Chương 5
Một đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân được bố nuôi nấng, lại kiên quyết cho rằng mình có mẹ, hơn nữa còn cho rằng mẹ bị mất tích, nhiều năm qua vẫn luôn kiên trì tìm kiếm tung tích của mẹ, nhưng lại chưa từng nhắc đến người em gái đã chết, như thể trên thế giới này chưa từng tồn tại người này, rõ ràng là không bình thường.
Hàn Chí còn nhớ năm đó khi đứa trẻ này được giải cứu đưa về Cục, không khóc cũng không nháo, rất lễ phép ngoan ngoãn kể lại quá trình thoát hiểm, còn điền vào bảng đăng ký thông tin, nói với đồng nghiệp trong Cục rằng mẹ của cậu bé đã mất tích trong màn sương mù để cứu cậu bé, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm kiếm tung tích của mẹ.
Đồng nghiệp còn tưởng rằng đứa trẻ này bị dọa đến ngốc rồi, nhận thức xuất hiện hỗn loạn, tốt bụng đưa cậu bé đi tư vấn tâm lý.
Kết quả là trong quá trình bác sĩ tâm lý tiến hành tư vấn tâm lý, phòng tư vấn tâm lý đột nhiên bị một cơn bão tinh thần dữ dội càn quét. Đợi đến khi bọn họ phá cửa phòng tư vấn tâm lý thì bên trong đã bị san phẳng, bác sĩ tâm lý biến mất không một dấu vết, dựa vào một ít tro bụi còn sót lại tại hiện trường có mang DNA mới có thể chứng minh được cái chết của ông ta.
Còn Tống Nam Tinh khi đó mới 10 tuổi thì hôn mê bất tỉnh.
Đến nay vẫn chưa ai biết được chuyện gì đã xảy ra trong phòng tư vấn tâm lý ngày hôm đó, nhưng vì lúc đó thiết bị giám sát ô nhiễm tinh thần kết nối trên người Tống Nam Tinh đã vượt quá giá trị cao nhất trong lịch sử, nên sau đó toàn bộ sự việc đã được chú ý đặc biệt và chuyển giao cho trung tâm tiếp nhận, không còn do Cục quản lý hành động đặc biệt phụ trách nữa.
Hàn Chí cũng chỉ dựa vào một số mối quan hệ, biết được Tống Nam Tinh sau khi ở trung tâm tiếp nhận một thời gian thì quay về nhà sống một mình.
Tống Nam Tinh không hề nhớ gì về những chuyện xảy ra trong phòng tư vấn, dưới sự giúp đỡ của nhân viên trung tâm tiếp nhận, dựa vào khả năng tự chăm sóc bản thân rất tốt, ngoại trừ việc mỗi tháng đều đến đồn cảnh sát hỏi thăm tình hình trở về của những người mất tích thì mọi thứ đều bình thường không thể bình thường hơn.
Chỉ ngoại trừ việc cái tên của cậu bé vẫn nằm trong danh sách bệnh nhân nguy hiểm cần theo dõi do trung tâm tiếp nhận ban hành.
Mười mấy năm trôi qua, Hàn Chí từ một cậu thanh niên ngây ngô ngày nào đã trở thành đội trưởng, khi gặp lại Tống Nam Tinh, suýt chút nữa anh ta đã không nhận ra cậu bé năm xưa.
Bộ đàm rung lên, Hàn Chí cúi đầu nhìn tin nhắn, không còn thời gian để cảm khái, nghiêng người nhìn người thanh niên trong phòng, "Người của tôi đã tìm thấy một thi thể nữ ở nhà 301, cậu có thể giúp tôi đến nhận dạng một chút không?"
Tống Nam Tinh tự nhận mình là một công dân tốt hợp tác với công việc, gật đầu đi xuống lầu cùng anh ta.
Lúc đóng cửa, anh liếc nhìn bát nước cạnh tường, nước sạch trong bát đã văng ra ngoài hơn phân nửa, số còn lại đã biến thành màu đỏ nhạt, trong đó còn có những mảnh vụn màu đỏ li ti lắng xuống đáy. Con bạch tuộc màu lam trôi nổi trong nước, hai xúc tu không biết vì sao trước đó bị đứt đã mọc lại, tám xúc tu rất linh hoạt duỗi ra, lúc thì nổi lên mặt nước, lúc thì chìm xuống đáy bát, xúc tu giống như cánh hoa nở rộ rồi co lại, thế mà lại mang một vẻ đẹp kỳ lạ, giống như đang nhảy một điệu múa kỳ dị.
Tống Nam Tinh nhìn đến ngẩn người, ánh mắt không khỏi dừng lại thêm vài giây.
Hàn Chí thấy anh không nhúc nhích, nhìn theo ánh mắt của anh, hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Tống Nam Tinh giật thót tim, quay đầu lại nhìn anh ta, đột nhiên ý thức được dường như anh ta không nhìn thấy con bạch tuộc màu lam trong bát nước.
Anh im lặng hai giây, nói: "Tôi đang nghĩ xem ai đã đặt cái bát này trước cửa nhà tôi."
Hàn Chí liếc nhìn bát nước cạnh cửa, thuận miệng nói: "Chắc là ai đó mang ra cho động vật đi lạc ở hành lang uống đấy."
Tống Nam Tinh "Ồ" một tiếng.
Dừng lại một chút, dưới ánh mắt nghi hoặc của Hàn Chí, anh bưng bát nước lên, giải thích: "Tôi không thích động vật nhỏ lắm, hay là đặt cái bát này ở tầng khác đi."
Con bạch tuộc nhỏ đang cố gắng nhảy điệu múa cầu khấn mới học được.
Nó dùng giác bám bám vào thành bát, cố gắng dùng những xúc tu còn lại quấn lấy ngón tay Tống Nam Tinh để níu kéo.
Tống Nam Tinh lòng dạ sắt đá, lặng lẽ dùng ngón tay gạt nó trở lại bát.
Con bạch tuộc nhỏ rơi xuống đáy bát, tám xúc tu bất lực và hoang mang co rúm lại thành một khối... Lại bị vứt bỏ rồi...
Tại sao... tại sao... tại sao... tại sao...
Đến nhà 301, Tống Nam Tinh rất tự nhiên thuận tay đặt bát nước lên tủ giày ở cửa ra vào, sau đó đi theo Hàn Chí vào trong.
Nhà 301 không bình thường, con bạch tuộc màu lam này hiển nhiên cũng không bình thường, chi bằng để chung một chỗ, vừa hay lấy độc trị độc.
Hàn Chí cũng không để ý đến hành động nhỏ của anh, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào thi thể phụ nữ ở giữa phòng khách.
Nhân viên công tác đã xử lý khử nhiễm toàn bộ căn nhà từ trước, thi thể cũng được đắp khăn trắng cẩn thận, nhưng vết máu đen đỏ thấm trên sàn gỗ và mùi hôi thối nồng nặc trong phòng vẫn cho thấy hiện trường ban đầu vô cùng ghê rợn đẫm máu.
Hàn Chí đeo găng tay, vén khăn trắng lên.
Thi thể người phụ nữ dưới lớp khăn trắng khô quắt, xương cốt và thịt bên trong đều bị moi sạch, chỉ còn lại một lớp da mỏng. Lớp da kia vẫn còn tươi mới như lúc còn sống, đôi mắt mở trừng trừng, khóe miệng cong lên nụ cười tiêu chuẩn, khiến người ta nhìn vào da đầu tê dại, sởn gai ốc.
Những nhân viên công tác tâm lý không đủ mạnh mẽ thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào thi thể.
Hàn Chí nhìn vài lần, quay đầu hỏi Tống Nam Tinh: "Là cô ấy sao?"
Tống Nam Tinh xác nhận thân phận thi thể: "Là cô ấy. Tối hôm trước lúc tôi xuống gõ cửa, cô ấy đang ở trong phòng khách."
Hàn Chí cẩn thận kiểm tra những mảng da màu đỏ tím trên thi thể, nói: "Nhìn những vết này, người đã chết ít nhất nửa tháng rồi."
Sau đó hỏi những người khác: "Ngoại trừ thi thể, trong nhà còn phát hiện gì khác không? Tập trung tìm manh mối về chồng và con gái cô ấy."
Tống Nam Tinh khẽ động mắt, "Bọn họ thật sự có con gái sao?"
"Ừ." Hàn Chí nói: "Tôi đã dùng quyền hạn để điều tra thông tin hộ khẩu của nhà 301, cặp vợ chồng này, người chồng tên Ngô Hoài, người vợ tên Trình Mộ. Hai vợ chồng kết hôn 8 năm, có một cô con gái 5 tuổi tên Ngô Mộng Vũ. Nhưng mà hình như Ngô Mộng Vũ từ nhỏ đã hay đau ốm, chưa từng đi học. Trình Mộ vì chăm sóc con gái nên ở nhà nội trợ, còn Ngô Hoài làm nhân viên kinh doanh ở một công ty tư vấn bán khóa học tâm lý. Trong vòng ba tháng gần đây, Trình Mộ có hai lần ghi chép tiếp nhận điều trị ô nhiễm tinh thần, nhưng mà triệu chứng của cô ấy không nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc và tái khám định kỳ."
Trong lúc hai người nói chuyện, nhân viên công tác tìm kiếm xách một cái vali ra ngoài, "Đội trưởng Hàn, tìm thấy một cái vali dưới gầm giường trong phòng ngủ phụ, bên trong có dịch cơ thể người và vết máu còn sót lại, không phát hiện gì khác."
"Phong tỏa hết mang về Cục kiểm tra, để lại hai người ở lại khu chung cư theo dõi." Hàn Chí đứng dậy, nói với Tống Nam Tinh: "Làm phiền cậu chạy một chuyến rồi, vẫn chưa tìm thấy Ngô Hoài và con gái, sau này ra vào khu chung cư cậu chú ý an toàn, nếu phát hiện manh mối thì lập tức liên lạc với tôi."
Tống Nam Tinh đồng ý, tò mò liếc nhìn cái vali, nhỏ giọng nói: "Một bé gái năm, sáu tuổi, vừa vặn có thể nhét vừa cái vali này."
Hàn Chí sững sờ, cau mày nhìn anh: "Sao đột nhiên lại nói như vậy?"
Tống Nam Tinh nói xong cũng sững sờ, xua tay nói: "Tôi nói bừa đấy, chắc là xem phim kinh dị nhiều quá."
Hàn Chí lại trầm ngâm suy nghĩ: "Lời cậu nói cũng không phải là không có khả năng, đợi về Cục làm xét nghiệm là biết kết quả ngay."
Còn về kết quả như thế nào, Tống Nam Tinh không có khả năng biết được, sau khi chia tay Hàn Chí, anh liền quay về nhà.
Còn cái bát nước lúc nãy thuận tay đặt ở tủ giày, đương nhiên bị lãng quên.
Ngoại trừ chủ nhà 301, còn ai để ý đến nó chứ?
Bởi vì chủ nhiệm Phương và Từ Tài liên tiếp xảy ra chuyện, sáng sớm hôm sau trung tâm trao đổi đã thông báo cho tất cả nhân viên họp trực tuyến.
Tin tốt là chủ nhiệm Phương đã tham gia cuộc họp, tuy rằng trông có vẻ hơi tiều tụy và ủ rũ, nhưng tứ chi kiện toàn, tinh thần cũng coi như ổn định.
Tin xấu là Từ Tài đã bị người của trung tâm vệ sinh tâm thần đưa đi, tình hình chưa rõ.
Tống Nam Tinh vừa nhàm chán nghe lãnh đạo phát biểu, vừa len lén chơi điện thoại.
Trong nhóm chat công việc cấm chỉ thảo luận về việc chủ nhiệm Phương và Từ Tài bị ô nhiễm, có mấy đồng nghiệp thích hóng hớt đã nhanh chóng lập một nhóm chat nhỏ để buôn chuyện, Tống Nam Tinh là một trong những đối tượng bị buôn chuyện, cũng bị lôi vào nhóm.
Lúc này trong nhóm đang thảo luận sôi nổi về vụ án mạng ở nhà 301.
Thông báo của cảnh sát lại nói Ngô Hoài gϊếŧ vợ rồi bỏ trốn, đây là đang coi chúng ta là kẻ ngốc à?
Công ty mà Ngô Hoài làm việc, tôi có bạn làm ở đó, nghe nói là bán lớp học mát-xa tâm lý, nghe nói mức hoa hồng rất cao, nhưng áp lực doanh số và áp lực tâm lý đều rất lớn, bởi vì khách hàng tiếp xúc thường xuyên đều rất kỳ quái. Bạn tôi nói có lần cậu ấy tiếp một vị khách toàn thân bịt kín mít, lúc vị khách kia ký hợp đồng thì làm rơi bút xuống đất, khi cậu ấy cúi xuống nhặt bút thì nhìn thấy từ dưới gầm bàn chân của vị khách kia không được che kín toàn là mụn mủ, bên trong mụn mủ còn có thứ giống như nhãn cầu đang động đậy. Cậu ấy bị dọa đến mức mấy đêm liền nằm mơ thấy ác mộng, không được mấy ngày thì nghỉ việc. Ngô Hoài có thể làm việc ở đó lâu như vậy, chắc chắn là không bình thường rồi!
Công ty này tôi cũng từng nghe nói qua, hình như là nói trị liệu tâm lý rất hiệu quả, tôi có một người họ hàng xa từng đến đó một lần, nói là hiệu quả còn tốt hơn so với điều trị ở bệnh viện,
Lúc này có người @Tống Nam Tinh: Cậu ở ngay trên lầu nhà Ngô Hoài, không có tin tức nào sao? Nghe nói vợ anh ta đã chết nửa tháng rồi, thi thể bị moi hết cả ruột gan, nhưng vẫn giống như người sống có thể nói chuyện được. Vậy mà phía chính quyền vẫn còn giả vờ giả vịt, cứ khăng khăng nói là án mạng.
Tống Nam Tinh nhìn tin nhắn trong nhóm, nghĩ đến đám chuột thịt chen chúc nhau chui vào từ khe cửa và mắt mèo, thầm nghĩ đây chắc chắn không phải là vụ án mạng bình thường.
Nhưng so với những khả năng khác, một vụ án mạng bình thường có lẽ là kết quả tốt nhất.
Anh trả lời: Tôi cũng không hay qua lại với nhà 301, nếu không phải nhà bọn họ mỗi đêm đều đánh con ồn ào đến mức tôi không ngủ được thì tôi cũng sẽ không đến gõ cửa nhà bọn họ.
Thấy Tống Nam Tinh không có tin tức gì mới, mọi người trong nhóm lại buôn chuyện thêm một lúc rồi dần dần im lặng.
Tống Nam Tinh lướt xem lịch sử trò chuyện trong nhóm, mở công cụ tìm kiếm tìm kiếm công ty tư vấn tâm lý có tên "Giấc Mộng Ngọt Ngào" kia.
Giao diện đầu tiên mà công cụ tìm kiếm hiển thị chính là trang web chính thức của công ty này.
Giao diện trang web được thiết kế đơn giản đẹp mắt, trang chủ là giới thiệu về thương hiệu công ty và quảng bá khóa học.
Tống Nam Tinh trượt màn hình xem, lúc nhìn thấy trang giới thiệu về chuyên gia tư vấn tâm lý, anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị chuyên gia tư vấn đứng đầu tiên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo chưa từng có.
Anh dùng ngón tay ấn vào ảnh của người đàn ông kia, dùng sức đến mức hận không thể xuyên qua màn hình bóp chết cổ đối phương.
Đó là một người đàn ông trung niên mặt mày hiền từ, hơi béo, nhìn ngũ quan tuấn tú có thể thấy được lúc trẻ rất đẹp trai, bộ blouse trắng càng khiến ông ta trông rất ôn hòa và đáng tin cậy.
Bên dưới cột ảnh dùng chữ nhỏ giới thiệu, đây là chuyên gia tư vấn nổi tiếng có tiếng tốt nhất của công ty tư vấn "Giấc Mộng Ngọt Ngào" - Tống Thành.
Tống Thành.
Tống Nam Tinh cẩn thận nhai đi nhai lại hai chữ này, trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt có thể gọi là oán hận.
Con thỏ bông trên ghế sofa cảm nhận được hơi thở của anh thay đổi, đôi mắt đỏ lo lắng nhìn anh.
Đã rất lâu rồi Tống Nam Tinh không nhớ đến cái tên này.
Anh mất rất lâu mới có thể bình tĩnh lại cảm xúc đang dâng trào, bấm gọi cho Hàn Chí.
"Tống Nam Tinh? Có chuyện gì vậy?" Có lẽ là không ngờ tới anh lại gọi điện thoại đến vào ngày hôm sau, giọng Hàn Chí có vẻ hơi ngạc nhiên.
Tống Nam Tinh nghe thấy chính mình dùng giọng nói cực kỳ bình tĩnh nói: "Đội trưởng Hàn, tôi nhìn thấy ảnh của bố tôi trên trang web chính thức của công ty tư vấn tâm lý mà Ngô Hoài làm việc, ông ta là chuyên gia tư vấn nổi tiếng của công ty đó."
"Ông ta chưa chết, ông ta đã trở về."