh không một bóng người.
Tống Nam Tinh một mình đi trên đường cái, có cảm giác như đang đi trên đồng hoang, anh không khỏi rảo bước nhanh hơn.
May mà đi được nửa đường, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện một đôi cha con.
Nhìn bóng người phía trước, Tống Nam Tinh cảm thấy thật gần gũi như nhìn thấy người thân.
Thế nhưng không biết có phải ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy bóng lưng người bố kia có chút giống Từ Tài.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, cảm giác thân thiết vừa rồi liền tan biến không còn một mảnh, Tống Nam Tinh nhìn chằm chằm bóng người phía trước, bước chân dần dần chậm lại.
Đã không còn là hơi giống nữa.
Anh gần như có thể khẳng định, người đang được bé gái kia dắt tay chính là Từ Tài.
Lúc này Từ Tài đáng lẽ phải ở trung tâm vệ sinh tâm thần mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng Tống Nam Tinh dâng lên nghi vấn, không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Phát hiện anh không theo kịp, bé gái phía trước quay đầu lại nhìn anh một cái, trên khuôn mặt tròn trịa là đôi mắt hạnh nhân rất đẹp, giống hệt mẹ của bé - Trình Mộ.
Chuyện xui xẻo năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều.
Đầu óc Tống Nam Tinh ong ong, anh hít sâu một hơi, cố gắng gọi Từ Tài: "Từ Tài!"
Nhưng Từ Tài không quay đầu lại, Ngô Mộng Vũ vừa đi vừa nhảy nhót kéo anh ta tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn Từ Tài bị kéo đi càng lúc càng xa, Tống Nam Tinh do dự một chút, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hàn Chí, đồng thời chia sẻ vị trí, sau đó đuổi theo.
Dù sao cũng là đồng nghiệp một thời, không thể thấy chết không cứu. Hơn nữa hôm trước Từ Tài còn muốn mời anh ăn bánh mì kẹp thịt nữa.
Sương mù tràn ngập xung quanh không biết từ lúc nào đã tụ tập lại, hai bóng người một lớn một nhỏ phía trước cũng trở nên mơ hồ, Tống Nam Tinh đuổi theo vài bước thì nhận ra sương mù đã dày đặc, lập tức dừng bước.
Nhưng lúc này đã muộn, màn sương mù trắng xóa như nước lũ ập đến, bao vây lấy anh.
Sương mù rất dày đặc, tầm nhìn chỉ khoảng ba, bốn mét, Tống Nam Tinh không dám đi lung tung, anh mở định vị cố gắng tìm kiếm nơi trú ẩn an toàn để chờ cứu viện. Nhưng không biết có phải khu vực ngoại thành quá hẻo lánh, cơ sở hạ tầng không được xây dựng đầy đủ hay không mà nơi trú ẩn an toàn gần nhất cũng cách đó tận 2km.
Tống Nam Tinh vừa mở bản đồ dẫn đường, vừa cẩn thận đi trong màn sương mù, vừa cảnh giác quan sát xung quanh.
Tin tốt là đám xúc tu chuyên môn quấy rối anh không xuất hiện.
Tin xấu là Từ Tài và Ngô Mộng Vũ phía trước đã biến mất.
"Ngày nào cũng có chuyện gì vậy không biết nữa?" Tống Nam Tinh lẩm bẩm một câu, cảnh giác đi theo bản đồ dẫn đường.
Xung quanh yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Không có tiếng thì thầm to nhỏ hỗn loạn, cũng không có tiếng lẩm bẩm kỳ quái méo mó.
Tống Nam Tinh đi theo bản đồ dẫn đường khoảng 200m thì phát hiện ra Từ Tài đang đứng một mình.
Từ Tài ngồi ngây người trên ghế nghỉ bằng sắt bên đường, không thấy bóng dáng Ngô Mộng Vũ đâu.
Tống Nam Tinh không rõ bây giờ anh ta đang trong tình trạng gì, đứng im quan sát một lúc, xác định gần đó không có tung tích của Ngô Mộng Vũ mới thử đi về phía anh ta.
Để an toàn, anh không dám đến gần quá, giữ khoảng cách khoảng 2m với Từ Tài, thử vẫy tay về phía anh ta, "Từ Tài."
Người đang ngây người chớp chớp mắt, chậm rãi nhìn về phía anh.
Tống Nam Tinh thấy anh ta còn phản ứng, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: "Cậu không sao chứ? Trước khi sương mù dày đặc tôi đã liên lạc với cảnh..."
Nói được nửa chừng, lúc nhìn thấy cái miệng đang từ từ tách ra thành bốn cánh của Từ Tài, Tống Nam Tinh đột nhiên im bặt.
"Ặc... xem ra là không ổn lắm rồi."
Tống Nam Tinh giữ nụ cười gượng gạo, cố gắng không gây chú ý với Từ Tài, lùi về sau, liếc mắt tìm kiếm đường thoát thân an toàn xung quanh.
Bốn cánh môi của Từ Tài đóng mở, phát ra tiếng nói, "Đau quá, Tống Nam Tinh, tôi đau quá, cảm giác như cơ thể sắp nổ tung rồi."
Lúc nói chuyện, ngũ quan của anh ta đau đớn vặn vẹo thành một đoàn, phần thân dưới đầu giống như túi da chứa đầy dịch lỏng đang cuồn cuộn, những con chuột thịt đỏ tươi chui ra từ trong cái miệng há to của anh ta.
Tống Nam Tinh thấy tình hình không ổn, quay đầu bỏ chạy.
Cơ thể Từ Tài phía sau giống như túi da bị moi rỗng đổ sụp xuống, vô số con chuột thịt đỏ tươi đuổi theo Tống Nam Tinh, phát ra tiếng động nhớp nháp do khối thịt ướŧ áŧ không có da bao bọc ma sát với mặt đất.
Tống Nam Tinh nhanh chóng quay đầu lại nhìn một cái, suýt chút nữa thì nôn hết cả cơm tối ra ngoài.
Số lượng chuột thịt quá nhiều, tốc độ di chuyển ở khu vực trống trải cũng nhanh hơn so với tốc độ chạy bộ của Tống Nam Tinh, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp, chặn hết đường lui của Tống Nam Tinh từ bốn phía trước sau trái phải.
Tống Nam Tinh không còn đường nào để chạy, chỉ có thể nắm chặt con át chủ bài cuối cùng, cố gắng giảng đạo lý với đối phương.
"Này, cậu nói xem cậu cứ đuổi theo tôi làm gì? Chúng ta không thù không oán, lại còn là hàng xóm, người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu cậu có gì uất ức, tôi có thể giúp cậu đi tìm chú cảnh sát, cậu nhìn cậu bây giờ xem, máu me be bét, nhìn đâu có đáng yêu bằng lúc trước."
Tống Nam Tinh thao thao bất tuyệt, không biết câu nào đã chọc trúng đối phương, đám chuột thịt chồng chất lên nhau cuồn cuộn, nhanh chóng xếp thành hình dạng một bé gái năm, sáu tuổi giống như đang chơi xếp hình.
Bé gái nghiêng đầu nhìn anh, cơ thể chia làm bốn, năm mảnh.
Rõ ràng là một màn vô cùng đáng sợ, nhưng Tống Nam Tinh ngược lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh cẩn thận tiến lại gần đối phương một chút, ngồi xổm xuống, ngữ khí rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, "Có thể nói cho anh biết, tại sao em lại biến thành như vậy được không?"
Ngô Mộng Vũ không nhúc nhích, chớp chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ vô số tội, "Là bố."
Vẻ mặt Tống Nam Tinh cứng đờ, trong lòng dâng lên một tia nặng nề, vụ án gϊếŧ người phân xác không phải là hiếm gặp trên tin tức, khi nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Mộng Vũ, anh liền liên tưởng đến chiếc vali tìm thấy trong phòng ngủ phụ nhà 301, mơ hồ đoán được chuyện đã xảy ra với Ngô Mộng Vũ.
"Vậy bây giờ bố em đi đâu rồi?"
Để câu giờ, tạo cơ hội, Tống Nam Tinh cố gắng chọn những chủ đề không chọc giận đối phương mà vẫn có thể duy trì giao tiếp thân thiện.
Ngô Mộng Vũ chỉ vào đám thịt đỏ tươi đang ngọ nguậy dưới chân, nói: "Đây là bố." Sau đó, ngón tay nhỏ nhắn lại dịch sang bên phải một chút, "Đây là mẹ."
"..."
Tống Nam Tinh nhìn đám thịt đang chen chúc nhau ngọ nguậy, trái lương tâm khen ngợi: "Wow, bố mẹ em thật tình cảm, hòa thuận với nhau như vậy."
Hai vợ chồng hòa làm một thể luôn rồi.