Thứ hai, lúc Lâm Thanh Mai đến phòng làm việc, thì lại được tin nó đã bị tập đoàn Lập Thị thu mua rồi.
Hôm nay được thông báo phải chuyển đến tổng bộ.
Phòng làm việc các cô có tổng cộng bốn người, trừ ông chủ ra, tất cả mọi người cùng các hợp đồng cũng bị chuyển giao hết.
Trong khi Lâm Thanh Mai vẫn còn đang lơ mơ, thì ba nữ thiết kế còn lại đều vô cùng kích động đến độ muốn bay lên trời.
“Trời ạ! Từ nhỏ đến lớn, cả đời tôi chỉ có duy nhất có một lựa chọn chính xác! Đó là vào phòng làm việc của chúng ta, hôm nay, được tập đoàn Lập Thị thu mua rồi, tôi sắp được gả cho một anh cao phú soái, sắp bước lêи đỉиɦ cao của cuộc đời rồi!” Nhà thiết kế Đỗ Tiểu Mỹ vừa thu dọn đồ đạc vừa mơ tưởng.
Lâm Thanh Mai không nói câu gì, chỉ yên lặng dọn dẹp, cô thấy không khả quan cho lắm.
Người ta có câu, thà tuyển đầu gà chứ không chọn đuôi phượng, lần này đến tập đoàn Lập Thị, cô chỉ mong sao không phải làm một cô văn thư phụ trách in ấn là được.
Đến trưa, sau khi bốn người cùng nhau ăn cơm hộp tại văn phòng xong, ông chủ cũ lại đến công ty, mặt mày hớn hở như vừa kiếm được món lời lớn.
“Mấy người đẹp, việc tập đoàn Lập Thị thu mua công ty của chúng ta lần này, đối với mọi người chúng ta mà nói đều là chuyện vô cùng tốt! Chúng ta đã có duyên làm đồng nghiệp với nhau, mà tháng sau tôi lại di dân đến Australia rồi, cho nên tối nay tôi sẽ mời mọi người đến Đông Cung danh giá nhất chơi, tám giờ tối, mọi người phải có mặt đông đủ đấy.
Thấy ông chủ Trương Bân lễ độ như vậy, tất cả mọi người đều đồng ý.
Trương Bân tự mình lái xe chở các cô đến bên dưới cao ốc của tập đoàn Lập Thị.
Nhìn thấy tòa cao ốc nguy nga đồ sộ, cao đến tận mây, Tạ Lan Lan, người có quan hệ khá tốt với Lâm Thanh Mai kêu lên một tiếng: “Sau này, nơi đây sẽ là chiến trường mới của chúng ta!”
Lúc bốn người các cô đem hộp giấy đi vào cao ốc, Trương Bân kéo Lâm Thanh Mai lại, nói riêng với cô: "Thanh Mai, lúc đầu cô đã kí hợp đồng năm năm với tôi rồi, vẫn còn ba năm mới hết hạn, tuyệt đối đừng từ chức! Nếu không thì cô không đền nổi tiền hủy hợp đồng đâu..."
Lâm Thanh Mai nhìn ông chủ cũ lái xe rời đi, cảm giác có chút không hiểu, vì sao ông chủ lại nhắc riêng với cô?
Cô lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, Tạ Lan Lan ở phía trước bảo cô: "Thanh Mai, nhanh lên, mọi người chờ cô đấy!"
Lâm Thanh Mai mang giày cao gót chậm rãi đuổi theo.
Bốn người tiến vào thang máy cho nhân viên, bây giờ vẫn còn cách giờ tan ca hai tiếng nữa, các cô muốn đến báo nhậm chức trước khi tan làm.
Đến bộ phận nhân sự, thủ tục nhậm chức tiến hành rất thuận lợi.
Bốn người được phân vào cùng một bộ phận thiết kế của Tập đoàn Lập Thị.
Lúc trước, khi còn ở phòng thiết kế, các cô đều là thiết kế chính, bây giờ lại bị phân thành trợ lý thiết kế.
Bộ phận thiết kế có tổng cộng mười nhà thiết kế, trong đó ba người là thiết kế chủ chốt.
Đỗ Tiểu Mỹ cùng Tạ Lan Lan, và cả Bạch Tuyết đều trở thành trợ lý thiết kế của ba vị kia, chỉ có Lâm Thanh Mai bị điều đến vào đội ngũ hậu cần, chính là đội làm việc vặt của bộ phận thiết kế.
Đội hậu cần sẽ phải pha cà phê, đặt đồ ăn, nhận thay chuyển phát nhanh, có lúc lại phải sửa bản vẽ trên máy tính, thu thập tư liệu,… cho các nhà thiết kế, đủ các thứ chuyện vặt vãnh.
Tâm trạng Lâm Thanh Mai lúc này vô cùng kém, cô đặt đồ của mình lên trên bàn, cô biết mà, bước chân vào công ty đầu tư lớn nhất Châu Á có tác dụng gì cơ chứ!
Bây giờ liền trở thành nhân vật râu ria, tiền lương chẳng những không tăng, ngược lại còn ít hơn tám trăm so với trước kia!
Cô kiềm lại cơn tức giận trong lòng, đợi đến lúc tan làm.
Mãi mới chờ được đến lúc đến tan tầm, bạn thân cô, Lưu Bảo Bảo gọi điện thoại tới: "Thanh Mai, tớ đang ở dưới lầu công ty mới của cậu đây, tối nay chúng ta đi ăn mừng đi, mừng cậu vừa đổi được chồng vừa đổi được công việc mới! Song hỉ lâm môn!"
Giờ phút này, ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, nghe được giọng của bạn thân thật sự là một chuyện ấm áp vô cùng.
"Chờ tớ, tớ xuống ngay đây!"
Lâm Thanh Mai xách túi đi về hướng thang máy, Tạ Lan Lan ở sau lưng hô: "Thanh Mai, đừng quên tám giờ tối 8 giờ tối gặp nhau ở Đông Cung!"
"Tôi biết rồi!"
Ra khỏi Tập đoàn Lập Thị, Lâm Thanh Mai liền leo lên chiếc xe thể thao Porsche màu đỏ của Lưu Bảo Bảo.
Cảnh này bị một nhà thiết kế của bộ phận thiết kế thấy được, chụp hình ngay tại chỗ.
Trên xe, Lưu Bảo Bảo hỏi: "Thành thật khai báo, đêm hôm đó cậu bỏ tớ đi gặp ai? Tối hôm qua hỏi sao cậu không chịu nói! Cậu có còn là bạn tốt của tớ nữa hay không!"
Trước câu hỏi của bạn thân, Lâm Thanh Mai thở dài, biết sao cũng không tránh được, đành thẳng thắn nói: "Bảo Bảo, cậu phải hứa, nếu như tớ nói cho cậu biết, cậu không được chế giễu tớ! Cũng đừng đánh giá gì tớ..."
Lưu Bảo Bảo một tay lái xe, tay kia hút thuốc, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, giọng điệu kinh ngạc: "Úi chà, nhìn cái khuôn mặt nghiêm túc của cậu xem, được thôi, tớ hứa không cười cậu, cũng sẽ không bình phẩm gì cậu, được chưa?"
Hít sâu một hơi, Lâm Thanh Mai nói ra hết mọi chuyện: "Ngày ấy, ngày mà tớ biết Trần Hoàng Khôi nɠɵạı ŧìиɧ, do tâm trạng quá xấu... nên đã đi đến Club Bóng Đêm."
"Cái quái gì!" Lưu Bảo Bảo có chút kinh hãi, cướp lời cô, nói: "Cậu đừng nói với tớ, là cậu thật sự đi tìm một người đàn ông để giải tỏa tâm tình đấy!"
"Bảo Bảo, cậu đã hứa sẽ không đánh giá tớ."
Lưu Bảo Bảo đem tàn thuốc ném ra ngoài cửa sổ, lập tức giơ tay lên: "Xin lỗi, xin lỗi, tớ sai rồi! Tớ cam đoan sẽ không nói nhảm nữa, cậu nói tiếp đi..."
Loại chấn kinh này khiến tam quan của Lưu Bảo Bảo sụp đổ, cô ấy nguyện bỏ ra trăm triệu nghe được câu chuyện này.
Lâm Thanh Mai quay mặt ra ngoài cửa sổ, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ của người đàn ông ấy, cô nói: "Lúc đó tớ đã tiêu tiền hoa hồng được chia lúc công ty Trần Hoàng Khôi được đưa ra thị trường, cho trai bao kia 15 tỷ."
Lưu Bảo Bảo vội thắng gấp, dừng xe ở ven đường, lập tức đưa tay sờ trán Lâm Thanh Mai: "Lâm Thanh Mai! Cậu không sao thật đấy chứ? Có phải cậu điên rồi hay không? Cậu bỏ ra 15 tỷ để tìm một trai bao? Cậu tiêu tiền bừa bãi như vậy, là muốn làm loạn thị trường sao, cậu bảo sau này những người cũng muốn tìm người như tớ phải trả bao nhiêu?"
Lâm Thanh Mai bị câu nói nửa thật nửa giả này chọc cười: "Bảo Bảo, Không phải cậu đã từng tìm rồi chứ?"
"Ai bảo cậu là tớ đã tìm rồi! Cậu cho rằng chỉ vì cái cái tên đàn ông khốn khϊếp Đức Chinh kia đi nɠɵạı ŧìиɧ, mà tớ sẽ tìm người đàn ông khác á? Không hề, được chưa! Lúc ấy, em họ cậu bị viêm ruột thừa nằm viện, cậu liền đến bệnh viện, sau đó tớ tự bắt xe về." Lưu Bảo Bảo tỏ vẻ đứng đắn giải thích.
Gò má Lâm Thanh Mai ửng đỏ, cô vốn cho rằng cô ấy với cô là cùng một giuộc, nhưng giờ đây lại phát hiện người vượt biên chỉ có mình cô, Lâm Thanh Mai nhất thời hối hận không thôi.
Nhưng điều khiến cô hối hận nhất lại là bởi vì cô bị anh ta quấn rầy.
"Ai da, Sao cậu không nói sớm, nếu sớm biết cậu không tìm đàn ông khác, thì có lẽ lúc ấy tớ cũng sẽ không kích động như thế..."
Thấy bộ dạng hối hận không thôi của Lâm Thanh Mai, Lưu Bảo Bảo vội vàng mở dây an toàn, hai tay giữ lấy cô: "Đừng buồn nữa, tìm thì tìm thôi, đàn ông Club Bóng Đêm cũng rất được, cậu coi như không chịu thiệt, nhưng mà 15 tỷ này, có phải vung tay quá trán rồi hay không?"
Lâm Thanh Mai thở dài: "Bảo Bảo, tớ biết 15 tỷ kia là một số tiền lớn, tiền này là tiền hoa hồng mà lúc trước Trần Hoàng Khôi đã chia cho tớ, nhưng trong lòng tớ vẫn luôn cảm thấy đó là tiền của anh ta, tớ không muốn anh ta dễ dàng được lợi như vậy! Nếu đưa tiền cho anh ta, nói không chừng anh ta lại đưa cho Lê Anh Đào! Lúc ấy, tớ liền nghĩ, cho dù cầm tiền cho ăn mày cũng sẽ không để Lê Anh Đào hưởng lợi!"
Vừa nhắc tới Trần Hoàng Khôi, hốc mắt Lâm Thanh Mai lại đỏ lên, Lưu Bảo Bảo vỗ vỗ vai của cô: "Được rồi, chúng ta không cần phải buồn vì cái tên đàn ông khốn nạn này, bây giờ, chị đây dẫn cậu đi ăn đồ ngon, sau đó chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại làm mua sắm! Yên tâm, chị đây bao hết!"
"Bảo Bảo, tối nay không được, ông chủ cũ của chúng tớ trước mời đi Đông Cung chơi, thật ra chính là để gặp mặt chia tay."
Lưu Bảo Bảo lập tức cười tủm tỉm nói: "Có thể đưa tớ đi cùng không?"