Chương 45

Bành Lộ vẫn luôn ngồi ở bên giường vuốt vuốt ‘huy chương gia tộc’, hắn thông minh hơn Lạc Tiêu rất nhiều, rất nhanh đã nghĩ đến lời nhắc nhở về khả năng bị trả thù của nhiệm vụ chi nhánh, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Lạc Tiêu quá tham lam, đáng lẽ ra cô ta không nên khoe khoang công lao trước mặt chủ nhân lâu đài cổ, nếu không cho dù Bùi Ôn Vi vượt mức hoàn thành nhiệm vụ thì độ thiện cảm của bá tước đối với bọn họ cũng không xuống đến mức như vậy.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gào thét mơ hồ không cam lòng của một người sắp chết, không bao lâu sau gió đêm vòng quanh mang theo mùi máu tươi nhẹ nhàng bay tới, Bành Lộ biết là Lạc Tiêu đã xảy ra chuyện.

“Cô dâu thật."

Bành Lộ bắt được ba chữ này, sau khi suy nghĩ minh bạch hết thảy, một giây đồng hồ sau hắn cũng không do dự, lập tức lao ra tìm Ôn Thời.

Hắn tưởng là mình phải đứng ở cửa ra vào giải thích rất lâu, nhưng mới chỉ gõ cửa hai lần, cửa đã được mở ra.

Bành Lộ khẽ giật mình, nói ra trọng điểm: "Hiện tại chỉ có cậu là có thể dùng uy chương, cô dâu thật đã xuất hiện, chỉ cần..."

"Chỉ cần sử dụng huy chương ở ngay trước mặt cô dâu thật thì phó bản này sẽ bị phá vỡ, đúng không?" Ôn Thời giống như cười mà không phải cười, hỏi một câu.

Bành Lộ nhận ra trên trán đối phương có vài giọt nước, trên cổ áo cũng có một chút nước đọng, hẳn là mới rửa mặt cách đây không lâu. Xem ra tối nay Ôn Thời không định đi ngủ, giống như là đã ngờ tới được chuyện gì sẽ xảy ra.

"Lạc Tiêu thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt phê phán sự "ngây thơ" mà cô ta tự gán cho tôi, cho rằng một người mới như tôi vọng tưởng muốn sống trong tàn cuộc này là một hành động vô cùng ngu ngốc." Nụ cười Ôn Thời dần dần thu lại: "Nhưng sao tôi lại cảm thấy các người còn ngây thơ hơn nhỉ."

Lúc trước bị cái chết của Lạc Tiêu làm ảnh hưởng đến suy đoán, lúc này tỉnh táo lại Bành Lộ mới biến sắc, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

"Không sai." Ôn Thời nói ra từng chữ: "Buổi tối mà quấy rầy chủ nhân lâu đài cổ thì sẽ chết."

Vào đêm đầu tiên, chính cậu đã đi vào cấm khu này, cậu biết rõ là dù hình thức nào mục đích nào, một khi người chơi quấy rầy chủ nhân lâu đài cổ ngủ đông vào ban đêm thì tuyệt đối sẽ chết.

Nhiệm vụ cô dâu máu đã kết thúc, lúc trước chủ nhân lâu đài cổ tự tay khép cửa phòng lại, nói rõ hắn không muốn người khác quấy rầy.

Với tư cách là phần thưởng."huy chương gia tộc" không bị giới hạn sử dụng trong phó bản, nhưng lại không thể triệu hoán ở trong phó bản này vào buổi tối.

Bành Lộ cũng nghĩ đến điều này.

Đây chỉ là một nhiệm vụ chi nhánh, nếu như chỉ bắt một kẻ trộm thuốc màu là có thể rời khỏi lâu đài cổ thì thực sự là quá dễ dàng rồi.

—— mấy ngày kế tiếp hãy không ngừng cố gắng.

Chủ nhân lâu đài cổ từng nói một câu như vậy.

Nói cách khác, nếu như không có biến số là Ôn Thời thì bọn họ sẽ phải làm nhiệm vụ mãi cho đến khi bắt được cô dâu máu cuối cùng, cô dâu thật trốn ở trong đó vì không để bại lộ thân phận chắc chắn là sẽ ngăn cản.

Lúc cô dâu thật xuất hiện, người chơi khi nhìn thấy ánh rạng đông rời đi tám chín phần mười sẽ đánh mất năng lực phán đoán, trực tiếp sử dụng huy chương triệu hoán chủ nhân lâu đài cổ.

Đây là phán đoán sai lầm mà trò chơi dùng để lừa dối người chơi.

Bành Lộ bén nhạy nhận ra được có động tĩnh truyền đến.

Đèn trong phòng khách được bật lên, ở tầng hai hành lang miễn cưỡng có thể nhìn rõ toàn cảnh, một dòng chảy máu đang chảy ra từ sau phòng của Lạc Tiêu xuôi đến đây, trên mặt nước có thứ gì đó nổi lơ lửng, cùng chất lỏng nhanh chóng phiêu hướng về bên này.

Trong khi khoảng cách được rút ngắn, Ôn Thời đã thấy rõ được hoàn toàn món đồ chơi này. Đó là một người giấy cực mỏng, nó phiêu phù ở trên mặt sông, mở to đôi mắt hạnh, chỗ có thần nhất đang bị máu nhuộm dần, gần như không nhìn thấy được tròng trắng mắt.

"Sát vật." Trái tim Bành Lộ không ngừng chìm xuống.

"Cái gì?" Ôn Thời hiếu kì.

Bành Lộ có thể vẽ Hàng Ma trận, là người có chút công phu thật ở trên người, ở thế giới hiện thực cũng dựa vào nghề phong thủy sư để mưu sinh.

Không biết vì sao, trước nguy cơ sinh tử này, hắn lại có thể kiên nhẫn giải đáp nghi ngờ của Ôn Thời.