Lời nói vô tình của Trần Hoàng Khôi đột nhiên kéo Lâm Thanh Mai trở lại cái hiện thực đầy đau khổ.
Cô không nghĩ ra, tốc độ của anh còn nhanh hơn cả cô.
Là vội vã muốn ở cạnh Lê Anh Đào ư?
“Lâm Thanh Mai, cô ngây người làm gì? Lúc ấy cô đồng ý rất nhanh rất thỏa mãn cơ mà!” Sự đau đớn của Lâm Thanh Mai hiện rõ trong mắt Trần Hoàng Khôi, mặc dù cô giả vờ bình tĩnh nhưng những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô đã bị anh nhìn thấy.
Lâm Thanh Mai hết nhìn thỏa thuận ly hôn rồi lại ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng cô biết câu trả lời, nhưng cô vẫn không cam lòng hỏi: "Cuối cùng là tại sao? Tại sao lại phản bội tình yêu giữa chúng ta? Trần Hoàng Khôi lẽ nào ngay từ đầu những lời thề của anh dành cho em chỉ là trò đùa thôi sao?”
Những giọt nước mắt cứ thế rơi, cô không kìm nén những giọt nước mắt ấy nữa, cứ như vậy cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Trần Hoàng Khôi đột ngột đứng dậy, lấy một điếu thuốc ngẫu nhiên từ hộp thuốc lá trên bàn, vẻ mặt phức tạp nhìn cô một cái, rồi dùng bật lửa châm điếu thuốc giữa hai ngón tay.
Sau khi hút một hơi thật sâu, anh phun ra vòng khói, giọng nói bình tĩnh: "Lâm Thanh Mai, vấn đề giữa chúng ta không phải lỗi của một mình tôi! Đừng có nghĩ rằng cô vô tội, lúc đầu chính cô năm lần bảy lượt thử thách tôi,chính là không cho tôi đυ.ng đến cô! Nói cái gì mà nếu anh nhịn được đến lúc kết hôn thì chứng minh rằng anh thực sự yêu em, con mẹ nó cái tư tưởng này ai truyền cho cô vậy?”
Lâm Thanh Mai trong lòng nặng trĩu, cô không nói gì mà chỉ lặng yên nghe.
Anh ta lại hút một hơi, tiếp tục nói: “Tôi nhớ rằng khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, cha tôi bệnh nặng và vừa qua đời không lâu. Sau đám tang, tâm trạng tôi rất buồn. Tôi vô cùng khao khát hơi ấm của cô. Tôi hy vọng thông qua cô tôi có thể chứng minh rằng mình vẫn sống. Nhưng đêm ấy, cô không chịu cho tôi, còn uy hϊếp tôi, nếu như tôi còn tiến tới cô sẽ chia tay tôi. Ha, tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày hôm đó.”
Bóng lưng Trần Hoàng Khôi lúc này mờ mịt hoang vắng, Lâm Thanh Mai đứng ở phía sau, tựa hồ có thể cảm giác được cái đêm hôm đó.
Khi ấy cô vẫn giữ tư tưởng bao thủ, tư tưởng này của cô là do quan niệm truyền thống của mẹ tẩy não trong thời gian dài.
Cô cùng Trần Hoàng Khôi thời đại học yêu đương hai năm, bọn họ thương lượng sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.
Nhưng cô từ đầu đến cuối không có đồng ý trước hôn nhân phát sinh quan hệ.
Nói thực ra, bởi vì việc này, cô thực sự hổ thẹn với anh, để một nam nhân huyết khí mạnh mẽ nhịn lần một lần hai.
"Đây chính là lí do mà anh phản bội tôi sao?" Giọng nói của cô hết sức bình tĩnh, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra chất vấn.
Trần Hoàng Khôi bỗng nhiên quay người, mắt đen nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí không vui: "Đúng vậy."
Cô phẫn nộ hỏi: "Vậy tại sao anh còn lấy tôi?"
Anh cười lạnh: “ Tôi cũng muốn để cô nếm thử mùi vị ở góa là như nào…”
Câu trả lời như vậy, làm cô tan nát cõi lòng.
Cô toàn thân toàn ý chuẩn bị kỹ càng dâng hiến cho anh ta, kỳ thật anh ta đã sớm không yêu cô.
"A, thật ngốc! Tại sao lúc ấy nhìn không ra..." Lâm Thanh Mai đi lên trước, cầm tờ đơn ly hôn lên, lau nước mắt rồi đọc kỹ.
Thỏa thuận giống như trước đó đã nói xong, cô ra khỏi nhà, trong nhà hai bộ biệt thự cùng ba chiếc xe toàn bộ thuộc về Trần Hoàng Khôi trên danh nghĩa.
Xác nhận không có gì sai sót, cô chuẩn bị kí tên, không thèm nhìn anh ta, hỏi: “Có bút kí tên không?”
Trần Hoàng Khôi đi về phía bàn làm việc, từ túi của bộ âu phục lấy ra chiếc bút máy chuyên kí hợp đồng, đặt xuống bàn.
Lâm Thanh Mai cúi người chuẩn bị kí tên, cổ áo cô trễ xuống, cảnh xuân lộ ra, mấy vết tích để lại đập thẳng vào mắt anh ta.
"Chờ một chút!"
Cô đứng dậy nhìn anh ta, mặt không một chút biểu cảm hỏi: "Thế nào?"
Trần Hoàng Khôi tiến đến hai bước trước mặt cô, một tay kéo cánh tay cô: "Tối hôm qua cô gặp ai?"
Thần sắc cô bỗng nhiên thay đổi, đối mặt với câu chất vấn của anh ta cô cười lạnh: “ Liên quan gì tới anh?”
Anh ta cười đầy tức giận: "Sao lại không liên quan? Trước khi ly hôn, cô vẫn là vợ tôi! Nói đi, sau lưng tôi cô cùng nam nhân khác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ đúng không?"
Lâm Thanh Mai tức giận không nói nên lời, Trần Hoàng Khôi phản bội cô, bây giờ còn không biết xấu hổ tố cáo cô sao?
"Trần Hoàng Khôi, buông tay! Chúng ta đã không quan hệ rồi!"
Cô đối với anh ta vô cùng xa cách không còn bất cứ lưu niệm gì, điều này khiến trái tim hung hăng của Trần Hoàng Khôi lóe lên một tia không cam tâm.
Lâm Thanh Mai là mối tình đầu của anh, còn là vợ của anh, bây giờ hai người đi tới bước đường cùng của hôn nhân, vậy mà anh chưa từng đυ.ng chạm vào cô.
Những cái vết tích kia thật sự đã đả kích tới sự tự tôn của một nam nhân như anh ta!
Trần Hoàng Khôi đột nhiên ôm cô, kéo cô đến ghế sô pha, và ấn cô xuống ghế sô pha.
“Trần Hoàng Khôi, buông tôi ra!” Lâm Thanh Mai hoảng loạn, cô nhớ lại lúc anh ta cùng Lê Anh Đào quan hệ bất chính, trong lòng liền cảm thấy buồn nôn.
Khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của anh lúc này trở nên có chút dữ tợn, khóe miệng khinh bỉ: "Buông cô ra? Tôi muốn cùng cô ngủ một lần trước khi ly hôn!"
“Trần Hoàng Khôi! Cái tên điên này! Mau buông tôi ra…” Cô liều mạng dãy dụa, mặt đã đỏ bừng.
Cô đối với anh ta càng chán ghét khiến anh ta càng thêm hăng hái.
“Lâm Thanh Mai, cô bây giờ vẫn là vợ tôi, tôi muốn làm gì cô là quyền của tôi, cũng là nghĩa vụ của cô!”
Hơi thở của anh phun vào tai cô, ánh mắt sắc bén tìm dấu vết ở ngáy tai cô, anh ta tức giận đến mức đấm vào sô pha: "Anh ta là ai?"
Tiếng gầm của anh ta mang đến cho Lâm Thanh Mai một cảm giác sảng khoái không thể giải thích được.
"Sao, anh cũng ghen à? Anh đã không yêu tôi lâu rồi không phải sao? Nhân tình của anh ở ngoài kia, anh đi tìm cô ả đi." Vì không thoát khỏi sự kiềm chế của anh, cô dùng lời nói khıêυ khí©h anh.
Trần Hoàng Khôi cắn răng nghiến lợi hỏi: “ Lâm Thanh Mai, con mẹ nó tôi hỏi cô thêm lần nữa! Nó là ai? Tôi muốn đánh phế nó!”
Cũng dám quan hệ với vợ anh ư!
"Ha ha ha..."Lâm Thanh Mai cười khổ nước mắt cứ thế rơi.
Anh ta một tay bóp lấy cằm của cô, hung ác nói: “ Cô cười cái gì?"
Trong phút chốc, nụ cười của cô dần tan biến, trong đôi mắt đen láy thoáng hiện một tia lạnh lẽo: "Trần Hoàng Khôi, đừng phát rồ nữa! Buông tôi ra, để tôi kí tên vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn, chúng ta đến với nhau trong yên bình vậy chia tay cũng yên bình! "
Trần Hoàng Khôi nhìn vào đôi mắt đen đã từng khiến anh ám ảnh, lúc này mang một vẻ đẹp kỳ lạ, tựa như đóa hồng đỏ có gai chờ người đến hái, lại như đóa sen tuyết Thiên Sơn xa cách khiến người ta sợ hãi không dám tới gần..
“Đợi tôi quan hệ với cô xong hẵng nói….”
Cằm bị anh ta giam chặt, cô nhất thời không thoát ra được, Lâm Thanh Mai nghiến răng ngăn cản anh thành công, dùng hết sức chống lại anh.
Vừa được cơ hội, cô nâng lên đầu gối chính là dùng sức đạp mạnh!
Trần Hoàng Khôi chửi rủa và ngã sang một bên đau đớn.
Lâm Thanh Mai nhân cơ hội đứng dậy, lập tức chạy tới trên bàn cầm lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn, mở cửa không nhìn lại.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Lê Anh Đào ngồi ở ghế thư ký, giọng điệu lạnh lùng.
Nhanh như vậy sao, anh ta đã đưa cô ta đến công ty rồi à?
Lâm Thanh Mai không nói gì, liền bước đi.
Lê Anh Đào nhìn thấy quần áo của Lâm Thanh Mai có chút nhàu nát, cô lập tức đẩy cửa nhìn vào trong.
Nhìn thấy Trần Hoàng Khôi nằm trên ghế sô pha, chửi rủa: Đồ thối tha!
"Hoàng Khôi, anh bị sao vậy?"
Đó là khoảnh khắc xấu hổ nhất của anh ta, anh ta quay đầu trừng mắt nhìn cô, đỏ mắt gầm lên: "Ai cho cô vào? Cút ngay!"