Chương 31

Ôn Thời cũng không dám tiến đến quá gần, cậu đương nhiên vẫn sợ râu quai nón ném cái móc sắt đến giống như trước đó.

Nếu vậy thì cậu chết quá oan uổng rồi.

Râu quai nón cũng lo lắng một đòn không trúng, như vậy lão sẽ phải đi vào trong cánh đồng hoa để lấy móc sắt, đây là việc mà lão không muốn trải qua.

Trong khi Ôn Thời còn có vài mét nữa là ra khỏi cánh đồng hoa thì chủ nhân lâu đài cổ và râu quai nón đã lùi lại mấy trăm mét.

Sự kiên nhẫn của chủ nhân lâu đài cổ gần như sắp bị Ôn Thời san bằng, hắn cũng hạ tối hậu thư: "Nếu như ngươi dám hủy hoại một đóa hoa nào nữa..."

Ôn Thời biết mình sắp dẫm lên ranh giới cuối cùng của đối phương, nếu như không phải lo lắng cho cánh đồng hoa này thì chủ nhân lâu đài cổ chỉ sợ đã sớm động thủ.

Cho nên nhân lúc hắn chưa kịp nói xong, cậu liền cho họ thấy lập trường của mình: "Bảo vệ hoa cỏ, người người đều có trách nhiệm."

Một trong những nguyên nhân chính khiến chủ nhân lâu đài cổ kiêng kị là vận khí kỳ lạ của Ôn Thời, bởi cậu liên tục phá hủy mấy đóa hoa mà đều không xảy ra chuyện. Nếu tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng đối phương sẽ có thể hái thêm được một đóa hoa đẹp.

Ôn Thời cần kiên trì thêm bảy phút nữa, trước tiên phải sống sót rời khỏi mê cung đã. Về phần kế hoạch thụ phấn, ra ngoài cậu sẽ suy nghĩ thêm.

Ngay vào lúc mây sắp tan, ánh trăng sắp sáng, hầu nam đột nhiên vọt lên. Cùng lòng trung thành với bá tước và sự phẫn nộ khi vườn hoa bị phá hư, anh ta không hề để ý an nguy mà kéo cánh tay Ôn Thời lại.

"Chủ nhân, tôi đã giúp ngài bắt được hắn!"

Ôn Thời sửng sốt một chút nhưng không tránh né, còn trở tay chạm vào mu bàn tay của hầu nam hai lần.

Hầu nam nổi da gà khắp người: "Chủ nhân, mau tới đi!"

Tất cả ý chí của anh ta đều dùng để chống lại cảm xúc muốn hái hoa nên gần như không có dư lực mà sử dụng cái kéo vàng. Hiện tại toàn bộ sức lực đều nhờ vào một cỗ khí chống đỡ, nhưng mà trước mắt cũng sắp không chịu nổi rồi.

Hầu nam hòa toàn không nhận ra những chỗ bị Ôn Thời đυ.ng vào đều xuất hiện phấn hoa màu vàng nhạt, trên bề mặt có một chút xíu tia sáng chiếu vào trở nên sáng lấp lánh.

Khi phấn hoa dần dần bị làn da hấp thu, ánh mắt hầu nam lâm vào mê mang.

Ôn Thời thăm dò hỏi: "Cảm giác như nào?"

"Muốn, muốn sinh con."

Nói xong, hầu nam bỗng nhiên lắc đầu, tức giận mắng: "Anh sử dụng yêu thuật gì với tôi?"

Anh ta dùng sức nắm lấy cánh tay Ôn Thời, dường như muốn ném cho bá tước từ xa: "Chủ nhân, nhanh!"

Ôn Thời vẻ mặt phức tạp: "... Có được anh là phúc khí của hắn."

Chủ nhân lâu đài cổ căm ghét phất tay xua tan hương vị ngọt ngào trong không khí, không để ý đến việc hầu nam hò hét, quay người rời đi.

Xác định là hắn muốn đi, Ôn Thời bước ra một bước khỏi cánh đồng hoa nguyền rủa, sau đó cũng kéo cả hầu nam ra ngoài.

Xúc động hái hoa bỗng nhiên biến mất, thần trí khôi phục lại, hầu nam đang gào to chợt ngẩn người, không hiểu vì sao đối phương lại cứu mình.

Kéo vàng đang ở trên mặt đất, chỉ cần anh ta muốn thì bất cứ lúc nào cũng có cơ hội phản kích.

Ôn Thời liếc mắt nhìn cánh đồng hoa, gương mặt lạnh lùng nói: "Phải bảo vệ hoa cỏ, bỏ mặc anh ở bên trong hái hoa thì không tốt lắm."

Trong lòng: Nói nhảm.

Anh mà chết thì ai sẽ gieo hạt giống!

Bốn bỏ năm lên, hạt giống là sinh mệnh, cũng là hoa cỏ, cậu cũng không nói dối.

Hơn nữa hầu nam vừa mới tiến vào cánh đồng hoa, hiện tại vẻ mặt còn có chút mê ly. Nếu anh ta muốn hạ sát thủ thì Ôn Thời cũng có cơ hội chạy.

Vì không đi quá xa nên chủ nhân lâu đài cổ hình như cũng biết ở sau xảy ra chuyện gì, sau khi Ôn Thời lựa chọn cứu hầu nam thì sát khí trong mắt hắn mới chính thức giảm đi.

"03:23 "

Thời gian còn lại không nhiều, Ôn Thời bắt đầu đi ra bên ngoài mê cung.

Chỗ mà cậu xuất hiện, con kiến về động, bầy rắn chạy trốn, trên bầu trời quạ đen bay cực nhanh như có gắn động cơ, rất đông và nguy hiểm.

"Xem ra nhận thức về nguy hiểm của động vật thực sự là một loại bản năng."

Ôn Thời đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với ngành sinh vật học.

Cậu đột nhiên làm mặt quỷ với bức tường làm đám rắn trốn càng nhanh hơn, Ôn Thời trả thù xong liền cảm thấy thật vui sướиɠ. Một giây sau ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Đường Yến đứng ở cuối con đường, nụ cười càn rỡ dần dần chuyển thành nụ cười chột dạ.

Tạ Đường Yến phủi tay: "Làm rất tốt, còn biết lừa gạt tỷ tỷ rồi, đệ thật đúng là hiếu thuận."

Ôn Thời ho nhẹ một tiếng, quyết định không sửa lời của cô vào lúc này.

"Xin hãy nghe đệ giải thích." Ôn Thời: "Mặc dù đệ muốn tạm thời nhốt tỷ ở trong mê cung, nhưng điều đó không phải bắt nguồn từ việc đệ muốn hi sinh thân mình, mà thuần túy là vì đệ cảm thấy chúng ta không cần phải cùng mạo hiểm..."

Nếu như sức mạnh của Tạ Đường Yến vẫn còn thì Ôn Thời đương nhiên sẽ không đá văng trợ lực này, nhưng vấn đề là cô hiện tại không có gì cả. Hơn nữa, đây chính là người duy nhất không hại cậu từ lúc cậu tiến vào trò chơi, lý trí Ôn Thời liền nhắc nhở cậu phải tận lực bảo hộ cho người này.

Nhưng nhìn ánh mắt của Tạ Đường Yến, Ôn Thời cảm thấy có lẽ sự bảo hộ của mình sẽ phải đổi lấy một trận đánh.

Lúc Ôn Thời chuẩn bị tiếp tục nói lý, Tạ Đường Yến liền nhíu mày nói: "Đệ dừng lại đi."

"Tỷ tỷ."

Tạ Đường Yến cầm kiếm chỉ hắn: "Không được qua đây."

"..." Sao bảo là người thân mà?

Ôn Thời âm thầm buồn bã trong 0.003 giây, sau đó mới nhớ ra mình hiện tại là một cỗ máy phấn hoa biết đi.

Tự giác duy trì một khoảng cách an toàn, Ôn Thời mới nghiêm túc điều tra nghiên cứu: "Tỷ tỷ, tỷ có thể cảm giác được không đúng?"

Tạ Đường Yến gật đầu.