Chương 37: Kẻ thù từ mọi phía

Câu trả lời này của cô hiển nhiên khiến Lập Gia Khiêm không vui.

“Vì sao vẫn chưa ly hôn? Lâm Thanh Mai, cô coi lời tôi nói là gió thổi bên tai à?” Lập Gia Khiêm không nhìn cô, mặc dù anh nhìn về phía trước nhưng Lâm Thanh Mai vẫn có thể cảm nhận được anh đang nghiến răng nghiến lợi.

Áp suất không khí trong xe rất thấp, hơi lạnh từ bên cạnh ập tới khiến cô nổi gai ốc, Lâm Thanh Mai không muốn chọc giận anh, cô yếu ớt giải thích: “Chồng tôi…”

Ánh mắt mang theo sát khi nhìn cô chằm chằm: “Cô vẫn còn gọi anh ta là chồng!”

Cô sợ đến mức lập tức sửa lại: “Anh ta nhất quyết muốn tôi sinh con cho anh ta rồi mới đồng ý ly hôn…”

“Sao cơ?”

Lập Gia Khiêm thật sự đã bị sốc vì lời nói của cô.

“Lúc đó tôi cũng cảm thấy anh ta bị điên! Tôi không đồng ý! Nhưng anh ta là tiểu nhân không bình thường, tôi không làm được gì anh ta! Trước đó tôi đã trả 15 tỷ cho anh ta rồi, suýt nữa anh ta đã…”

Đôi mắt đen nhánh của Lập Gia Khiêm hơi nheo lại, anh hỏi bình thường nhưng lại đầy khí lạnh: “Anh ta đã chạm vào cô chưa?”

“Chưa! Anh ta không thành công!” Lâm Thanh Mai vội vàng giải thích, cô mơ hồ cảm thấy nếu cô thật sự bị Trần Hoàng Khôi làm gì thì cô sẽ chết rất khó coi…

Lâm Thanh Mai đã hoàn toàn chắc chắn Lập Gia Khiêm là kiểu đàn ông cực kỳ độc đoán!

Thông tin Đường Văn Tú cung cấp lúc trước cũng đã chứng minh điều này.

Nhưng lời giải thích của cô không khiến anh hài lòng, Lập Gia Khiêm không nói gì thêm nữa.

Bầu không khí trong xe thấp đến mức đóng băng, anh không hề nói lời nào trong suốt quãng đường còn lại.



Khi xe chạy đến bãi đỗ xe dưới hầm của công ty, Lập Gia Khiêm vẫn lạnh mặt không nói, chẳng nói với Lâm Thanh Mai lời nào.

Nhìn bóng lưng cao thẳng biến mất ở lối vào thang máy độc quyền, lưng Lâm Thanh Mai vẫn toát mồ hôi lạnh.

Khi Lập Gia Khiêm giận dữ không nói lời nào, cô thật sự sợ hãi không biết phải nói gì.

Sau khi vào thang máy dành cho nhân viên, Lâm Thanh Mai vẫn cảm thấy khó tin, sao cô lại sợ Lập Gia Khiêm đến thế?

Cô cảm thấy mình là một con chuột nhát gan, còn Lập Gia Khiêm là con hổ không giận mà uy, bình thường chỉ nhìn thấy anh thôi cô đã hơi sợ rồi.

Thời gian làm việc buổi sáng ở bộ phận thiết kế trôi qua rất nhanh, Lâm Thanh Mai bận rộn chân không chạm đất. Tối qua sau khi rời khỏi nhà Đường Văn Tú, cô đã làm xong bản thảo thiết kế cho cuộc thi của bộ phận thiết kế.

Tối qua cô gửi bản thảo thiết kế vào hòm thư của Lý Trường Lâm xong thì nhận được điện thoại của Hồng Hoa.

Lâm Thanh Mai muốn nhân lúc ăn trưa hỏi hai nhà thiết kế nữ tối qua xem rốt cuộc cô bị đưa đi như thế nào!

Chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn trưa, Bạch Tuyết và Đỗ Tiểu Mỹ chủ động tới tìm cô cùng đi ăn.

Năm phút trước Lâm Thanh Mai vẫn chưa tìm được hai nhà thiết kế nữ ở hộp đêm tối qua nên cô quyết định cùng mấy người Bạch Tuyết đến nhà ăn nhân viên ăn trưa.

Bạch Tuyết tìm được phòng riêng nhỏ không có người rồi đặt đĩa lên bàn, sau đó vẫy tay với Lâm Thanh Mai và Đỗ Tiểu Mỹ.

Lâm Thanh Mai và Đỗ Tiểu Mỹ cũng bưng đĩa vào phòng đó.

Ba người ngồi vào chỗ xong, Đỗ Tiểu Mỹ thần bí nói: “Thanh Mai, cô nghe nói gì chưa? Sáng nay Hồng Hoa và hai nhà thiết kế nữ bị Lý Trường Lâm đuổi việc rồi!”

Lâm Thanh Mai giật mình suýt thì rơi đũa, quyết đoán vậy…

“Sao họ lại bị đuổi việc?” Nếu nói là đi uống rượu cùng mà bị đuổi việc thì tối qua cô cũng đi uống.

Đỗ Tiểu Mỹ cười có phần mỉa mai: “Lý do đuổi việc rất bình thường, nói rằng đơn hàng thiết kế họ ký gần đây không có điểm mấu chốt và phong cách, gây bất lợi cho hình ảnh xí nghiệp Lập Thị! Hai hôm trước tớ nghe nhà thiết kế khác nói để nhận đơn hàng thiết kế mà Hồng Hoa không ngần ngại để thiết kế nữ đi uống rượu cùng! Trời ơi, không thể tin được một công ty lớn mà lại cần làm chuyện này!”

Bạch Tuyết vừa ăn cá hồi vừa lắc đầu nói: “Những người khác không làm vậy đâu, chỉ có Hồng Hoa thôi. Cô ta muốn thu hút sự chú ý của tổng giám bằng việc nâng cao thành tích, chuyện này cũng không phải lần một lần hai! Lần này cô ta xui xẻo bị người khác phát hiện rồi chấn chỉnh! Nghe nói tổng giám rất tức giận, lập tức đuổi họ ra khỏi công ty. Nhưng nể tình Hồng Hoa là nhân viên kỳ cựa mà lại cũng có đóng góp nên không bắt họ bồi thường thiệt hại cho công ty… Nếu không chuyện gây thiệt hại tới hình ảnh của công ty thế này, Hồng Hoa có phá sản cũng không đền nổi!”

Lâm Thanh Mai yên lặng ăn cơm, nếu lần này không phải chuyện của cô thì Hồng Hoa cũng sẽ không bị chú ý đặc biệt, để tránh sau này có những nữ đồng nghiệp khác phải chịu khổ như cô, cô cảm thấy những người như Hồng Hoa bị đuổi việc cũng tốt.

Dù sao không làm ở Lập Thị thi họ vẫn có thể đến công ty khác làm việc, cũng không bị ngành thiết kế phong sát, nhưng danh tiếng sau này sẽ không được tốt.

Ba người ăn xong thì trở về văn phòng làm việc.



Trước khi tan sở, Lưu Bảo Bảo gọi điện vào số máy cố định của công ty trên bàn làm việc của Lâm Thanh Mai.

“Thanh Mai, chiều nay Trần Hoàng Khôi đã gọi cho tớ, anh ta trả túi và điện thoại cho cậu rồi, bảo cậu cũng trả quần áo lại cho anh ta, ví và thẻ ngân hàng của anh ta đều trong bộ quần áo đó.”

“Ừm, tớ biết rồi… Bảo Bảo, cậu bảo anh ta đợi tớ ở công ty, khi về tớ sẽ đưa áo khoác…”

Lưu Bảo Bảo ngắt lời cô: “Anh ta nói cậu đừng đến công ty anh ta, muốn trả đồ thì về nhà trả, anh ta còn nói nếu cậu không đi thì anh ta sẽ không trả chứng minh thư cho cậu.”

“Moá, anh ta đúng là cái đồ vô liêm sỉ!” Lâm Thanh Mai không nhịn được mắng một câu, nhà thiết kế ở gần đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

Lâm Thanh Mai ngượng ngùng cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tớ không nói với cậu nữa, có chuyện gì về nhà chúng ta nói.”

Cô vừa đặt ống nghe xuống thì giọng Tạ Lan Lan vang lên từ sau lưng cô, giọng nói hơi lớn có vẻ như là cố ý: “Thanh Mai, cô đang nói chuyện với ai vậy? Với chồng cô à?”

Lâm Thanh Mai giật mình, vừa quay ghế lại thì thấy Tạ Lan Lan, còn có Lý Trường Lâm đang đứng cách đó không xa.

Lúc này Lý Trường Lâm đang nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

Thấy cô không trả lời, Tạ Lan Lan lại nói tiếp: “Thanh Mai, sao cô không nói? Xấu hổ à? Thật ra cũng đâu có gì, bây giờ tan làm rồi, dùng điện thoại cố định của công ty gọi cho chồng cũng không sao, Lập Thị lớn thế này còn quan tâm vài đồng phí điện thoại à?”

Lâm Thanh Mai thu hồi ánh mắt từ trên người Lý Trường Lâm, cô nhìn Tạ Lan Lan, không biết sao cô lại thấy dường như hôm nay Tạ Lan Lan muốn chống lại cô.

Biểu cảm của Tạ Lan Lan rất tuỳ ý, khoé miệng còn mang theo ý cười, nhưng ý nghĩa trong những lời cô ta vừa nói lại có chút thù địch.

Lâm Thanh Mai không dám nhìn vào mắt Lý Trường Lâm nữa, cô luôn cảm thấy mình đã lừa dối anh ta, mặc dù cô và Trần Hoàng Khôi ly hôn là chuyện sớm muộn.

Nhưng từ định nghĩa pháp lý, hiện tại cô đúng là không còn độc thân mà đã kết hôn.

Tạ Lan Lan đứng đó không đi, Lâm Thanh Mai cũng không thể đuổi cô ta đi, cô chỉ đành tắt máy tính rồi thản nhiên nói: “Người nghe điện thoại vừa rồi không phải chồng tôi.”

Cô vừa nói câu này xong, Lý Trường Lâm đang dừng lại bỗng đi về phía trước, bước chân rất nhanh, giống như không thể chờ thêm được nữa.

Tạ Lan Lan nhìn theo bóng lưng nhanh chóng biến mất của Lý Trường Lâm mà lòng vui mừng không sao tả xiết!

Cô ta nói với Lâm Thanh Mai: “Ồ, thì ra không phải chồng cô à! Tan làm rồi tôi cũng về tắt máy tính đây…”

Tạ Lan Lan đi xong, Lâm Thanh Mai cũng đứng dậy chuẩn bị ra khỏi công ty.

Khi cô rời đi vẫn có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt khinh thường từ sau lưng.

Dù sao trước kia cô từng ngồi xe của tổng giám Lý Trường Lâm, cả bộ phận thiết kế đều biết.

Họ đều cho rằng cô cũng thích tổng giám, không ngờ Lâm Thanh Mai kết hôn rồi còn không biết tự kiểm điểm.

Vừa rồi bị Tạ Lan Lan hỏi như vậy, hình tượng của Lâm Thanh Mai ở bộ phận thiết kế còn tệ hơn…

Năm phút sau, Lâm Thanh Mai bước ra khỏi toà nhà công ty, cứ nghĩ đến ánh mắt phức tạp của Lý Trường Lâm là cô lại thấy hơi áy náy.

Cô luôn cảm thấy có chút chột dạ.

Lâm Thanh Mai nhớ lại câu Lý Trường Lâm hỏi cô trong phòng làm việc của anh ta, cô hít sâu một hơi rồi quyết định đến bãi đỗ xe thử vận may, có lẽ cô có thể gặp được Lý Trường Lâm, nếu gặp cô sẽ nói rõ ràng.

Nhưng khi quay người thì cô đã thấy Lý Trường Lâm ở ngay trước mặt, Lâm Thanh Mai ngạc nhiên sững người tại chỗ.

Lý Trường Lâm nhìn cô với vẻ mặt lạnh băng, giọng điệu trong trẻo, lạnh lùng khác thường: “Lâm Thanh Mai, tôi muốn nghe cô giải thích trực tiếp.”