Tả Tình Duyệt tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mọi việc xảy ra quá đột ngột, cô không rõ anh rốt cuộc có ý gì?
Cô bé lọ lem nên trở về hiện thực? Sao anh lại nói như vậy?
Khoé miệng Cố Thịnh nâng lên một nụ cười tàn nhẫn, cũng không có ý giải thích cho cô. Thân thể mềm mại rời khỏi ngực khiến anh có chút mất mát. Cố Thịnh ảo não không thích loại cảm giác đó, khiến nỗi chán ghét hiện đầy trong đôi mắt mình.
"Đứng lên đi!" Thanh âm lạnh lùng, không mang theo chút hơi ấm nào, thân ảnh cao lớn đứng ở bên giường, như một dã thú dũng mãnh, ánh mắt lợi hại vững vàng khóa chặt người phụ nữ nằm trên giường.
Tả Tình Duyệt không hiểu nhìn anh, tại sao người đàn ông trước mắt này cùng với người đàn ông lúc nãy như hai người hoàn toàn khác nhau. Nhu tình trong mắt anh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cái gì đó khiến cho cô cả người ớn lạnh, muốn nổi da gà
Dường như không nghe được mệnh lệnh của anh, Tả Tình Duyệt vẫn y nguyên tư thế nằm ở trên giường, làn váy bị vung lên không giấu được cảnh xuân lộ ra ngoài, đôi chân thon dài lộ ra, thậm chí còn có thể nhìn thấy qυầи ɭóŧ màu hồng. Nét mặt cô nghi ngờ không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, Tả Tình Duyệt như vậy càng khiến trong mắt Cố Thịnh trở nên tối tăm.
Đáng chết! Mình đã quá lâu không cùng phụ nữ qua đêm rồi sao? Cư nhiên nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, dưới bụng lại nóng rang lên.
Tức giận tiến lên một bước, đem Tả Tình Duyệt từ trên giường kéo lên, khóe miệng khinh bỉ nói, "Cô điếc sao? Hay là không kịp chờ đợi muốn cho đàn ông cưỡi lên người?"
Oanh một tiếng, Tả Tình Duyệt lần này tỉnh táo lại hẳn, nghe rõ ràng lời nói của anh, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh. Tại sao có thể nói cô như vậy? Rõ ràng mới vừa rồi còn đối với cô đầy che chở, tại sao chỉ trong chớp mắt, anh như biến thành một người khác, từ trong mắt anh, cô mơ hồ thấy được cừu hận!
Cừu hận? Sao lại có cừu hận?
Tay bị anh dùng sức nắm, cả người bị kéo vào trong l*иg ngực cứng rắn của anh, đè xuống hai vật mềm mại trước ngực cô, thân mật như vậy khiến mặt Tả Tình Duyệt nhất thời lại đỏ bừng.
"Hừ! Quả nhiên là một tiện nữ! Mới chỉ có vậy cô liền nghĩ đến phương trời nào rồi hả?" Cố Thịnh tiếp tục vũ nhục cô, nhìn gương mặt Tả Tình Duyệt, anh không thể không thừa nhận, người phụ nữ này thật quá mê hoặc, làm cho người ta không khỏi muốn thương tiếc cô, nhưng anh sẽ là ngoại lệ!
"Anh không thể nói em như vậy!" Tả Tình Duyệt trong lòng đau xót, đây là lời mà mộtngười chồng mới cưới có thể nói ra sao?
"Không đâu!Không ai so với tôi có đủ tư cách nói cô như vậy!" trong mắt Cố Thịnh thoáng qua một tia âm lãnh bao cả người Tả Tình Duyệt lại.
"Em là vợ của anh!" Tả Tình Duyệt không chút nào hàm hồ chỉ trích.
"Vợ? Đúng lắm! Vợ à? Cô đã nói mình là vợ tôi, vậy tôi có phải nên tặng cho vợ mình một món quà nho nhỏ không?" Cố Thịnh hơi nhếch miệng, nhưng trong mắt vẫn lạnh như băng.
Lôi kéo cổ tay của cô, không chút nào thương tiếc, kéo cô sải bước đi ra khỏi tân phòng của bọn họ!
"Anh muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt trong lòng mơ hồ trồi lên dự cảm xấu, đi tới cửa, cô theo bản năng bắt lấy cánh cửa, trong lòng tựa hồ có một thanh âm nói cho cô biết, không thể đi ra ngoài! Ngàn vạn lần không thể đi ra ngoài!
Động tác của cô khiến Cố Thịnh hơi giận, mạnh mẽ đẩy tay cô ra, lại gần bên tai cô, nhẹ nhàng hà hơi, tà mị mà cuồng tứ, "Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi sẽ cho cô một đêm tân hôn khó quên!"
Tả Tình Duyệt chỉ cảm thấy thân thể như bị lớp băng bao bọc, một giây kế tiếp, cả người rơi vào l*иg ngực Cố Thịnh, còn chưa kịp phản kháng, bọn họ liền bước vào một căn phòng khác. Ngay sau đó thân thể cô liền bị quăng lên một cái giường lớn mềm mại...
Tả Tình Duyệt cảm giác được một hồi hôn mê, trong phòng sáng choang, cô loáng thoáng nhìn thấy trong phòng trừ Cố Thịnh ra, đột nhiên còn có một người đàn ông khác.
"Tối nay, cô ta là của cậu!" thanh âm Cố Thịnh lại một lần nữa truyền vào tai Tả Tình Duyệt, làm cho đầu óc cô nhất thời trống rỗng...
Cố Thịnh thưởng thức biểu tình như bị sét đánh của Tả Tình Duyệt, sắc mặt cô trong nháy mắt tái nhợt đi.
"Cậu thật muốn đem cô dâu xinh đẹp này giao cho tôi sao?" Người đàn ông cao lớn anh tuấn nói, anh ta nổi danh là hoa hoa công tử Tiết Lâm Phong ở thành phố A, mọi người thường gọi là Tiết Thiếu. Người phụ nữ của anh ta nhiều đến không đếm hết. Anh ta và Cố Thịnh đều cùng một dạng người, cũng có gia thế hiển hách, bề ngoài tuấn mỹ, đủ cho tất cả phụ nữ trên thế gian chạy theo như vịt, chẳng qua là, người đàn ông này xem ra phóng đãng không kềm chế được, mà Cố Thịnh lại lộ ra tia phong thái nho nhã.
Tiết Lâm Phong nhìn từ trên xuống dưới Tiểu Bạch Thỏ đang hoảng sợ trên giường, chợt có chút kinh ngạc. Anh ta thế sao lại không biết Cố Thịnh muốn kết hôn với một cô gái xinh đẹp như thế này. Anh ta chưa bao giờ thấy cô gái nào như cô gái này, chỉ nhìn thôi cũng có thể làm cho người ta sinh ra ý muốn bảo hộ, Cố Thịnh thế nào lại muốn đi tổn thương cô ấy?
"Tôi cũng đâu phải cho không, không phải sao?" Cố Thịnh nhếch miệng, từ trên cao nhìn xuống Tả Tình Duyệt, trong lời nói có điều ngụ ý.
Tiết Lâm Phong ánh mắt lóe lên, cậu ta có ý gì, anh đương nhiên hiểu, bọn họ là quý công tử trong xã hội thượng lưu, gần đây nổi lên trò chơi trao đổi bạn tình. Phụ nữ của anh đông đảo không sao cả, thỉnh thoảng cũng đi vui đùa một chút, nhưng Cố Thịnh lại là lần đầu tiên!
Trong lòng cười khẽ, lần đầu tiên lại chơi lớn như vậy, đem vợ mình tặng ra ngoài, còn là vợ mới cưới nữa! thật là hào phóng!
"Thịnh, cậu phải nghĩ kỹ, đây chính là đêm tân hôn của vợ chồng cậu, thật muốn tớ làm chú rể thay cậu à?" Tiết Lâm Phong trong mắt hiện lên tia hài hước, đối với người bạn này, anh hiểu rõ, cậu ta ngược lại lần đầu tiên làm khó một người phụ nữ, còn là vừa mới "tấn phongCố phu nhân"!
Cố Thịnh trong mắt thoáng qua tia âm lãnh, đi tới trước mặt Tả Tình Duyệt, thấy sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, còn có đôi môi run lẩy bẩy, giờ phút này chắc cô đã hiểu rõ tình cảnh của mình!
"Cũng chỉ là một người phụ nữ, huống chi, cưới cô ta, vốn không phải vì yêu!" Cố Thịnh nhẫn tâm làm bị thương Tả Tình Duyệt bằng lời nói của mình.
Tả Tình Duyệt cả người một hồi lạnh như băng, cưới cô không phải bởi vì yêu sao? Những lời ngon tiếng ngọt trước kia coi như là cái gì?
Tả Tình Duyệt rốt cuộc hiểu ra, tim như bị đao cắt, đau đớn khó nhịn, tựa hồ một giây kế tiếp sẽ ngã xuống, cô hồi tưởng lại hai tháng nhu tình của anh, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?
"Hừ! Không nghĩ tới thiên kim nhà họ Tả lại ngu xuẩn như vậy, đó đương nhiên là do tôi muốn dẫn cô vào bẫy thôi! Chưa đầy hai tháng cô liền bị hồ lộng đến đầu óc choáng váng rồi?" Cố Thịnh khinh bỉ nói, tận lực để cho mình nguội lạnh vô tình.
Tả Tình Duyệt thân thể trong nháy mắt xụi lơ xuống, thì ra tất cả đều là giả!
Đọc TruyệnCô cho đó là tình yêu, cho là chân mệnh thiên tử thì ra cũng chỉ là một cái bẫy mà thôi!
Cô làm sao lại ngu như vậy?
Cắn chặt môi, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, đột nhiên, một tiếng xé rách vang lên, áo chip trên người đã rách, bộ ngực mềm mại nhất thời bại lộ trong không khí. Cô theo bản năng dùng đôi tay ôm ngực cố che kín. Cô không có quên, trong căn phòng này trừ chú rể mới của cô, còn có người đàn ông khác cũng ở đây!
Cố Thịnh nghe được một tiếng hít khí từ bạn tốt Tiết Lâm Phong, nhìn Tả Tình Duyệt lộ ra da thịt tuyết trắng, trong lòng lại thoáng qua một tia không vui, trong lòng giống như hi vọng vẻ đẹp của cô không bị người khác nhìn thấy!
Chẳng qua là, ý nghĩ như vậy một giây kế tiếp liền bị anh xóa đi, đây là kế hoạch của anh, không phải sao?