Ôn Thời lại thêm một mồi lửa: "Tôi hủy đóa hoa mà anh ta yêu dấu, anh ta cũng không nói gì. Nếu như này cũng không tính là yêu thì là cái gì?"
Nghe được câu hủy hoa, sâu trong con ngươi hầu nam hiện lên vẻ phản kháng, rất nhanh lại bị tình yêu nghiền ép.
Gặp được bệnh nhân nhất định phải thu nhận.
Tất cả nhân viên công tác trong bệnh viện Frank đều không thể vi phạm nguyên tắc này, cho dù là viện trưởng.
Miệng Ôn Thời ba hoa không ngừng: "A, đừng quên! Nếu tôi sống thì mới có thể chứng minh anh ta là đồng tính luyến ái, nếu không ông phải làm như thế nào mới có thể mang anh ta rời khỏi trước mắt chủ nhân lâu đài cổ? Đồng tính luyến ái cũng không phải là ai cũng yêu đâu."
Râu quai nón thực sự rất muốn gϊếŧ Ôn Thời, nhưng vừa nghĩ tới việc có thể sẽ phải chịu hậu quả vì ngăn chặn thất bại, vi phạm nguyên tắc thì liền tràn đầy sợ hãi.
Ôn Thời híp híp mắt, cũng không biết quy tắc bệnh viện là ai chế định, vậy mà có thể khiến cho một người điên cảm thấy sợ hãi.
Cậu nói chậm lại: "Thu nhận bệnh nhân cũng là việc tôi cần làm, tôi chỉ có thể phối hợp với ngài."
Không sai, là như thế đó.
Chỉ cần chứng minh hầu nam là đồng tính luyến ái, sau đó thanh toán Yaren cũng không muộn.
Ôn Thời đánh bạo đi qua, xé áo lấy một lớp vải, che kín con mắt hầu nam, che miệng của anh ta rồi trói chặt tay của anh ta.
"Có muốn tôi làm như vậy với anh không?"
Kéo vàng rơi trên mặt đất, hầu nam thần thái mê ly gật gật đầu.
"Nhắc nhở, 【 hoa cổ đóa 】 sau hai mươi giây sẽ mất đi hiệu lực."
Ôn Thời nghe thanh âm nhắc nhở, vẻ mặt không có biến hóa. Với năng lực của chủ nhân lâu đài cổ, hẳn là cũng sắp chạy đến rồi.
Lại qua mười giây đồng hồ, Ôn Thời thấy một đoạn góc áo phía trước bị thổi lên, lập tức xoa đầu hầu nam, khiến anh ta có vẻ càng thêm chật vật.
Đoạn góc áo kia dần dần biến lớn, thân ảnh hư vô từ xa đến gần dần ngưng thực, chủ nhân lâu đài cổ cuối cùng cũng hiện thân.
Khi thấy hầu nam bị trói gô, vẻ mặt của hắn rất ảm đạm.
Râu quai nón hoàn toàn không sợ, trang nghiêm nói: "Bệnh viện Frank có nghĩa vụ thu nhận bệnh nhân, mong ngài phối hợp."
Chủ nhân lâu đài cổ không lập tức làm khó dễ, chờ lão ta nói tiếp.
Râu quai nón trước tiên chỉ vào hầu nam, lại chỉ vào Ôn Thời... Người đâu?
Ánh mắt liếc qua, mới phát hiện Ôn Thời chẳng biết lúc nào lại lui về cánh đồng hoa. Râu quai nón nhíu nhíu mày, nói hết lời: "Cậu ta yêu cậu ta."
Chủ nhân lâu đài cổ nhìn chằm chằm vào hầu nam: "Ta muốn nghe chính miệng cậu ta nói."
Râu quai nón hơi do dự, nhưng mà sự thật chứng minh hùng biện, rốt cuộc vẫn thả lỏng cho hầu nam nói.
Khôi phục tự do, hầu nam lập tức kéo tấm vải che mắt và miệng ra, vọt về phía Ôn Thời.
"Gϊếŧ mày, tao muốn gϊếŧ mày!"
Con mắt phẫn nộ, cảm xúc mất khống chế, mỗi một tế bào trên người đều đang kêu gào như muốn ăn tươi uống máu người kia.
"Yêu?" Trước khi hầu nam tiến vào cánh đồng hoa bị nguyền rủa, chủ nhân lâu đài cổ đã nắm lấy cổ áo đối phương ném về phía trước, sắc mặt âm u vô cùng: "Ngươi chắc chắn?"
Râu quai nón ngây ngẩn cả người, vừa nãy bệnh nhân này không hề nói như vậy.
Ôn Thời đứng ở cánh đồng hoa, siêu nhỏ giọng nói: "Ông nhìn xem, tình yêu rồi sẽ biến mất, đúng không?"
"..."