"Là tôi". Lập Gia Khiêm đã đi rồi đột nhiên quay trở lại phòng ngủ.
Trước đó, anh đã nghĩ nếu Đường Văn Tú đi đến phòng ngủ thay quần áo trước, chắc chắn sẽ đυ.ng phải Lâm Thanh Mai
Không nghĩ tới quả thật đúng như vậy.
Đường Văn Tú nhìn Lập Gia Khiêm, trong lòng có chút sửng sốt, người đàn ông mà cô biết lại là cậu ấy.
Anh ta ngoài mặt tỏ vẻ trấn định, làm ra vẻ tùy ý hỏi, khóe miệng nở một nụ cười:
"Gia Khiêm, cô ấy là bạn của cậu à?"
Lập Gia Khiêm tao nhã nâng đôi chân dài bước vào phòng, chớp mắt đi đến chỗ Lâm Thanh Mai đang đứng, kéo tay cô nói: "Không phải bạn, cô ấy là người phụ nữ của tôi."
Thanh âm không nặng không nhẹ, nhưng lại như đánh thẳng vào lòng hai người đang đứng trong phòng. Đọc thêm nhiều truyện ở ( Trum Truyen. CO M )
Lâm Thanh Mai ngẩng đầu nhìn Lập Gia Khiêm, không rõ câu nói của anh là có ý gì...
Đường Văn Tú hơi rũ mắt, hai tay có chút cứng đờ, đợi sau khi phản ứng lại liền tiếp tục đeo cà vạt, anh ta chỉ khẽ nói một chữ: "À."
"Tôi mang cô ấy ra ngoài trước, đợi lát nữa sẽ đi tìm mọi người." Lập Gia Khiêm ôm lấy vòng eo của Lâm Thanh Mai ra khỏi phòng ngủ.
Chờ bọn họ vừa đi khỏi, vẻ mặt bình tĩnh vừa rồi của Đường Văn Tú lập tức trở nên xấu đi, anh ta có chút mất tinh thần ngồi sụp xuống ghế salon, tận mắt thấy Lập Gia Khiêm mang Lâm Thanh Mai đi, anh ta cũng không rõ vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút trống vắng.
Không phải chỉ là anh ta coi trọng cô gái của Lập Gia Khiêm sao, trong quá khứ cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy
Trước giờ căn bản đều không để ý đến...
Sau khi rời khỏi phòng liền đi thẳng xuống lầu, Lập Gia Khiêm cũng không mang Lâm Thanh Mai đến đại sảnh của yến hội, mà trực tiếp mang cô đi đến bãi đỗ xe.
Đi đến trước chiếc Maybach liền mở cửa ghế phụ ra:"Lên xe."
Lâm Thanh Mai khẽ kinh ngạc:"Đi đâu vậy? Tôi đến đây cùng với bạn của mình, cho nên không thể về trước được."
"Cô đừng tham gia buổi yến hội đó nữa, dù sao cô cũng không biết, lên xe trước đi." Vừa nói xong, Lập Gia Khiêm đã đem cô nhét vào trong xe.
Sau khi đóng cửa, lập tức ngồi xuống vị trí lái, nhanh chóng rời khỏi nhà lớn của Đường gia.
Một màn này đều bị Đường Văn Tú đang đứng tại cửa sổ lầu hai xem hết toàn bộ, anh ta hừ lạnh nói:"Khẩn trương đến mức như vậy sao?"
Lập Gia Khiêm này hành động đề phòng quá lộ liễu, làm cho nội tâm Đường Văn Tú dâng lên một tia lửa vô danh, anh ta vốn không có ý định tranh đoạt cô gái này...
Nhưng bây giờ, anh ta tựa hồ muốn thay đổi chủ ý.
...
Trên xe, Lâm Thanh Mai bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Lưu Bảo Bảo, mở to mắt nói dối:"Bảo Bảo, thật xin lỗi, vết bẩn do rượu đỏ gây ra không rửa sạch được, tớ phải về trước, nếu mặc bộ váy bẩn này đến đó cũng sẽ khiến cho cậu bị mất mặt. Thật xin lỗi cậu..."
Lưu Bảo Bảo ngược lại rất thông cảm cho cô:"Không sao đâu, Thanh Mai, cậu trở về cũng tốt… Chỉ là, cậu về bằng cách nào? Nơi này rất khó đón xe!"
"Đừng lo, tớ đã bắt được taxi rồi." Cô cảm nhận rất rõ người đàn ông ngồi bên cạnh thần sắc ngày càng lạnh đi.
"Được, vậy trên đường đi cậu phải cẩn thận một chút, tớ cũng sẽ về sớm thôi, chúng ta gặp lại nhau ở nhà nhé."
Đợi cô cúp điện thoại, Lập Gia Khiêm mắt nhìn về phía trước, lạnh lùng lên tiếng:"Tôi là tài xế taxi của cô?"
Lâm Thanh Mai liếc nhìn anh một cái:"Không phải anh đều nghe hết rồi sao, tôi bất quá chỉ muốn lừa cô ấy nên mới nói như vậy."
"Xem ra, bạn của cô không biết đến sự tồn tại của tôi."
Thanh âm của anh nghe không ra vui giận, Lâm Thanh Mai nhìn anh một cái, không lên tiếng, xem như cô đang ngầm thừa nhận.
Một lát sau, Lập Gia Khiêm hỏi:"Cô quen biết thế nào với Đường Văn Tú?"
Cô nhíu mày, trả lời:"Đường Văn Tú là ai?"
"Lâm Thanh Mai, cô biết tôi không thích bị người khác lừa gạt." Trông giọng nói đã có chút cảnh cáo.
Lâm Thanh Mai suy nghĩ một chút, hỏi:" Anh muốn nói tới người bạn lúc nãy của anh sao?"
Anh không trả lời cô, Lâm Thanh Mai hiểu rõ, cô giải thích:"Anh ta chính là người lần trước tôi gặp tại Đông cung, là người giúp tôi đem dây vai của lễ phục thắt thành chiếc nơ con bướm."
Thì ra là anh ta...
Lập Gia Khiêm trong nháy mắt nhớ đến lúc ấy trên người của Lâm Thanh Mai có mùi nước hoa nam, anh cũng vài lần ngửi được trên người của Đường Văn Tú cũng có mùi này.
Khó trách lại quen thuộc đến vậy.
"Lâm Thanh Mai, tôi cảnh cáo cô, tránh xa Đường Văn Tú một chút."
"Không cần anh nhắc thì tôi cũng sẽ tránh xa anh ta."Cô cùng Đường Văn Tú có một chút khúc mắc, Lập Gia Khiêm còn chưa biết.
Nghe cô nói như vậy, tâm tình của anh vui vẻ lên không ít:"Cô biết thế thì tốt."
Trong lòng cô vẫn luôn có một nghi vấn:"Anh nói xem tại sao vừa rồi trước mặt anh ta anh lại nói tôi là người phụ nữ của anh, lời này của anh là có ý gì?"
Trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, anh nói:"Còn có thể là ý gì? Chính là muốn nói tôi với cô đã ngủ cùng nhau rồi. Để anh ta đừng có mơ tưởng đến cô nữa."
Nghe anh trả lời như vậy, cô liền tức giận, lớn tiếng nói:"Tôi muốn xuống xe!"
Nghe được anh đem cô nói thành như vậy, cảm giác bị sỉ nhục dâng lên, cô cũng là con người chứ không phải là loại vô tri không có bất cứ cảm giác gì!
"Cô lại bộc phát tính tình trẻ con gì vậy? Đây là đường cao tốc, làm sao có thể xuống xe chứ!"
Lâm Thanh Mai quét mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thực bọn họ đang trên đường cao tốc, cô tức giận quay mặt sang một bên không muốn tiếp tục cùng anh nói chuyện.
Bầu không khí trong xe lập tức trở nên ngột ngạt, Lập Gia Khiêm một tay lái xe, ánh mắt u ám không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẳng đến lúc xe rời khỏi đường cao tốc, Lâm Thanh Mai một lần nữa mở miệng nói:"Tôi muốn xuống xe."
Lập Gia Khiêm mắt điếc tai ngơ làm như không nghe thấy, tiếp tục lái xe về phía trước.
Thấy anh vẫn không để ý đến cô, liền quay đầu nhìn: "Rốt cuộc anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
"Đến chỗ của tôi."
"Tôi không đi! Bây giờ đã muộn rồi, tôi muốn về nhà đi ngủ!"Giờ phút này Lâm Thanh Mai quả thực không thể hiền lành được.
Lập Gia Khiêm nhếch miệng cười khẽ:"Chỗ của tôi có rất nhiều phòng ngủ. Cô có thể tùy ý chọn một phòng."
"Tôi không muốn đi!"
Cô quả thực muốn chọc giận anh, để anh mất kiên nhẫn, thanh âm đã lạnh đi không ít: " Lâm Thanh Mai, cô đừng có cố tình gây sự, tôi đã chịu mang cô về chỗ của mình thì cô nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng."
Nghe anh cao ngạo như vậy, lập tức khiến cô bật cười: "Đúng, là tôi không biết điều, nếu như không thuận mắt, anh cũng có thể bỏ tôi ở lại, anh cũng có thể mang những cô gái khác về, anh muốn như thế nào thì liền như thế ấy! "
Anh đối với cô rất đặc biệt, cô không chỉ không biết ơn mà còn bày ra bộ dạng thối tha này, ngay lập tức Lập Gia Khiêm cười lạnh.
Mắt nhìn đường, nhìn sang đèn tín bên cạnh liền dừng xe, Lập Gia Khiêm cũng không nhìn cô, mặt không đổi sắc nói:"Xuống xe!"
Lâm Thanh Mai hiển nhiên rất sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại:"Xuống thì xuống, tôi mong còn không kịp!"
Nghe được âm thanh cửa xe đóng lại, Lập Gia Khiêm đạp chân ga nhanh chóng rời đi.
Nhìn chiếc Maybach phách lối kia nghênh ngang rời đi, trong lòng Lâm Thanh Mai hơi tức giận, anh ấy vậy mà thực sự vứt cô bên lề đường...
Chân mang giày cao gót, cô cũng không muốn đi xe buýt, dù sao cũng còn cách nhà một khoảng rất xa, trực tiếp bắt xe là được.
Đứng ở ven đường đợi một lát, liền bắt được một chiếc taxi, Lâm Thanh Mai sau khi đóng cửa xe liền nói địa chỉ, từ trong túi lấy ra điện thoại cùng một chiếc tai nghe đeo lên, nghe nhạc
Cô muốn đem những thứ tích tụ trong lòng ngày hôm nay quên sạch, nghe chưa đến năm phút, mẹ của cô Vương Lệ Hằng gọi đến.
Nhìn thấy số máy trong gia đình, Lâm Thanh Mai lập tức bắt máy:"Mẹ..."
"Thanh Mai à, trong nhà xảy ra chuyện rồi..." Vương Lệ Hằng rõ ràng đang khóc.
Lâm Thanh Mai nghe xong lập tức kinh hãi bật dậy, cả người bị dọa đến run rẩy:"Mẹ, có gì mẹ cứ từ từ nói, trong nhà xảy ra chuyện gì?"
"Thanh Mai, chú Lưu của con, buổi sáng lái xe đi nhập hàng, không cẩn thận.. Đυ.ng chết người! Bây giờ đối phương muốn chúng ta bồi thường 6 tỷ… Bây giờ, phải làm sao đây.. Hu hu hu..."