Chương 3: Phiền phức?

Chiều hôm đó , sau cuộc hẹn gặp đối tác , Cố Minh An có chút mệt mỏi liền về thẳng nhà chứ không đến tập đoàn , anh mệt mỏi đi lên phòng mình . Diệp Ái Vy thấy lạ , sao hôm nay anh về sớm vậy nhỉ?

Cô không dám hỏi , chỉ tiếp tục làm công việc của mình . Đến giờ cơm , cô lên phòng anh . Đứng trước cửa , đến cái gõ cửa cũng không có can đảm , giữ mình cố bình tĩnh . Diệp Ái Vy đưa tay lên , nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa

Cốc…cốc…cốc

Cố Minh An đang nằm trong phòng , nghe thấy sự làm phiền , anh liền khó chịu nói

- Vào đi

Trên tay đã cầm sẵn cuốn sách ở đầu giường chuẩn bị nhắm thẳng vào mục tiêu rồi ném

Cạch

Cánh cửa vừa mở ra , Diệp Ái Vy hoảng hốt , cuốn sách dày cộm đang bay đến trước mặt cô . Cố Minh An không mở mắt , nhưng có thể nhắm chuẩn vị trí chính xác của đối phương mà mạnh tay ném đi

- Aaa…

Cuốn sách dày cộm đó đập thẳng vào mặt cô , nghe tiếng la Cố Minh An lúc này mới mở mắt ra nhìn , cau mày nói

- Vào đây làm gì?

Diệp Ái Vy đau điếng , nhưng cũng không dám không đáp lời hắn

- Tôi…tôi gọi anh xuống ăn cơm

Nói rồi cô cảm giác thứ gì đó đang chảy từ mũi của cô , Diệp Ái Vy đưa tay lên sờ , chất đặc màu đỏ đậm dính lên tay , cô ngỡ ngàng nhanh chóng quay lưng rời đi . Cố Minh An thấy vậy , không một lời an ủi mà nói.

- Đáng đời cô , ai mượn làm phiền tôi

Nói rồi anh bước xuống giường , đi đến đóng cửa tắt đèn rồi trèo ngược lên giường nằm ngủ như chẳng có chuyện gì cả.

Diệp Ái Vy nhanh chóng chạy vào phòng tắm , máu từ mũi không ngừng tuông ra . Cô nhanh chóng dùng nước rửa đi , rửa sạch vết máu trên mặt , Diệp Ái Vy lúc này có chút buồn tủi , tại sao anh lại làm vậy với cô chứ? Cô đáng bị như vậy lắm sao?

Diệp Ái Vy nhanh chóng rửa mặt rồi ra ngoài , nhìn khuôn mặt phờ phạc của cô mà quản gia Tịnh có chút lo lắng , bà hỏi

- Con sao vậy? Không khỏe chỗ nào hả?

- Dạ con không sao , chỉ là hơi mệt chút thôi bác

Diệp Ái Vy mệt mỏi nhìn bà , quản gia thấy vậy liền nói

- Thôi con về phòng đi , việc còn lại cũng ít để bác kêu mấy người kia chia việc giúp con

- Vậy không hay đâu bác , để con dọn dẹp xong rồi nghỉ cũng được

- Không sao , con nghe bác về phòng nghỉ đi

Quản gia Tịnh liên tục đẩy cô về phía căn phòng , Diệp Ái Vy chẳng còn cách nào khác chỉ đành nghe theo lời của bà.

Nằm trên chiếc giường , đôi mắt nặng trĩu nhắm tịt lại , hàng mi chẳng còn chút sức lực nào để nhướng thêm nữa , đôi mắt cứ thế dán chặt vào nhau . Gần đây , cô ngủ rất ít , do sự hành hạ của anh quá lớn khiến cô không thể nào không sợ hãi . Cố Minh An ra sao , hai năm nay cô đều biết , Diệp Ái Vy bị hành hạ đến mức , giờ đây chỉ cần cô nhắm mắt ngủ là sẽ gặp ác mộng . Nó kéo dài cho đến tận sáng , những cơn ác mộng đó đều không mấy tốt đẹp , đã gọi là ác mộng thì làm gì có đẹp đẽ . Trong giấc mơ đó , Diệp Ái Vy luôn cố gắng chạy , chạy khỏi nơi đáng sợ đó , nhưng cuối cùng Cố Minh An vẫn bắt cô về được . Những lần như vậy đều đánh đập dã man , nhưng thật may đó chỉ là một giấc mơ dài . Nếu Minh An thật sự khiến cô sống không bằng chết kiểu đó , thì thà cô chết đi cho rồi.

Hai giờ sáng

Diệp Ái Vy bật người dậy , trán đẫm ướt những giọt mồ hôi lấm tấm , cô lại gặp ác mộng nữa rồi . Những lần như vậy cô chỉ có thể tự trấn an , tự an ủi bản thân mình , nếu cô không làm vậy thì chẳng có ai áp bức lại nổi sợ hãi đó , nó như một con ác quỷ đeo bám cô từ ngày này qua ngày nọ.

Diệp Ái Vy ôm lấy l*иg ngực liên tục nói rồi thở gấp

- Không sao , không sao cả , đó chỉ là ác mộng thôi Ái Vy , mày không được sợ

Khuôn mặt trắng bệch của cô nói lên tất cả , cũng đủ hiểu trong hai năm qua cô sống chật vật như thế nào . Cố Minh An làm mọi cách để dày vò cô sống không bằng chết , những tổn thương những đắng cay cô luôn phải gánh chịu . Diệp Ái Vy thật sự quá mệt mỏi , có những lần cô muốn ch.et đi cho xong , nếu như Thanh Nhi vì bị cha cô cư.ỡng b.ức đến tự vẫn chết , thì cô cũng sẽ trả hắn một mạng , cô sẽ chết đi xem như là trả một mạng đó cho cô gái Thanh Nhi kia.

Nhưng những lần cô muốn tự tử , lại không đành , nếu cô đi thì ai sẽ chăm sóc anh từng ngày đây? Diệp Ái Vy vì điều đó nên đã chọn cách im lặng mà chịu , vì sự thù hận của Cố Minh An quá lớn , nên chỉ đành dấu nhẹm tình cảm của mình đi xuống tận nơi vực sâu . Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh , lòng cô như dậy sóng.

Không phải đấy chứ? Diệp Ái Vy lại đi yêu một kẻ không yêu mình , đi yêu một kẻ hành hạ mình sống không bằng chết , sống trong căn biệt thự như tù nhân bị giam cầm . Diệp Ái Vy lại đi yêu người đàn ông đó ư?

- Cố Minh An , em không gϊếŧ cô ấy , cũng không tiếp tay để cô ấy chết . Em biết anh vì sự thù hận , vì cái anh nhìn được là Thanh Nhi chết quá oan uổng , nhưng anh ơi , em không có lỗi…

Diệp Ái Vy khóc nấc lên , anh hành hạ cô đến nổi , bây giờ chỉ cần nhắm mắt ngủ thì những ngày tháng đau thương đó ập đến biến thành một cơn ác mộng khủng khϊếp.

Cố Minh An đứng ngoài cửa phòng của cô , bàn tay vô thức siết chặt , những lời nói đau thương đó đột nhiên khiến nơi ngực trái anh đau nhói âm ỉ . Đúng , cô nói không sai , hai năm qua anh cũng chỉ vì thù hận , sự trả thù tàn độc đó chẳng một ai hay biết kể cả ba mẹ anh . Người mà năm tháng đó chịu những trận đòn đau đớn , những lần phát tiết như muốn gϊếŧ người là Diệp Ái Vy . Cô chọn cách im lặng , Cố Minh An không nói gì , chỉ quay người rời đi , anh trở về phòng , anh hiện tại không biết trái tim này đang hướng về ai , nhưng phần lớn chắc có lẽ là Diệp Ái Vy, chỉ tại anh không muốn nhận lấy sự thật.

- Không , cả đời này , ngoài Thanh Nhi, thì không một ai xứng đáng.

————————

NHỚ LIKE VÀ THEO DÕI NHA

iuu lắm~~