Tứ chi của người phụ nữ gầy gò kia dường như bị mất cân đối, tốc độ không nhanh giống như Ôn Thời tưởng tượng. Nhưng ưu thế của ả ta là không biết mỏi mệt, cho nên chỉ dùng một tốc độ cố định đuổi theo sau lưng cậu.
Ôn Thời yên lòng quay đầu lại, vừa chạy trốn vừa nghĩ cách đối phó.
Ngay vào lúc đầu óc của cậu đang cố gắng chuyển động cấp tốc nhanh như nhịp chân thì một cánh tay ở bên cạnh đột nhiên thò ra, nhân lúc Ôn Thời quay đầu lại nhanh như chớp dùng sức kéo cậu một phát.
Toàn bộ thân thể và mặt của Ôn Thời nặng nề va vào tường, nếu không phải kịp thời nghiêng đầu thì xương mũi của cậu có lẽ đã gãy rồi.
Ánh mắt nhìn vào vách tường, cảm giác đau nhanh chóng bị ném ra sau đầu, Ôn Thời còn nhớ rõ lúc cậu vừa mới tiến vào lâu đài cổ thì trên vách tường hoàn toàn trống rỗng, nhưng bây giờ lại xuất hiện chí ít bảy tám cái bóng đen.
Những cái bóng này hiển nhiên không phải là của cậu.
Vách tường mỏng giống như là một lớp da, bóng đen chui ra nửa người, vách tường mỏng như tờ giấy bắt đầu phồng lên nhấp nhô như thủy triều.
So với người phụ nữ đang đuổi theo cậu kia thì lực công kích của những thứ này hơi yếu hơn một chút, nhưng chúng nó có thể duỗi ra những cánh tay vừa dài vừa mịn như rắn chuẩn bị quấn lấy con mồi.
Ôn Thời hít một hơi thật sâu: "Mình đang bị rắn bao vây sao?"
May mắn là mấy thứ trong tường có vẻ như không thể ra ngoài được, cho nên bọn chúng mới muốn kéo cậu vào trong tường.
Bức tường vẫn tiếp tục bành trưởng, hành lang thì bị ép lại chỉ còn một con đường vừa hẹp vừa dài.
Ôn Thời vừa phản kháng vừa cảm giác được có một hơi lạnh từ phía sau đánh tới, đại biểu người phụ nữ phía sau cũng sắp đến gần cậu rồi.
Cậu chợt nảy ra một suy nghĩ khá ghê rợn, dùng dao giấu ở trong túi ra cắt đứt lòng bàn tay để máu nhỏ lên trên áo khoác trắng, sau đó nhanh chóng cởi ra rồi ném qua một bên. Cuối cùng dùng sức nắm tay lại, phòng ngừa vết thương trong lòng bàn tay bị lộ ra bên ngoài.
Dù là hiện thực hay là trò chơi thì máu luôn có lực hấp dẫn với quái vật. Thấy cánh tay ghìm chặt cái cổ của cậu đã nới lỏng ra một chút, Ôn Thời mới thừa cơ dùng sức thoát khỏi sự trói buộc, tiếp tục chạy về phía trước.
Tiếp tục như vậy chắc chắn là không được, quái vật có thể hoạt động men theo vách tường, bị bắt lại chỉ là chuyện sớm muộn.
"Nhất định phải có biện pháp nào đó có thể giúp mình thoát khỏi cục diện này."
Ôn Thời bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, ngay phía trước là đại sảnh, rẽ trái có thang lầu ngoằn ngoèo, lên thang lầu hẳn là có thể thoát khỏi quái vật trong tường rất nhanh. Nhưng cậu không thể ở trên bậc thang mãi được, nếu không sẽ bị người phụ nữ kia đuổi kịp.
Lúc chạy về phía thang lầu, cơn đau đớn đã kí©h thí©ɧ khiến đại não Ôn Thời nhanh chóng chuyển động.
Quái vật giống như đang nói cái gì đó, Ôn Thời thoáng thả bước chân, miễn cưỡng nghe được một chút.
"Ngươi đã đến, đi theo bọn ta đi."
"Ngươi đã đến, đi theo bọn ta đi."
"Ngươi đã đến, đi theo bọn ta đi."
Giọng nói khàn khàn thống khổ không ngừng lặp lại, trong thoáng chốc còn tưởng rằng là tiếng gọi hồn.
Lúc quái vật nói chuyện, còn tản ra một mùi hương cùng loại với rượu đỏ vừa mới uống.
Ôn Thời đột nhiên nhận ra được mùi vị vừa lạ lẫm lại quen thuộc này là cái gì.
Trong phòng ăn treo một bức tranh, lúc trước ở trong bản giới thiệu cũng nói bọn họ quen biết với chủ nhân của lâu đài cổ ở trong triển lãm tranh, nói rõ chủ nhân của lâu đài cổ này rất thích tranh. Nhưng chạy suốt ở trong hành lang mà đến một bức họa cũng không có, vách tường trống trơn vô cùng rõ ràng. Dù là phòng ở bình thường, cũng sẽ treo một hai bức tranh để trang trí.
Chẳng lẽ những con quái vật này chui ra từ trong bức tranh?
Ngay vào lúc suy nghĩ này xuất hiện, một tiếng nhắc nhở vang lên:
"Chúc mừng người chơi đã phát hiện ra được xuất xứ của quái vật."
"Cậu đã uống rượu đỏ dùng thuốc màu đặc thù ngâm ra làm cho quái vật rất tức giận, bọn chúng muốn khiến cậu trả giá đắt."
Quái vật chui ra từ những bức tranh.
Ôn Thời suy nghĩ, như vậy thì có lẽ khung ảnh có thể nhốt bọn chúng vào được, chỉ cần mình tìm được khung ảnh là sẽ có đường sống.
"Manh mối nhắc nhở, ao máu, Thập Tự Giá, linh hồn run rẩy."
"Manh mối nhắc nhở, lời khấn, cầu nguyện, và phòng an toàn."
"Manh mối nhắc nhở, khiêu vũ, mỹ nữ và dã thú!"
"Manh mối nhắc nhở, nó có lẽ đang an nghỉ ở một nơi yên tĩnh, cũng có thể đang ở một nơi cực kỳ ồn ào náo động."
"Manh mối nhắc nhở. . ."
Những thanh âm nhắc nhở không ngừng vang lên làm sắc mặt Ôn Thời lập tức trở nên khó coi. Chẳng lẽ muốn cậu cho mỗi một con quái vật vào những khung ảnh khác nhau hay sao?
Ôn Thời nổi giận: "Không thể vào cùng một chỗ sao?"
Đang bị truy sát gắt gao như vậy, làm sao có thể tìm đồ được? Hơn nữa manh mối nhắc nhở rõ ràng cho thấy mỗi một khung ảnh đều có chỗ khác nhau.
Trò chơi không quan tâm cậu hò hét thế nào, manh mối thông báo xong thì lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Đây căn bản không phải là một nhiệm vụ kỹ năng độ khó cao, mà rõ ràng chỉ là một nhiệm vụ tặng người lên đường.
Dần dần, tốc độ của Ôn Thời chậm lại, một người ngày thường có thể chạy tận mấy cây số, hôm nay mới chạy mấy trăm mét đã không chạy được. Kiểm tra thử giao diện thuộc tính, HP không hạ xuống, nhưng đằng sau lại có thêm mấy câu trạng thái bổ sung.
HP: 101(cậu không bị bệnh, chỉ bị âm khí nhập thể một chút, cho nên không thể sử dụng sức lực)
Rượu đỏ dùng thuốc màu lên men có dễ uống không?
Ôn Thời vẻ mặt âm u, thời gian trôi qua, chỉ sợ loại trạng thái này sẽ còn tăng lên, người phụ nữ phía sau đã bắt đầu tiến sát gần lưng của cậu. Trong khoảnh khắc tính mệnh gặp nguy hiểm, cảm giác sợ hãi quanh quẩn ở trong lòng đã giảm bớt đi khá nhiều.
"Liều một phen." Ôn Thời hạ quyết tâm, bắt đầu liều mạng chạy lên trên lầu.
Nhìn vào vẻ ngoài của lâu đài cổ này thì chí ít có thể xây tầm mười tám tầng, nhưng mà lúc ở đại sảnh, Ôn Thời có nhìn lên trên, ước chừng nơi này chỉ có năm tầng. Chiều dài thang lầu giữa các tầng tựa như là một sườn núi nhỏ.
Càng chạy lên cao, người phụ nữ càng tỏ vẻ chần chờ một chút, nhưng vẫn lựa chọn chạy theo.
. . .
Cửa gỗ nặng nề có hiệu quả cách âm không tệ, trên cửa dính một cái sừng dê kỳ quái, đây là đạo cụ dùng để nắm bắt động tĩnh bên ngoài.
Ngạc Tu tựa lên trên giường, nghe được tiếng chạy trong hành lang, phát giác được nơi mà tiếng bước chân biến mất liền nhướng mày.
"Muốn dẫn quái vật đến chỗ chủ nhân của lâu đài cổ để dọa bọn chúng sao?"
Nếu thật sự làm như vậy thì hắn cũng hơi bội phục người mới này.
"Đáng tiếc." Ngạc Tu nhếch miệng.
Đi tìm chủ nhân của lâu đài cổ thì cũng là đi tìm cái chết.
Đúng như Ngạc Tu suy đoán, Ôn Thời đang tìm phòng của chủ nhân lâu đài cổ, đối phương từng nhắc là chỉ có tầng hai có thể ở lại.
Chủ nhân của lâu đài cổ có thể bình an vô sự ở chỗ này, chứng minh quái vật không thể động thủ được với hắn, thậm chí rất có thể chủ nhân của lâu đài cổ chính là người chế tạo quái vật.
Tốc độ của người phụ nữ chậm dần, điều đó chứng minh sự e ngại của ả ta đối với nơi này. Mặc dù như thế, ả ta cũng không muốn từ bỏ con mồi là Ôn Thời. Vách tường không ngừng gia tăng sự bành trướng, quái vật du tẩu bên trong giống như đang rất sốt ruột, không kịp chờ đợi muốn bắt được cơ hội cuối cùng kéo Ôn Thời vào trong.
Tất cả cửa phòng đều làm bằng gỗ, chỉ có cuối hành lang là cửa đá, độ cao cũng nhiều hơn mấy centimet so với các cửa gỗ khác.
Trong không khí tràn ngập cảm giác áp lực làm cho người ta nghẹt thở, hai chân Ôn Thời giống như treo hai cục sắt, lỗ chân lông toàn thân giống như đều mở ra để nhắc nhở câu nếu tiếp tục chạy về phía trước thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Quái vật và người phụ nữ vẫn rất kiên nhẫn, dù cậu đã sắp chạy đến trước cửa đá rồi thì cũng không có dấu hiệu rút đi.
"Đừng tới đây, " Ôn Thời lui lại từng bước, "Nếu tới đây các ngươi sẽ hối hận."
Cậu đã không còn đường lui rồi.
Lời uy hϊếp của nhân loại đối với yêu ma quỷ quái tựa như không có tác dụng. Lúc Ôn Thời thực sự dừng lại, người phụ nữ lập tức vươn tay kéo cổ áo con mồi, Ôn Thời đứng không vững chật vật quay nửa vòng, cho đến khi bị bóp chặt cổ. Cánh tay người phụ nữ không ngừng thi lực làm xương cổ của Ôn Thời như muốn nứt ra.
Cậu đưa một cái tay ra muốn làm dịu áp lực ở phần cổ, một cái tay khác thì cố gắng với tới cái cửa mặt thú phía trước.
Còn kém một chút xíu nữa thôi, lúc này ngón tay dài nhỏ đã phát huy hết sạch ưu thế, Ôn Thời cuối cùng cũng thành công móc được vào cái chốt cửa, quyết định đưa ra lời uy hϊếp cuối cùng: "Ngươi, có buông ra hay không? Không thả, ta sẽ buông tay đó."
Người phụ nữ gia tăng sức lực, chuẩn bị bẻ gãy cổ của cậu.
Ôn Thời bỗng nhiên buông lỏng ngón tay ra, chốt cửa nhanh chóng rơi xuống, gõ vào cửa đá.
Bốp.
Tiếng vang nặng nề làm người phụ nữ giật nảy mình, như một đòn cảnh cáo, chẳng những gõ vào đầu ả ta mà còn gõ vào người mấy con quái vật.
Không ai ngờ được Ôn Thời lại dám gõ cửa.
Chuyện không thể tưởng tượng nổi không chỉ có một, một giây sau Ôn Thời bất chợt trở tay kéo ả ta đến trước mặt mình rồi ép ả ta lên trên cửa. Nếu đây là một bộ phim thì dáng vẻ này chỉ thiếu một chút nữa thôi là thành dáng Kabedon* tiêu chuẩn rồi.
(* là một hành động khi một chàng trai ép một cô gái vào tường; cùng lúc đó, tay anh ta đập vào tường bao quanh cô gái)
Nhưng trong hiện thực thì rõ ràng sẽ không ôn nhu như thế, đặc biệt là trong tình huống hiện tại.
Người phụ nữ lúc này mới phát hiện sức lực của đối phương mạnh hơn ả ta tưởng tượng rất nhiều, so sánh với lúc trước khi cậu phản kháng thì chắc cũng mới chỉ mới dùng bảy tám phần sức mạnh.
"Đừng chạy." Ôn Thời khàn giọng nặn ra được hai chữ.
Cái tư thế hiện tại này rất là hoàn mỹ, nếu như cửa đột nhiên mở ra thì người xông vào đầu tiên sẽ không phải cậu.
Chẳng biết tại sao người phụ nữ này từ nãy đến giờ chỉ cúi đầu xuống buông thõng mắt, giống như e ngại bị tấn công chính diện vậy. Nhưng lúc này hai mắt của ả ta lại bỗng nhiên trừng lớn, tỏ vẻ như không ngờ được lại có người vô liêm sỉ đến mức độ này.
Ôn Thời đã thề sống chết không buông tay, quyết định có phải chết cũng kéo bọn họ chết chung.
Đám quái vật tụ tâp chung quanh lập tức chạy loạn tứ tán, người phụ nữ bèn vươn móng vuốt moi một con quái vật ở trong tường ra. Thân thể quái vật phẳng lỳ, vừa hay có thể nhét được vào giữa Ôn Thời và ả ta.
"Gϊếŧ hắn." Người phụ nữ hung dữ ra lệnh.
Quái vật ngơ ngác.
Mọi thứ phát sinh quá đột ngột, nó còn không kịp phản ứng. Nhưng nó biết tuyệt đối không thể ở lại nơi này quá lâu, sau khi phát hiện bản thân mình bị ép thành bánh bích quy có nhân thì nó lập tức muốn gϊếŧ Ôn Thời.
Một đám quái vật sức mạnh rất khủng bố, nhưng chỉ có một con là kiểm soát được.
Ôn Thời bị bóng đen quấn chặt lấy thân thể, âm khí nhập thể khiến toàn thân phát run, tiếp tục như vậy không phải cách, cậu đành phải run rẩy nói: "Ta đếm một hai ba, mọi người cùng nhau buông tay."
"Một, hai, ba!"
Không một ai chịu buông tay, bao gồm cả Ôn Thời, ngược lại còn kéo nhau chặt hơn.
"Mẹ nó!" Một người hai quỷ đồng thời tức giận đến mức chửi bậy.
Két.
Lúc bọn họ còn bám víu lấy nhau thì cửa mở.
Dưới tác dụng của quán tính, người phụ nữ ngã ngửa về phía sau, quái vật hoảng sợ kêu to, Ôn Thời thì muốn thả tay ra chạy trốn.
Một cái quyền trượng lao đến, góc độ tinh xảo xuyên qua cái cổ người phụ nữ, đầu con quái vật và trái tim của Ôn Thời.
Cơn đau âm ỉ từ ngực truyền đến, Ôn Thời cúi đầu xuống, trước ngực có một vòi máu không ngừng phun ra.
Trong miệng miệng phun ra một ngụm máu tươi, đến tận thời khắc cuối cùng Ôn Thời cũng không quên lên án: "Đều tại các ngươi. . . Không, không buông tay."
Chủ nhân của lâu đài cổ bị quấy rầy giấc ngủ không thèm để ý tới màn náo loạn này, hắn rút cây quyền trượng không chút dính bẩn, quay người trở về phòng, tiếp tục giấc ngủ của mình.
Trên ngực có một cái hố trống rỗng, hoàn toàn có thể cảm giác được gió đang lùa vào.
Cảm giác đau trở nên tê liệt vì vết thương quá khủng khϊếp, toàn thân Ôn Thời đã mất đi sức lực, nặng nề ngã về sau.
Cửa đá đóng lại, Ôn Thời sắc mặt trắng bệch mở to hai mắt nằm trên mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong ngực. Cậu không thể ngờ được, trong thân thể mình lại có nhiều máu như vậy.
Sinh mệnh dần dần trôi qua, tầm mắt mơ hồ, trần nhà trên đỉnh đầu còn không thấy rõ, trước mắt hoàn toàn tối sầm. Khóe miệng Ôn Thời từ từ nhấc lên, toàn bộ hình ảnh bệnh tật yếu ớt mà vặn vẹo.
"Đánh cược. . . thắng."
Trong giao diện thuộc tính cũng có nói, chỉ cần quái vật không bổ đao, một tia tàn huyết đi thiên hạ. Cậu cho rằng khả năng mà chủ nhân của lâu đài cổ bổ đao vào ban đêm là cực kỳ nhỏ bé, tựa như một con voi đạp một con kiến vậy, căn bản sẽ không quay đầu lại nhìn xem, hoài nghi con kiến có chết hay không.
Huống chi trước mặt cậu còn có người cản trở.
Vào lúc mà chủ nhân của lâu đài cổ động thủ, HP của Ôn Thời điên cuồng giảm xuống, trực tiếp rơi mất một trăm, cuối cùng kẹt ở trạng thái ‘1’.
"Này." Cậu khó khăn lắm mới phát ra được một âm thanh.
Con mắt của người phụ nữ nằm ở phía trước vì kinh ngạc mà suýt chút nữa đã rơi khỏi hốc mắt, sao người này còn chưa chết?
Ôn Thời: "Đại ca, đại tỷ, đánh cược một lần nhé. . . xem trong chúng ta, ai sẽ chết trước."
Trong trạng thái hơi thở mong manh, cậu đã kiên trì nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Quái vật và người phụ nữ chỉ còn lại một ý niệm trong đầu: Nếu chết trước tên tiện nhân này thì có lẽ bọn họ sẽ tức đến mức chết thêm một lần nữa mất.
Bọn họ hít mạnh một hơi, đáng tiếc quái vật đã không kiên trì nổi. Bên hông có hương vị thuốc màu không ngừng bay ra, quái vật liều mạng giãy dụa, muốn tiếp tục thu nạp khí thể vào thân thể, nhưng mà nó càng ngày càng trở nên đơn bạc như là một cái khinh khí cầu, gió thổi qua là sẽ bay đi.
"A, a." Ôn Thời khó khăn phát ra hai âm tiết chế giễu.
Quái vật: Không! ! !
Bất luận nó có không muốn đến đâu thì một giây sau nó cũng hoàn toàn biến mất ở trên đời này, chết không nhắm mắt.
Ôn Thời: "Vậy là, chỉ còn, hai người chúng ta."
Lỗ thủng trên cổ người phụ nữ gầy gò càng lúc càng lớn, cuối cùng kéo dài đến tận cái ót làm máu chảy xuống.
Một phút trôi qua.
"Em gái, em còn ở đó không?" Lông mi Ôn Thời rung động.
Trừ miệng ra, cậu rất khó cử động những vị trí khác.
Đây là cái gì? Người chết sống lại ư?
Người phụ nữ nặn ra một tiếng “hừ”, kỳ thật là ả ta muốn nhổ bậy.
Hai phút trôi qua.
Ôn Thời: "Em gái, vẫn còn sống chứ?"
Người phụ nữ đã hoàn toàn không chịu nổi, ả ta cố gắng quay cái cổ cứng ngắc đi, để lại câu nói cuối cùng:
"Fuck you."