Chương 11

Chó mèo bị thiến đôi khi còn căm hận chủ nhân của nó, huống chi là một vị bá tước.

Sắc mặt râu quai nón cũng rất khó coi.

Nhưng mà từ lúc được hệ thống tán đồng thì lão ta đã không thể tiến hành được hành vi doạ người như trước nữa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Thời miễn cưỡng bảo trì nụ cười: "Sáng mai, không gặp không về."

Râu quai nón hung tợn trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, không tình nguyện rời đi.

Ôn Thời hoàn toàn không còn tâm trạng đọc sách nữa.

Trong văn phòng một mảnh hỗn độn, dọn dẹp xong mảnh vỡ trên mặt bàn, ở trong hành lang tìm rất lâu cậu cũng không phát hiện có thùng rác. Trên đường đi qua phòng phối dược, phòng nghỉ, thế mà còn có phòng cầu khẩn. Thời đại này rất nhiều người bị bệnh tâm thần cho rằng mình bị quỷ ám, việc trị liệu đối với họ không khác gì tra tấn.

Ôn Thời đang định từ bỏ trở về, nhưng lại phát hiện bàn y tá phía trước không có một ai.

Bệnh viện này phải nói là hỗn loạn một cách trật tự, trên mặt bàn có những cái kim tiêm vô cùng bẩn, giống như là chuẩn bị để sử dụng lần thứ hai. Ôn Thời trở về văn phòng, lấy cái máy ảnh mà cậu phát hiện khi dọn ngăn tủ, nhanh chóng chụp lại mấy bức ảnh để làm bằng chứng.

Phòng làm việc của viện trưởng cũng ở gần đây.

Cửa không khóa, Ôn Thời đẩy cánh cửa khép hờ ra, bên trong rộng rãi xa hoa, cái ghế cũng làm từ da thật. Trên vách tường là chân dung của râu quai nón, trông rất quyền lực.

"Hào khí hơn văn phòng của tôi nhiều."

Trong thùng rác có một vài mảnh vụn, Ôn Thời nhặt lên chắp vá ra một câu: viện trưởng Aoiz, ngày mai tiền tới sổ, quy củ cũ, em trai của tôi nhất định phải điên mãi mãi.

Máy chụp ảnh nhắm ngay vào chứng cứ, lại tách tách mấy bức.

【 Cậu đã phát hiện ra giao dịch nội bộ dơ bẩn trong bệnh viện Frank. 】

Cộc cộc.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Ôn Thời ném trang giấy về chỗ cũ, nhưng máy ảnh thì không thể che giấu.

Cô y tá tuy mập nhưng thể trọng không ảnh hưởng đến tốc độ của cô, một trận gió mạnh thổi qua, cô ta hung dữ hỏi: "Bác sĩ Yaren, anh ở chỗ này làm cái gì?"

"Bá tước cảm thấy hiệu quả trị liệu của tôi không tốt nên bảo tôi ngày mai dẫn viện trưởng Aoiz cùng đi." Ôn Thời không nhanh không chậm nói: "Quy củ của lâu đài cổ là mỗi bác sĩ chữa trị đều phải để lại một tấm ảnh chụp và tư liệu, tôi không tìm được viện trưởng nên đã chụp tấm hình tự họa."

Cô y tá mập bán tín bán nghi: "Viện trưởng đang ở lầu hai."

Ôn Thời "ừ’ một tiếng, đi ra ngoài đương nhiên cũng phải lên lầu, cái chân vừa mới cử động thì thanh âm nhắc nhở liền điên cuồng truyền đến.

"Cảnh cáo! Sắp tiến vào khu vực nguy hiểm cấp A không liên quan đến phó bản, xin cẩn thận khi bước vào."

Ôn Thời dừng lại.