Quản gia đáng thương không tìm thấy kẻ cầm đầu, còn vẫn phải thực hiện công việc của mình, run lẩy bẩy chỉ vào một món đồ trong góc: "Cảm ơn ngài giúp ta bắt được kẻ trộm ghê tởm."
Đó là một cái đèn l*иg nhỏ kiểu cung điện, ông vốn muốn đích thân giao cho Ôn Thời, nhưng ông thực sự không cầm được.
"Gần đây trong lâu đài thỉnh thoảng, lại mất điện, không biết vì sao... Cậu, ra ngoài, thì, có thể mang theo cái này."
‘Đèn l*иg nhỏ: Không cần dầu nhiên liệu để chiếu sáng, nhưng vẫn có thể sáng.’
Quản gia nín hơi nói một câu lưu loát: "Những kẻ trộm đáng chết này, sao cứ nhắm vào phòng vẽ tranh vậy?"
Ôn Thời lập tức liền cảnh giác, ý thức được manh mối mấu chốt mà cậu đang chờ sắp tới. Sau khi hoàn thành, nhiệm vụ chi nhánh còn cố ý nhắc nhở là phải nói chuyện với quản gia. Nghĩ đến đây, cậu bèn vội vàng hỏi lại: "Trong phòng vẽ tranh còn mất những vật khác nữa sao?"
"Mấy năm trước... A —— "
Quản gia thật sự là không chịu được cơn đau bụng, lời nên nói đều không nói hết được.
Ôn Thời đột nhiên cảm thấy NPC cũng thật đáng thương vì không điều khiển được suy nghĩ cá nhân, đau thành như vậy rồi mà còn phải làm theo kịch bản.
Vừa nghĩ tới hôm nay không làm tốt công việc của mình được, hốc mắt quản gia cũng ẩm ướt: "Chủ nhân."
Ôn Thời: "Ông như vậy là tai nạn lao động, bá tước sẽ không trách đâu."
Quản gia tràn ngập hi vọng hỏi: "Thật sao?"
Ôn Thời: "..."
Sau khi ăn xong, quản gia mới miễn cưỡng dịu đi một chút, nghỉ ngơi một lát rồi nói: "Mấy năm trước chủ nhân bỏ hết tâm huyết vẽ lên một bức tranh nhân vật, người phụ nữ ngài vẽ có thể nói là đẹp đến mức trên đời gần như không tồn tại. Chủ nhân cũng cực kỳ yêu quý bức họa này, còn nói sau này sẽ coi đây là tiêu chuẩn để tìm cô dâu hoàn mỹ nhất."
Nói đến đây, quản gia phát ra tiếng thở dài nặng nề: "Từ sau lúc đó, trong lâu đài cổ liền xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, có đôi khi trong ban đêm sẽ có âm thanh kỳ quái xuất hiện, đồ vật đã thu dọn xong ngày hôm sau lại ngã trái ngã phải, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi không tốt. Sau này chủ nhân dứt khoát cho bọn ta dọn ra bên ngoài ở, không bao lâu sau, bức họa kia không hiểu sao lại mất tích."
"Nếu như có thể tìm được bức họa kia về, chủ nhân có lẽ sẽ không cố chấp chuyện hôn lễ nữa."
"Ngài còn nhớ bức họa kia có gì đặc biệt không?"
Muốn sống, Ôn Thời phải mau chóng đánh giá ra được nhược điểm của cô dâu thật.
"Đặc biệt?" Quản gia hơi nghi hoặc về lối nói của cậu: "Rất là đẹp, có phải không?"
"..."
Quản gia lại nhấn mạnh về vẻ đẹp của người phụ nữ trong bức tranh: "Lúc trước chủ nhân vốn muốn đóng khung tranh, nhưng lại không tìm được khung tranh thích hợp. Sau này hao hết tâm tư tìm kiếm vật liệu, lại mời cả thợ thủ công lợi hại nhất mới chế tạo được khung tranh có thể phù hợp với bức tranh."
Trong lòng Ôn Thời hơi động, mấu chốt để khống chế quái vật cũng nằm ở chỗ khung tranh, cứ thế mà suy ra ngược lại còn nghe được.
"Khung tranh vẫn còn chứ?"
"Bị khóa ở trong gác xép."
Ôn Thời thử dò xét nói: "Tôi muốn xem cái khung tranh kia."
Quản gia: "Dìu tôi, tôi dẫn cậu đi."
Đi ngang qua phòng của Bành Lộ và Lạc Tiêu, quản gia giống như không ngửi thấy được mùi máu tươi gay mũi, còn phàn nàn nói: "Hiện tại người trẻ tuổi thật là không biết lễ phép, trước khi đi cũng không biết chào hỏi, còn làm phòng lộn xộn như vậy."
Ôn Thời thăm dò hỏi: "Chất lỏng màu đỏ trên tường ..."
"Là trò đùa của bọn họ, trước kia không phải là chưa từng có." Quản gia bình tĩnh nói: "Đây chính là máu dê bị mấy tên khách vô ơn đó trộm ở phòng bếp rồi đổ khắp nơi."
"..." Ôn Thời không có lời nào để nói.
Nói là đỡ, nhưng Ôn Thời gần như là khiêng quản gia đi suốt dọc đường.
Quản gia dùng một cái chìa khoá cổ bằng đồng mở cửa.
Trên gác mái chỉ có một cửa sổ nhỏ, ánh nắng xuyên thấu vào thật sự là thưa thớt đáng thương.
"Nơi này cũng là, cũng là một nơi để chủ nhân cất giữ mấy món đồ quý giá."
Không một món đồ nào được cất giữ là tác phẩm nghệ thuật bình thường, ngay phía trước là một cái kệ ba tầng đúc bằng sắt, ngăn nào cũng có dụng cụ tra tấn. Có màu sắc pha tạp, màu đỏ sậm trên đó không biết là vết máu hay là vết rỉ.
Cơn đau từng cơn đã đi lại quay lại, quản gia cố nén khó chịu chỉ vào vách tường bên cạnh.
Nếu như không được chỉ, Ôn Thời cũng sẽ không nghĩ ra thứ này là khung tranh.
Trên khung tranh vuông vức, có thêm một tấm lót có góc hướng lên trên, vết nứt được mài bóng loáng, rất giống một cái máy chém sắp rơi xuống.