Chương 49: Thật sự là cùng một người sao?

Suy nghĩ những việc xảy ra trước đây rồi đến khoảng thời gian tiếp xúc với anh. Lục Niệm Từ quả thật không bao giờ dám nghĩ đến… Lục Niệm Từ sờ lên gương mặt anh.

Giang Tùy quả thật rất nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ là anh đã nắm lấy bàn tay cô hôn lên.

“Niệm Từ!”

Lục Niệm Từ hơi rướn người tựa lên ngực anh.

“Nếu không phải là em thì sao?”

“Anh biết là em.”

“Nịnh bợ.”

“Là thật. Em rất thơm, rất mềm lại vô cùng ngọt không lẫn vào đâu được.”

“…” Lục Niệm Từ. Lời này tin được không? Mình có cảm nhận được gì đâu.

Giang Tùy vòng tay kéo cô ngã xuống, anh hôn lêи đỉиɦ đầu.

“Đó là cảm nhận.”

Lục Niệm Từ lườm anh một cái, tay chạm vào mũi cao thẳng rồi xuống môi anh.

“Cái miệng này dụ dỗ biết bao nhiêu người rồi đây. Chắc không đơn giản.”

Gianh Tùy hôn lên ngón tay cô.

“Em không cảm nhận được gì à?”

Lục Niệm Từ hơi khó hiểu.

“Cảm nhận gì?”

“Tiểu huynh đệ của anh rất nhiệt tình khi em chạm vào.”

Lục Niệm Từ thật sự muốn đánh anh một cái. Suốt ngày cứ… Đúng là không biết xấu hổ, mặt dày.

Cô chóng tay lên ngực anh ngồi dậy.

“Em ra ngoài đây.”

“Em đi đâu?”

“Hẹn hò!”

Giang Tùy vừa nghe câu này liền cau mày, ngồi dậy kéo cô lại áp dưới thân mình.

“A… Thả em ra.”

Lục Niệm Từ chóng tay lên ngực anh.

Giang Tùy nhếch môi.

“Xem ra chúng ta nên tăng ca thường xuyên.”

“Đừng mà. Em đùa thôi, chỉ đùa thôi mà.”

Giờ cô hối hận vì trêu tên sói đói này rồi.

[…]

Mười tám giờ chiều.

Nhà hàng T.

Giang Bình ngồi từ chín giờ sáng ấy vậy mà giờ đã đến sáu giờ chiều rồi. Lâu lâu lại nhìn điện thoại nhưng không ấn gọi đi. Chỉ than thở.

“Hazz… Ai khổ như tôi không đây. Ngồi đến chay cái mông luôn rồi.”

Cuối cùng, người hẹn anh cũng đã xuất hiện. Anh mừng muốn khóc đến nơi rồi.

“Em… Không phải! Lục tổng, à cũng không phải, Tiểu Niệm Từ xin chào.”

Lục Niệm Từ thật sự là rất ngại. Hẹn gặp Giang Bình từ chín giờ sáng ấy vậy mà giờ mới đến.

“Xin lỗi! Thật ra…”

“Không sao. Không sao. Anh cũng rất rảnh.”

Nở nụ cười tươi tắn không hề giống với người vừa than thở một phút trước.

Cô ngồi xuống nhìn anh ta.

Giang Bình tự nhiên hồi hộp ngang. Sao lúc trước không áp lực. Vậy mà giờ biết là em dâu của mình cái…

“Haha… Em hẹn gặp anh có gì không?”

“Ba mẹ em ngày mai sẽ về đến.”

“Hả? Chú thím Lục về sao? Vậy họ… À không… Anh…”

Giang Bình không biết nói gì luôn. Chẳng lẽ họ về đột ngột là vì chuyện đó… Người làm anh như mình phải làm sao đây? Ba mẹ lại không có nhà. Nếu đi trực thăng đến cũng phải thêm một ngày.

Lục Niệm Từ thấy phản ứng của Giang Bình dở khóc dở cười.

“Giang Tùy…”

Giang Bình vừa nghe tên Giang Tùy liền xua tay lia lịa.

“Anh không hề biết chuyện này đâu. Anh chỉ mới biết đây thôi. Em dâu… Mà không… Tiểu Niệm Từ, nó, nó…”

Lục Niệm Từ gật đầu như đã hiểu. Cú sốc này thật sự quá lớn… Con người cô luôn rất bình tĩnh nhưng lần này… Giang chó điên mình hay mắng chính là Giang Tùy hiện tại. Dù cô đã cố gắng chấp nhận nhưng vẫn hơi sốc. Món quà lớn này rất nặng nha. Hèn gì lúc trước nay lại phản ứng lớn như vậy.

“Em dâu, à không… Thôi bỏ qua đi. Anh thề mình không liên quan đến việc này.”

Lục Niệm Từ nhìn biểu cảm và vết thương mới trên mặt anh ta cũng đủ hiểu rồi. Tiểu Giang Gia, Tiểu Tổ Tông của nhà họ Giang. Đúng là tên nhóc thối tha lừa người. Trần Oanh tìm mãi chỉ là thông tin giả về thân phận của anh. Ngay cả mình cũng không bao giờ dám nghĩ đến là cùng một người cả. Lúc đầu gặp mình ngoan ngoãn, nghe lời nhưng phía sau chính là một con sói. Hóa ra, tất cả đều nằm trong cái bẫy mà Giang Tùy bày ra. Cái bẫy này gọi là hoàn hảo hay là do mình ngu ngốc đây.

“Xin lỗi đã làm phiền anh.”

“Không có gì. Để anh đưa em về.”

“Không cần đâu. Em lái xe đến.”

Thấy Lục Niệm Từ đã rời khỏi, Giang Bình mới thở phào.

“Hazz… Hy vọng mình không nói sai cái gì. Nếu không chắc chắn sẽ rất, rất thảm.”

[…]

Lục Niệm Từ mới bước ra từ nhà hàng, đi đến bãi đỗ xe.

Phía sau, ai đó đã đánh vào gáy khiến cô bất tỉnh.

[…]

Giang Bình đang lái xe liền bị chiếc moto chắn phía trước khiến anh ta hốt hoảng phanh gấp. Âm thanh chói tay vang lên.

Mà người ngồi trên chiếc moto vẫn không có gì gọi là sợ hãi.

Anh ta tức giận bước xuống muốn mắng một trận.

Nhưng chiếc mũ bảo hộ vừa tháo xuống, anh ta chỉ có thể nuốt trở về.

Chưa kịp lên tiếng đã bị sốc cổ áo lên.

“Niệm Từ ở đâu?”

“Hả, cô ấy, cô ấy về rồi mà. Khoảng mười phút. Sao em không gọi cô ấy?”

Giang Tùy nhíu mày.

“Mẹ nó! Gọi được ông đây đến làm gì.”

Giang Tùy nghiến răng nghiến lợi bước lên chiếc moto. Âm thanh chói tai vang lên cả một đoạn đường.

“…” Giang Bình. Đã xảy ra chuyện gì.

Giang Tùy đi đến nhà hàng vừa rồi. Vừa vào đến đã tóm lấy tên quản lý.

“Trích camera khoảng sáu giờ bốn mươi lăm phút ngay lập tức cho tôi.”

Người quản lý hoảng sợ lắp bắp.

“Chuyện này… Chúng tôi không thể tự ý làm việc này. Nếu…”

Giang Tùy thật sự chán ghét nghe những lời này rồi. Con người không bao giờ biết linh động. Anh ném ông ta sang một bên đi một mạch đến phòng bảo vệ.

Rầm! Một tiếng cánh cửa tung ra.

Bảo vệ giật bắn người, chưa kịp lên tiếng đã bị ném thẳng ra cửa. 𝘛𝐫ải 𝑛ghiệ𝘮 đọc t𝐫u𝙮ệ𝑛 số 1 tại — 𝘛𝐫U𝘮𝘛𝐫u 𝙮e𝑛.𝒗𝑛 —

Giang Bình chỉ có thể theo sau hoà hoãn giải thích, đưa tiền thuốc men. Ngoài ra, anh ta cũng không biết làm gì khác. Tiểu Giang Gia này có bao giờ đợi nghe người khác nói đâu.