Chương 29

Tình yêu có thể biến mất hay không không ai có thể biết, nhưng chủ nhân lâu đài cổ nhất định là không có tình yêu.

Vở kịch này diễn ra đến tận bây giờ làm hắn hoàn toàn đánh mất kiên nhẫn rồi.

Thời gian đếm ngược của Ôn Thời còn có hai mươi phút nữa, cậu tiếp tục nói với râu quai nón: "Tất cả bệnh nhân đều rất là giảo hoạt, cũng có khối người phát bệnh gián tiếp. Bệnh nhân lúc đầu thì cố ý phối hợp nhưng sau khi ra ngoài lại ngụy trang thành người bình thường."

Trong lỗ mũi của râu quai nón phát ra một tiếng “xì”.

Lão ta mặc dù rất ghét Yaren, nhưng cũng cảm thấy lời phân tích này rất có lý.

Quyền trượng của chủ nhân lâu đài cổ lại xuất hiện.

Ôn Thời giống như là một sát thủ không tình cảm, trong lòng tiếp tục cổ vũ bọn họ đánh nhau, đánh nhau.

Mộng tưởng chiếu vào hiện thực, khi thấy râu quai nón nắm thật chặt móc sắt bên tay phải, Ôn Thời còn sửng sốt vài giây đồng hồ.

Đánh thật à?

Sự e ngại của Aoiz đối với chủ nhân lâu đài cổ rõ ràng là đến từ giai cấp, nhưng khi dính đến quy tắc bệnh viện, với tư cách là viện trưởng bệnh viện, lão ta liền đứng dậy.

Râu quai nón: "Hú..."

Mịa nó, sao lão ta cũng bắt đầu hú giống sói rồi?

Không đợi câu trả lời có đáp án, sắc mặt Ôn Thời đột biến.

Cậu dùng tay ôm chặt đầu, cổ tay dính thật sát vào lỗ tai.

Trong đầu đều là tiếng ông ông, Ôn Thời cố gắng mở to hai mắt, nhưng đồ vật mà cậu nhìn thấy đều như là ảo ảnh. Hầu nam cũng không khá hơn chút nào, sức chịu đựng còn không bằng Ôn Thời, trong lúc đó, cái ấn ký huy chương trên cổ anh ta lại lấp lóe, bảo hộ toàn thân anh ta.

Với tư cách là kẻ đầu têu, râu quai nón đứng sừng sững hiên ngang, lúc cười lộ ra hàm răng to chắc.

Những âm thanh ù ù ong ong giao thoa vào nhau làm đầu Ôn Thời như muốn nổ tung.

Cậu liều mạng kéo theo thân thể rời xa khu vực này.

"Vì sao..."

Vì sao lại mạnh như vậy?

Cậu bị râu quai nón truy sát hai lần, cũng nhìn thấy đối phương và hầu nam đánh nhau, nhưng lúc đó Aoiz chỉ bạo lực công kích.

Mê cung có hạn chế gì với Aoiz sao?

Còn nói mình là bác sĩ nữa...

Trong thoáng chốc, Ôn Thời nhìn thấy chủ nhân lâu đài cổ giơ quyền trượng lên, cậu lập tức hiểu rõ. Điều kiện để Aoiz xuất thủ toàn lực, mục tiêu nhất định phải là bệnh nhân.

Bệnh tâm thần của bá tước là điều không thể nghi ngờ.

Ôn Thời dùng hết sức sải bước về phía trước, tạo ra một chút khoảng cách, lại nghe được trong cổ họng râu quai nón phát ra tiếng ‘Ôi" kỳ lạ.

"Nếu không phải thân phận của ngài đặc biệt thì đã sớm bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi." Giọng điệu của râu quai nón tràn đầy kích động.

Đáp lại lão ta là tiếng cười lạnh của chủ nhân lâu đài cổ.

Ôn Thời mơ mơ hồ hồ nghĩ.

Quy tắc không phải là không thể đảo ngược, điều kiện tiên quyết là phải có thực lực vô cùng cường đại, việc chủ nhân lâu đài cổ không bị bắt vào bệnh viện chính là ví dụ tốt nhất.

Nhất cử nhất động của chủ nhân lâu đài cổ biểu hiện rõ sự tao nhã, lúc hai người đứng chung một chỗ so chiêu, nhìn Aoiz trông còn giống bệnh nhân tâm thần hơn.

Khí lưu hóa thành những cơn gió bay tứ tung, chủ nhân lâu đài cổ bỗng nhiên chau mày, vung tay áo đánh tan luồng khí lưu phóng tới cánh đồng hoa, gián tiếp giúp Ôn Thời tránh khỏi số phận đầu người tách rời.

Đương nhiên hắn làm vậy không phải là vì bảo hộ Ôn Thời, mà là bảo hộ hoa.

Chủ nhân lâu đài cổ rất coi trọng những đóa hoa nay.

Ôn Thời bị chấn động đến mức màng nhĩ hơi chảy máu, kiệt lực vận chuyển đại não để suy nghĩ về cảnh tượng trước mắt.

Hầu nam đứng lên trước, phẫn nộ chỉ vào kẻ đầu têu: "Tôi rõ ràng không yêu hắn, đều là do hắn giở trò quỷ."

Lời nói của anh ta đã khiến cuộc chém gϊếŧ tạm thời dừng lại.

Chủ nhân lâu đài cổ lạnh lùng nhìn về phía Ôn Thời ở trong cánh đồng hoa, chậm rãi phun ra ba chữ: "Cút ra đây."

Ôn Thời tránh né.

... Đồ ngu mới nghe ngươi.

Chủ nhân lâu đài di chuyển, hắn duỗi chân ra, chuẩn bị tự mình tiến vào cánh đồng hoa.

"Anh không được qua đây!" Ôn Thời lập tức khẩn trương, cổ họng khẽ động: "Anh mà đến tôi sẽ giẫm lên mấy đóa hoa yêu quý của anh."

Chủ nhân lâu đài cổ không những không giận mà còn cười: "Cứ tùy ý."

Ôn Thời trầm mặc, nhưng không lập tức hành động như hắn nói.

Chủ nhân lâu đài cổ: "Cánh đồng hoa nguyền rủa được nuôi dưỡng bởi oán niệm, dưới cánh đồng hoa là một núi thây ma. Trong một ngàn hai trăm đóa hoa, chỉ có ba đóa hoa là tốt nhất, năm mươi đóa không có độc, nếu hủy diệt những bông hoa còn lại thì đều sẽ bị nguyền rủa. Đến cả chính ta cũng không thể phán đoán được đóa hoa nào có hại."

Trong lúc nghỉ chiến, râu quai nón nghe vậy, nét mặt thực sự là một lời khó nói hết, nhịn một chút vẫn nhịn không được, bèn nhìn về phía chủ nhân lâu đài cổ: "Ngài đang nói nhảm đúng không."

Lúc trước lão ta tận mắt thấy Yaren hái một đóa hoa, nhưng vẫn bình an vô sự.

Bên kia, Ôn Thời không đạp hoa, nhưng vẫn tỏ ra là mình sẽ ở lì cánh đồng hoa không đi, cậu muốn câu kéo thêm chút thời gian sống sót cho mình.

Chủ nhân lâu đài cổ ra lệnh cho hầu nam: "Mau đem tất cả rắn trong mê cung vào đây."

Ôn Thời: "? ? ?"

Cậu giơ chân lên: "Anh dám thả rắn, tôi sẽ đạp đấy!"

Chủ nhân lâu đài cổ đương nhiên sẽ không để ý tới lời uy hϊếp của cậu, hầu nam đã chuẩn bị đi thi hành mệnh lệnh.

Chân nam nhân nói được thì làm được! Ôn Thời bèn giẫm lên trên một đóa hoa ở bên cạnh.

Bông hoa lớn nhất ở đây có đường kính khoảng một mét, một cước của cậu thiếu chút nữa thì đạp hụt, lực phá hoại cũng không mạnh. Nhưng nâng cao chân quá mệt, Ôn Thời cuối cùng vẫn lựa chọn dùng tay hái, ‘xoẹt’ một tiếng liền kéo xuống một đóa hoa, vò nát nó, rồi nhét vào trong túi, chuẩn bị mang về nấu trà.

Chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ôn Thời vẫn bình yên đứng tại chỗ.

Dáng vẻ râu quai nón như muốn nói "biết ngay là đang nói nhảm mà", lão ta không hề kinh ngạc chút nào.

Mặc dù theo bản năng, lão ta cũng cảm giác được cánh đồng hoa này rất nguy hiểm, nhưng lời bá tước nói cũng không khỏi quá tà dị rồi.

Ôn Thời đi về phía trước một bước, lại hái thêm một đóa nữa.

"Quỷ Kiến Sầu: thực vật có lượng độc tố khá nhỏ, hủy diệt hoa cỏ, giá trị mị lực giảm đi một."

Ôn Thời giả bộ như không xảy ra chuyện gì, tiếp tục mỉm cười buông tay: "Rồi sao?"

Chủ nhân lâu đài cổ cuối cùng cũng nhíu mày.

Râu quai nón kinh ngạc: "Tôi còn tưởng là ngài giận quá nói nhảm, hoá ra là ngài nói dối à."

Một bên, hầu nam cũng không khỏi hoài nghi có phải cánh đồng hoa xảy ra vấn đề gì hay không, tất cả hoa đều đã mất đi "giá trị dược dụng" rồi hay sao.