Chương 8

Nhàn không từ chối nữa mà ngồi vào ghế phụ.

Đạt lấy hộp thuốc và nước trong hộc xe ra, dùng nước rửa sạch bụi đất quanh vết thương sau đó sát trùng. Cô không kêu đau mà chỉ nhíu mày. Đạt dùng tăm bông lấy một ít thuốc mỡ bôi lên vết thương, trong mắt anh lộ ra một chút đau lòng.

"Sao phu nhân không biết quý trọng bản thân mình vậy."

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại.”

Khổ cực trong t.ù còn chịu được, những thứ này có nhằm nhò gì.

“Phu nhân không quan tâm, nhưng người bên cạnh sẽ quan tâm, sẽ lo lắng.”

Còn có người quan tâm mình sao? Ngoài Yến Nhi ra thì chẳng có ai cả. Còn Dương, anh sẽ quan tâm cô sao?

Đạt cụp mắt xuống, cẩn thận băng bó cho cô:

"Đừng chạm vào nước, nhớ thay băng thường xuyên."

Cô nhìn hai tay mình cười gượng:

"Chỉ là vết thương nhỏ mà bác sĩ băng thành như vậy luôn sao?"

“Vết thương nhỏ cũng là vết thương.”

“Nếu sinh hoạt không tiện, phu nhân có thể nhờ Cục trưởng giúp.”

Nhàn sửng sốt, mím môi cười nhạt không nói gì thêm.

“Phu nhân.”

“Sao?”

“Phu nhân có thể gọi tên tôi không, Đạt, Triệu Đạt, không cần gọi khách sáo như vậy.”

“…”

“Tôi chỉ là muốn được làm bạn với phu nhân, có phải phu nhân cảm thấy tôi đang trèo cao không?”

“Không phải.”

“Bác sĩ… À Đạt này. Tôi sợ sẽ gây phiền phức cho anh thôi.”

"Phu nhân có thể gây phiền phức gì cho tôi?"

Đạt nhướng mày, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt:

"Hơn nữa, chúng ta đã là bạn, Cục trưởng phu nhân thì cũng là con người, đã là con người thì cần ăn uống nghỉ ngơi, đôi khi sẽ bị thương, cũng cần có bạn bè.”

Mọi người đều nhìn thấy vẻ hào nhoáng của chức danh Cục trưởng phu nhân, nhưng họ không biết ngồi ở vị trí này có bao nhiêu áp lực.

"Cảm ơn anh."

"Vậy tôi... lúc không có người tôi có thể không gọi cô là phu nhân được không?"

Nhàn gật đầu.

“Nhàn, Thanh Nhàn…” Đạt run run gọi.

Xe đỗ bên ngoài Hoàng Gia, Nhàn xuống xe nói tạm biệt với anh rồi quay người đi vào trong.

Đạt không lái đi ngay mà dừng trước cổng một hồi lâu, trong đôi mắt đen bí hiểm đè nén tình cảm, giống như du͙© vọиɠ được phóng thích trong đêm tối không chút che dấu.

“Nhàn… Nhàn…” Giọng nói trầm ấm chất chứa quá nhiều tình cảm.



Dương về nhà nhìn thấy cô cứ giấu hai tay sau lưng thì nhíu mày, hỏi:

"Bị sao vậy?"

“Có bị gì đâu.”

Dương không hỏi thêm gì nữa, trực tiếp bước đến trước mặt cô, cầm lấy tay cô, nhìn thấy bàn tay bị băng kín thì khó chịu nói:

"Sao lại bị như vậy?"

"Không có gì." Nhàn rút tay về.

"Tôi đi thăm mẹ, muốn làm cho bà ấy chút chuyện thôi."

Lúc này anh mới nhớ ra mẹ cô và Nhật Anh được chôn cất trong cùng một nghĩa trang. Anh đưa cô đi gặp Nhật Anh, nhưng lại không cùng cô đi gặp mẹ.

“Xin lỗi, tôi không biết mộ mẹ em cũng ở đó.”

“Không quan trọng… Sau này còn nhiều cơ hội.”

“Mấy chuyện này cứ giao cho người khác làm, đừng ngốc như vậy. Cảm thấy có lỗi với mẹ cũng không nên làm tổn thương chính mình.”

Tim cô bất chợt đập lỡ một nhịp, đôi mắt sáng trong veo nhìn thẳng vào mắt anh, không ngờ anh lại biết rõ tâm tư của mình.

"Để tôi bảo vυ" Bình đem bữa tối vào phòng."

"Không cần, ra ngoài ăn đi."

Đôi mắt Dương hiện lên một tia giảo hoạt:

"Em muốn tôi đút cho em ăn trước mặt người khác?"

Một câu nói này làm hai gò má cô nóng lên,

Dưới sự ép buộc của Dương, cô chỉ có thể mặc cho anh đút. Cách anh nhìn cô rất dịu dàng, không còn lạnh lùng như trước, khóe miệng còn khẽ cong lên.

Sau bữa ăn, vυ" Bình thu dọn bát đũa.

Dương bất ngờ bế cô lên làm cô sợ hãi ôm lấy cổ anh:

"Anh, anh làm gì vậy?"

“Giúp vợ đi tắm.”

"Không, tôi tự tắm được."

Để anh tắm cho cô, thà dùng một dao gϊếŧ c.hết cô còn hơn.

"Phu nhân không cần khách sáo, được phục phu nhân là vinh hạnh của tôi."

Dương chăm chú quan sát từng biểu cảm của cô, không cởϊ qυầи áo mà đặt cô vào trong bồn tắm, trực tiếp xả nước.

“Cục trưởng…”

“Gọi tên tôi.”

Cô như con thỏ sợ hãi nhìn anh chằm chằm:

“Dương...”

Nụ cười trên khóe miệng anh ngày càng rõ ràng, anh ngồi xổm bên bồn tắm cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

“Em thật đáng yêu.”

Cô đáng yêu sao? Nhàn thầm nghĩ, bình thường cũng có nhiều người khen cô xinh đẹp, nhưng anh lại là người đầu tiên khen cô đáng yêu.

Một phụ nữ 21 tuổi đã có con gái mà vẫn đáng yêu sao?



Sáng hôm nay Dương có một cuộc họp, anh không ăn sáng đọc báo như mọi ngày mà vội vã đến văn phòng.

Sau khi cuộc họp kết thúc, thư ký Minh ở lại thu dọn tài liệu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, do dự không biết nên nói như thế nào.

“Có chuyện gì?”

"Cục trưởng, anh chưa đọc báo hôm nay à?"

“Báo?”

Minh đưa cho anh tờ báo:

"Xin lỗi, là tôi không hoàn thành nhiệm vụ."

Tờ báo nói [Cục trưởng phu nhân hẹn gặp riêng một người đàn ông thần bí, có hành vi rất thân mật, họ có quan hệ gì?]

Sắc mặt Dương vô cùng khó coi, ngón tay siết chặt tờ báo đến nổi gân xanh.

Hôm qua Đạt cũng đến nghĩa trang.

Hình ảnh được chụp trước cổng nghĩa trang, tuy không nhìn rõ bên trong xe nhưng cô cúi đầu, đầu cậu ta cũng áp sát cô, nhìn từ một góc độ nào đó quả thực rất mờ ám.

“Cục trưởng.”

“Ở đây không còn chuyện của cậu, ra ngoài đi.”

Nụ cười nhạt trên môi cô trong bức ảnh khiến anh cảm thấy chói mắt, mà ánh mắt dịu dàng của Đạt càng khiến tâm trạng anh càng trở nên u ám.

Triệu Đạt, Triệu Đạt...

Không sớm không muộn lại xuất hiện đúng lúc anh và cô vừa mới kết hôn, mà khuôn mặt này lại giống hệt Hoàng Nguyên. Mặc dù anh đã cho kiểm tra cả ADN nhưng vẫn không thể không đề phòng người này.



Minh rời khỏi văn phòng với tâm trạng không tốt, không phải sợ bị mắng mà là anh đang lo lắng.

Sang đi tới trước mặt anh: "Sao vậy? Bị Cục trưởng mắng à?"

“Bị mắng còn tốt.”

Sang vỗ vai anh: "Đừng lo lắng, Cục trưởng sẽ tự giải quyết, cậu không phải thần thánh mà việc gì cũng làm được, chỉ trách cậu nhìn sai người thôi."

"Phu nhân..."

"Phu nhân không phải loại người đó."

"Nè, cậu là người của Cục trưởng, không phải của phu nhân."

Minh sửng sốt, biết mình hiểu sai ý chỉ nhếch môi cười mà không giải thích.

Sang biết mình thích đàn ông, biết mình có tình cảm với Cục trưởng… Nhưng cậu ta không biết, Cục trưởng chỉ là cái vỏ bọc.

"Tối nay đến nhà tôi uống rượu đi, để tôi bảo Dung làm vài món ngon, dạo này tôi thấy cậu gầy đi nhiều đấy."

Dung là bạn gái 7 năm của Sang, Minh vừa nghe thấy cái tên này thì mặt mũi tối sầm, bàn tay đang cầm tập tài liệu lặng lẽ siết chặt.

"Không cần, tôi còn nhiều việc phải làm."

Không đợi Sang nói gì thêm, Minh đã sải bước đi, để lại bàn tay của Sang chơi vơi giữa không trung.

"Này, lần tới tôi sẽ chuốc say cậu!"

Minh đi đến một góc rồi dừng lại, ngón tay sờ vào chỗ bàn tay ai đó vừa đặt lên, trái tim run lên dữ dội...

Ba tháng nữa Sang và Dung sẽ kết hôn, mà anh chỉ có thể ôm mối tình vô vọng này đến hết cuộc đời.



Tin phu nhân Cục trưởng bí mật gặp người đàn ông thần bí truyền đi nhanh như bệnh dịch. Nhàn không đọc báo nên không hay biết gì, cô cảm thấy người làm nhìn mình rất kỳ lạ. Lúc cô ra khỏi lớp học, tài xế cũng nhìn cô hai lần.

"Xảy ra chuyện gì?"

Vυ" Bình sửng sốt, sau đó cung kính nói:

"Phu nhân mau tới thư phòng đi, Cục trưởng đang đợi."

Anh về sớm vậy sao?

Nhàn thay dép mang trong nhà, áo khoác cũng không kịp cởi đã vội vàng đi tới thư phòng.

Cố ý đợi mình ở thư phòng là đã xảy ra chuyện gì?

Cốc cốc cốc.

“Vào đi.”

“Vυ" nói anh đang đợi tôi.”

Anh cởϊ áσ ngoài, để lộ làn da trắng sáng sau lớp áo sơ mi màu xám đã mở hai cúc, dáng người cao ráo đứng bên cửa sổ hóng gió, đôi chân thon dài được bọc trong hai ống quần âu thẳng tắp, tay bưng một ly cà phê. Sắc mặt u ám, chỉ hơi nghiêng mặt liếc nhìn cô, giọng điệu trầm ổn không nghe ra cảm xúc gì.

"Đọc báo trước đi."

Nhàn nghi hoặc đi về phía bàn cà phê, cúi đầu nhìn thấy tiêu đề của tờ báo. Sắc mặt tái nhợt, bàn tay cầm tờ báo cứng đờ.

"Không, không phải như vậy..."

Đạt chỉ muốn giúp cô xử lý vết thương trên tay thôi, sao có thể bị giới truyền thông viết thành như vậy.

Dương xoay người, dùng đôi mắt thâm sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm cô, ngũ quan bị ánh đèn làm mờ đi, nhưng giọng nói lại rất rõ ràng:

"Tôi cho em một cơ hội để giải thích."

"Tôi ra khỏi nghĩa trang thì gặp anh ta, anh ta thấy tay tôi bị thương nên muốn giúp tôi xử lý, chỉ đơn giản như vậy, không biết tại sao bọn họ lại viết mập mờ như vậy."

"Em không rủ cậu ta đi cùng chứ?"

"Tôi không."

"Thật sự không có?"

"Không có."

Cô siết chặt tờ báo trong tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm anh.

"Xin anh tin tôi, tôi và anh ta thật sự không có gì."

“Nếu muốn tôi tin em…”

Giọng nói trầm ấm vang lên, anh bước từng bước rất nhẹ đi về phía cô:

“Thì từ nay về sau không được gặp lại cậu ta nữa.”

Nhàn sửng sốt như nghe không hiểu ý của anh.

“Dù cậu ta là bác sĩ của mẹ, nhưng nếu muốn tránh mặt cũng không khó.”

“Nhưng, nhưng… anh ta là bạn của tôi.”

Người bạn vừa mới kết giao, chẳng lẽ phải từ bỏ chỉ vì tin đồn giả dối này?

“Bạn sao?”

Mới đây mà đã kết bạn rồi, là tôi đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn của hai người.

Nhàn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn mà xa lạ của anh.

"Tôi nói rồi, tôi biết cái gì nên cái gì không nên. Hay ý anh là... Tôi không được phép có bạn bè?"

“Người như chúng ta không cần có bạn bè.”

Dương ghé môi sát vào tai cô, thở nhẹ một hơi:

“Bắt đầu từ ngày em gả cho tôi, em nên nhận ra điều đó mới phải. Ngoài tôi và con gái của chúng ta… Em sẽ không có gì cả."

"Tôi không đồng ý."

Dương không nói gì, đôi mắt chim ưng nguy hiểm khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên một tia rét buốt, bầu không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt, nhiệt độ trong phòng lạnh lẽo đến mức muốn đóng băng.



Tiếng nhạc DJ của quán bar như muốn thủng màng nhĩ, Nhàn chen vào trong đám người, tìm kiếm xung quanh cuối cùng cũng tìm được Đạt đang say khướt nằm gục bên quầy bar.

Ánh đèn nhiều màu sắc chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của người đàn ông, không hiểu sao lại làm trái tim cô khó chịu.

"Đạt, Đạt..."

Nhàn cố đánh thức anh. Đạt say bí tỉ không biết trời trăng mây gió, mùi thuốc và mùi rượu trên người quyện vào nhau.

Rất nhiều cô gái đang nhìn chằm chằm Đạt giống như đang tìm kiếm con mồi. Chỉ là không ai dám tới gần anh ta, vừa rồi có một cô gái tới gần đã bị anh ta bẻ trật khớp tay. Ai mà nghĩ một con sâu rượu lại có thừa sức lực như vậy.

Nhàn không thích quán bar, cô nắm lấy cánh tay Đạt vòng qua cổ mình, cố hết sức đỡ anh:

"Để tôi đưa anh ra ngoài trước."

Đạt say đến gần như bất tỉnh, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì lửa giận trên người chớp mắt đã tiêu tan, không chút phản kháng đi theo cô ra ngoài.

Cuối cùng cũng chen được đến lối ra của quán bar, người cô đầm đìa mồ hôi, thở hổn hển.

Không biết trời đổ mưa từ bao giờ, gió thổi vào mặt mang theo một cảm giác lạnh lẽo. Cô cố gắng đỡ Đạt đi tìm xe của mình, nhưng không thấy nó ở đây nữa. Giống như có giác quan thứ sáu, cô ngẩng đầu nhìn chiếc ô tô màu đen đỗ bên đường. Cửa xe chỉ mở một khoảng bằng một ngón tay, trong bóng tối, đôi mắt u ám lạnh lùng đến đáng sợ như muốn nuốt chửng tất cả.

Cơ thể cô cứng đờ như bị sét đánh, hai chân mất đi thăng bằng suýt ngã xuống đất.

Sao anh lại ở đây?

Là anh… anh đang cố tình thử mình.

Nếu không làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Dương ngồi trong xe lạnh lùng nhìn cô. Đôi mắt sắc bén nheo lại, trên trán nổi lên những đường gân xanh. Đây là lời hứa của em sao?

Bờ môi phong tình nhếch lên, dùng khẩu hình nói đúng hai từ… lên xe.