Chương 33

Giữa hai bên giống như là cách nhau một dải ngân hà.

Ôn Thời đi đến chỗ quản gia trước.

Nhìn thấy cậu tới, tâm trạng của Lạc Tiêu và Bành Lộ không hề thay đổi, dù sao bọn họ cũng đã thành công nhận nhiệm vụ.

Ôn Thời không chất vấn hai người này, nói thẳng là hỏi thăm quản gia: "Tôi dự tính sẽ rời khỏi đây muộn một chút, nếu như ngài có gì cần tôi giúp một tay thì tôi có thể cống hiến sức lực."

Câu nói của cậu quá ngay thẳng, dưới tình huống bình thường, nhân vật đóng vai sẽ bị trừ điểm, nhưng mà Ôn Thời tự nhận là mình không còn điểm để trừ nữa rồi.

Quản gia lắc đầu: "Đã không còn gì nữa."

Ôn Thời nhìn thoáng qua Lạc Tiêu và Bành Lộ, Lạc Tiêu tỏ vẻ như là không có gì xảy ra, còn cười với cậu một cái.

Ôn Thời vẫn tiếp tục nói: "Xảy ra chút bất ngờ, hôm nay quá mức thất thố, làm ơn để cho tôi làm cái gì đó đại biểu cho áy náy của bệnh viện Frank."

Quản gia bất đắc dĩ nói: "Tình trạng của cậu nhìn qua không tốt lắm."

Ôn Thời cũng biết mình bây giờ rất chật vật.

Máu rắn tươi trên người cậu đã bị cây kéo vàng hấp thu hết, nhưng vết máu vẫn không bởi vậy mà hoàn toàn biến mất. Toàn thân cậu thì mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngay cả quanh vành tai cũng đầy những vết máu khô.

Cảm thấy quản gia hoài nghi năng lực của mình, Ôn Thời bèn cười. Chỉ thấy trên mặt cậu tỏ vẻ lo lắng, nhìn về phía Lạc Tiêu và Bành Lộ, không hiểu sao lại đột nhiên hô lên: "Chạy mau!"

Nói xong, cậu liền chạy về phía trước.

Lạc Tiêu và Bành Lộ tỏ vẻ không hiểu với hành động khó hiểu của Ôn Thời.

Lúc quay đầu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khổng lồ cao hai mét.

Râu quai nón không nói câu nào, giơ tay, móc sắt cào mạnh.

Máu tươi văng khắp nơi, con ngươi Lạc Tiêu rụt lại, che bả vai vội vội vàng vàng lui lại. Bành Lộ cũng không khá hơn chút nào, đối với râu quai nón mà nói, việc xé rách da thịt nhân loại dễ dàng tựa như xé một trang giấy.

Móc sắt xoẹt qua bả vai Lạc Tiêu rồi rút ra, chỉ sau khoảng hai giây đã lao về phía Bành Lộ chào hỏi.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ được việc đối phương đột nhiên tập kích mình, bình thường ban ngày là thời điểm an toàn, hơn nữa bọn họ cũng không vi phạm bất kỳ quy tắc gì nên mới phản ứng chậm mất nửa nhịp.

Nhưng việc râu quai nón công kích bọn họ là rất bình thường.

Hành động Ôn Thời nhắc nhở hai người chạy trốn đã làm cho râu quai nón càng thêm kiên định rằng chứng cứ phạm tội được giao cho bọn họ.

Đòn tấn công của râu quai nón chưa gϊếŧ được người nên lão vẫn còn muốn tiếp tục ra tay, nhưng lúc này, quản gia lại lớn tiếng ngăn cản: "Ngài còn đối đãi với khách quý của lâu đài cổ thô lỗ như vậy thì ta sẽ gọi đội thủ vệ."

Bắp thịt trên mặt râu quai nón co quắp lại, trước khi đi còn cảnh cáo Lạc Tiêu và Bành Lộ: "Tay đừng duỗi quá dài."

Lạc Tiêu và Bành Lộ: "?"

Xác định râu quai nón đã rời đi, Ôn Thời lại đi tới.

Lạc Tiêu tức giận nói: "Cậu đã làm cái gì?"

Ôn Thời hùa theo nói: "Chắc là viện trưởng trượt tay."

Trượt tay cái con khỉ!

Lúc bị móc sắt làm bị thương, cô lập tức nghe được tiếng trò chơi nhắc nhở ...

"Ngài đã thành công gia nhập danh sách ám sát của viện trưởng Aoiz bệnh viện Frank."

Bành Lộ cũng giống như vậy, hắn tỏ vẻ khá là bình thản, không lập tức chất vấn.

Ôn Thời mỉm cười nói với quản gia: "Thân thể bọn họ không quá dễ chịu, việc của ngài có lẽ chỉ có tôi là giúp được."

Nào chỉ là thân thể không quá dễ chịu, cho dù có uống thuốc chữa trị, Lạc Tiêu và Bành Lộ cũng đã bị thương tổn tới xương cốt, máu chảy còn không có dấu hiệu ngừng lại.

Quản gia hiện tại đã bắt đầu ghét bỏ Bành Lộ và Lạc Tiêu.

Việc Ôn Thời chật vật hiện tại so với bọn họ quả thực không tính là gì. Nhưng ông ta không trực tiếp thu hồi nhiệm vụ của hai người mà lặp lại cho Ôn Thời lời đã nói lúc trước: "Ngài hẳn phải biết chủ nhân nhiệt tình hiếu khách nên thường xuyên mời người ngoài tới lâu đài cổ làm khách."

Ôn Thời cười ha ha trong lòng, gật đầu nói: "Không sai, rất hiếu khách."

"Không biết là ai, đã không biết cảm ân mà còn trộm đi thuốc màu quý giá của chủ nhân." Giọng điệu quản gia mang theo vẻ phẫn nộ: "Sáng sớm hôm qua hầu nữ tìm tôi nói lúc quét dọn đã phát hiện thuốc màu ít đi, không ngờ hôm nay đã mất đi mấy bình thuốc màu."

"Trước kia ở lâu đài cổ chưa hề phát sinh qua chuyện như vậy, tôi muốn nhờ cậu bắt tên trộm ghê tởm kia."

"Nhiệm vụ chi nhánh ba: thỉnh cầu của quản gia

Trợ giúp quản gia bắt được kẻ trộm thuốc màu, đưa đến trước mặt chủ nhân lâu đài cổ

Phần thưởng: Có xác suất nhất định thu hoạch được đạo cụ hiếm

Nhắc nhở: nhiệm vụ này có thể sẽ thu hút thù hận

Nhắc nhở: nhiệm vụ chi nhánh đặc biệt, nên hợp tác "

Ôn Thời trầm tư một lát: "Kẻ trộm là kẻ giảo hoạt, xin hỏi ngài có manh mối gì có thể cung cấp không?"

"Thuốc màu của chủ nhân vẫn luôn được cất giữ ở tầng hầm, anh có thể thử tới đó xem." Quản gia nói bổ sung: "Hầu nữ nói với tôi, cô ta phát hiện mấy sợi tóc rất dài ở cạnh tủ thuốc màu."

Ôn Thời thở dài, người có thể trộm thuốc màu chỉ có quái vật hoặc là cô dâu máu, quái vật trong vách tường rõ ràng là dễ đối phó hơn cô dâu máu rất nhiều, mà tóc dài nói rõ tám chín phần mười chính là cô dâu máu.

"Cô dâu máu..."

Ôn Thời mặc niệm tên mục tiêu.

Quản gia còn bận chuyện khác, nói xong cũng quay người về lâu đài cổ.

Đại sảnh.

Chủ nhân lâu đài cổ đang lên lầu, quản gia bước nhanh qua: "Ngài yên tâm, kẻ trộm nhất định sẽ bị bắt lại..."

Chủ nhân lâu đài cổ ngắt lời ông ta, hơi cau mày: "Ngươi và bác sĩ đã nói chuyện?"

Quản gia gật đầu.

Chủ nhân lâu đài cổ nhìn chằm chằm vào ông ta một lúc lâu: "Ngươi thật ô uế."