Chương 50: Cảnh tượng gây khϊếp sợ

"Nói tôi điên sao? Được lắm! Được lắm! Vậy tôi sẽ điên cho cô xem! Tránh để cô thất vọng..."

Lập Gia Khiêm ôm lấy Lâm Thanh Mai đang giãy giụa đi tới ghế sô pha, tới trước ghế sô pha mạnh mẽ ném cô xuống, Lâm Thanh Mai có chút đau đớn ngã trên ghế, trước khi cô kịp đứng dậy, anh đã trở người đè đầu gối xuống.

Cô chưa kịp thoát ra thì cảm thấy phía sau có một bàn tay nóng bỏng truyền đến, Lâm Thanh Mai đau đớn hét lên một tiếng, hai má đột nhiên đỏ bừng.Vừa nghĩ tới Lập Gia Khiêm vừa đánh cô, Lâm Thanh Mai hoảng sợ không thốt ra lời!

"Lập Gia Khiêm, anh bị bệnh à! Sao lại đánh tôi......" Lời còn chưa dứt thì một chưởng nữa đánh xuống.Lâm Thanh Mai vừa cuống quít vừa xấu hổ, từ nhỏ ngay cả cha mẹ ruột cũng chưa đánh cô bao giờ!

Sau khi ly hôn, mẹ cô, Vương Lệ Hằng cảm thấy mắc nợ cô, càng không muốn đánh cô, hiện tại cô đã hai mươi lăm tuổi lại bị một người đàn ông đánh!

Lập Gia Khiêm không nói một lời, đưa mắt lạnh lùng xuống tay thêm một cái. Cái chạm vào da thịt khiến anh như bị nghiện...

"Tôi sẽ kiện anh nếu anh còn đánh tôi! Tôi sẽ kiện anh vì tội cố ý gây thương tích..." Lâm Thanh Mai muốn ngừng khóc, nhưng sự sỉ nhục và đau đớn này khiến cô rơi lệ.

Nghe thấy tiếng khóc của cô, Lập Gia Khiêm cuối cùng cũng dừng lại.

Anh lật người cô lại, giam cầm trong vòng tay đè cô trên sô pha, đáy mắt đen láy lạnh lùng như rắn hổ mang.

"Lâm Thanh Mai, cô tự mình xin nghỉ phép rời công ty để đến Thành phố Úc, không nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn của tôi, tôi còn chưa tính toán với cô đâu." Giọng nói của Lập Gia Khiêm rất nhẹ nhưng lại lạnh thấu xương.

Anh hơi nheo mắt nói tiếp: "Lúc ở trong biệt thự, cô còn giở trò không cho tôi đụng vào người, giả làm một người phụ nữ đoan trang... Nhưng đảo mắt một cái cô đã lén lút cặp kè với Lý Trường Lâm sau lưng tôi, cô coi tôi chết rồi à?"

"Tôi không cặp kè với Lý Trường Lâm! Đừng ngậm máu phun người! Tôi chỉ tình cờ gặp anh ấy..." Cô không bao giờ nhận những việc mà cô không làm.

"Ồ... tình cờ gặp? Cô cho là tôi ngu à? Tôi dễ lừa gạt thế hả? Nói mau, cô và anh ta rốt cuộc có quan hệ gì không?" Lập Gia Khiêm lập tức bóp cổ cô, vẻ mặt đầy kích động.

Sự cực đoan và độc tài của anh khiến nước mắt của Lâm Thanh Mai càng chảy dữ dội. Thái độ của Lập Gia Khiêm đối với cô không giống đối với một con người. Anh đối xử với cô như một con chó con mèo có thể bị bắt nạt một cách tuỳ ý.

Cô thở dốc và đôi má bị anh bóp đến đỏ bừng, Lâm Thanh Mai từ trong cổ họng nặn ra một câu: "Tôi và anh ấy không có gì cả! Tại sao anh không tin tôi?"

Nhìn thấy đôi mắt cô dần dần đỏ ngầu, Lập Gia Khiêm lập tức buông cổ cô ra, khi Lâm Thanh Mai được tự do thì thở hổn hển, cô cảm thấy toàn bộ phổi của mình như muốn nổ tung.

Anh đột ngột đứng dậy đi đến bàn làm việc, cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn rồi gửi đi.

Lâm Thanh Mai nằm liệt trên ghế sô pha, muốn đứng dậy rời đi, Lập Gia Khiêm quét mắt về phía cô, cảnh cáo: "Bây giờ cô dám bước ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ để Đao Văn Phong bắt mẹ cô về!"

"Anh!"

Lâm Thanh Mai tức giận nhưng không dám mắng, sự trở mặt tàn nhẫn của Lập Gia Khiêm khiến cô không dám tức giận.

Cô ngồi trên sô pha nhìn anh chằm chằm, nhìn anh đi về phía cô từng bước, Lâm Thanh Mai nắm chặt tay mà xúc động, tức giận đến không nói nên lời.

Cho dù tức giận đến ngứa răng muốn lao tới cắn anh, nhưng lời cảnh báo của Lập Gia Khiêm rất có tác dụng với cô, cô thật sự không dám phản kháng.

Lúc này Lâm Thanh Mai đã sớm lệ rơi đầy mặt, ruột gan lộn hết cả lên, cô đúng là tám kiếp xui xẻo lắm mới gặp tên ma quỷ này!

“Anh đúng là ma quỷ!” Cô oán hận nói.

Lập Gia Khiêm đã đi tới trước mặt cô, dùng ánh mắt hung ác như Satan nhìn xuống cô, đôi môi mỏng khẽ mở: "Quỳ xuống."

Người phụ nữ này nếu không vô ơn, nếu không cho một cô bài học nghiêm khắc, cô sẽ không bao giờ ngoan ngoãn được!

Ngoài sự căm hận còn có nước mắt rơm rớm chảy ra từ khoé mặt Lâm Thanh Mai, cô rưng rưng hỏi: "Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế này? Tại sao anh cứ phải dây dưa với tôi..."

Tại sao?

Đôi mắt Lập Gia Khiêm hiện lên một tia tự giễu, ngay cả bản thân anh cũng muốn biết tại sao...

Anh chỉ biết anh đối với thân thể cô không biết chán, cô là người phụ nữ duy nhất anh ngủ một lần đã muốn ngủ lần thứ hai, hơn nữa còn muốn nhiều lần.

Để cô sống trong biệt thự là một tiền lệ chưa từng có!

Khi Đỗ Tuấn nói rằng tay của cô đã bị Lý Trường Lâm nắm lấy, anh nóng lòng muốn chặt tay Lý Trường Lâm xuống!

Khi ý nghĩ khát máu này lướt qua tâm trí anh, ngay cả bản thân anh cũng bị sốc. Ngay cả khi Lý Trường Lâm không phải là em họ của anh đi chăng nữa, làm sao anh có thể trở nên hung bạo như vậy?

Khi nhìn thấy Lâm Thanh Mai đứng trước mặt mình, anh mới nhận ra rằng tất cả những chuyện này là vì cô!

Trong lòng anh đối với Lâm Thanh Mai có ý nghĩ độc chiếm, giống như cây thường xuân độc quấn chặt lấy cả trái tim anh, khi anh muốn cắt bỏ nó, anh mới nhận ra rằng đã quá muộn...

Lập Gia Khiêm nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé đầy nước mắt này, một vẻ đẹp điềm đạm lại đáng thương. Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn này ngay cả cậu em họ thanh cao của anh cũng thích...

Thật thú vị.

Anh hoàn toàn không để ý đến sự chất vấn của Lâm Thanh Mai, cũng không đau lòng vì nước mắt của cô, Lập Gia Khiêm đưa mắt nói với cô: “Hầu hạ tôi, nếu tôi không hài lòng, tôi sẽ để mẹ cô trở về Thành phố Úc từ từ trả nợ cờ bạc..… "

“Người thiếu nợ cờ bạc không phải mẹ tôi!” Lâm Thanh Mai tức giận nói.

Lập Gia Khiêm chế nhạo nói: "Ta không quan tâm ai nợ ai, cô biết tôi có năng lực này, đừng cố cự tuyệt tôi, nếu không lần sau cô không chỉ có khóc không đâu..."

Không chần chừ, anh đem cô như quỳ xuống đất."Bắt đầu đi!"

Lâm Thanh Mai nhắm mắt tuyệt vọng, lúc này đây, cô thật sự hy vọng tất cả chỉ là một cơn ác mộng......

Năm phút sau, khi Lý Trường Lâm đứng ở cửa, gõ cửa với một tập tài liệu trên tay, Lâm Thanh Mai trong phòng làm việc sợ hãi đứng lên, nhưng Lập Gia Khiêm đã đè vai cô ngăn cô đứng dậy.

Một nụ cười lạnh lùng thoáng qua trong mắt Lập Gia Khiêm, anh nói, "Mời vào."

Lâm Thanh Mai kinh hãi nhìn chằm chằm cửa văn phòng, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, da đầu tê dại, chân tay cứng đờ.

Khi Lý Trường Lâm mở cửa bước vào, chỉ có Lập Gia Khiêm là bình tĩnh, không hề xấu hổ.

Trước sự kinh ngạc của Lý Trường Lâm, Lâm Thanh Mai, người đang quỳ trên mặt đất, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!

Cảm giác xấu hổ, bị sỉ nhục bùng lên trong tâm trí cô ngay lập tức!

Cô dùng hết sức đẩy Lập Gia Khiêm ra và chạy ra khỏi văn phòng.

Cô không thể đợi thêm một phút một giây nào nữa!

Còn đợi nữa cô sẽ phát điên lên mất...

Lòng tự trọng và phẩm giá của cô đã bị chính Lập Gia Khiêm phá hủy trong chốc lát!

Vẻ tuyệt vọng trong mắt Lý Trường Lâm vụt biến mất, nhìn Lâm Thanh Mai vừa khóc vừa chạy ra ngoài, trong lòng anh ta có một cảm xúc vô cùng mâu thuẫn, một bên muốn khinh bỉ cô, một bên lại mơ hồ xót thương.

Anh không biết nước mắt của Lâm Thanh Mai tượng trưng cho điều gì.Lúc này, tâm trạng anh ta hoang mang.

Mà lúc này Lập Gia Khiêm đã ngồi xuống ghế, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn Lý Trường Lâm, anh có thể nhìn thấy biểu cảm phức tạp của Lý Trường Lâm vừa rồi.

Khóe miệng Lập Gia Khiêm hiện lên một vòng cung nhỏ: "Trường Lâm, tài liệu tôi muốn ở đâu?"