Tất nhiên Trình Triệt không dễ bị đả kích như vậy.
Lúc trước anh nói cô ngực nhỏ, cô lập tức chăm chỉ tập luyện để ngực to hơn. Bây giờ anh nói kỹ năng làʍ t̠ìиɦ của cô rất kém, cô lập tức quyết định xem phim khiêu da^ʍ. Nhưng xem ở nhà không có không khí, thế nên sáng sớm cuối tuần, Trình Triệt đã ôm máy tính đến trường để tự học.
Muốn dùng phòng tự học thì phải đặt trước, Trình Triệt đến nơi rồi mới nhớ ra mình quên chưa đặt phòng.
Cô vội vã lôi điện thoại ra, đăng nhập vào hệ thống quản lý thư viện để kiểm tra còn phòng không.
Chờ đã, cái gì đây, “room 345 is occupied by Shiyan Lu?”
Trình Triệt nhanh chóng chạy lên tầng, đẩy cửa phòng 345, quả nhiên, Lục Thời Duyên đang ở bên trong, anh đang đọc một quyển sách tiếng Anh. Nghe được âm thanh mở cửa, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Hôm nay Lục Thời Duyên mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, dựa lưng vào bàn, ánh mặt trời chiếu qua khe cửa hắt lên người anh khiến anh trông tràn đầy sức sống.
Trình Triệt bước tới, cô ngồi xuống bên cạnh anh, chân thành nói: “Xin lỗi anh, nhưng thực sự hết phòng trống rồi.”
Trên người Trình Triệt có một mùi hương thoang thoảng, hương thơm đó giống như độc nhất vô nhị, đã vô thức khắc sâu trong lòng Lục Thời Duyên. Hình ảnh đêm đó cô cúi đầu ngậm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của anh, mái tóc dài buông thõng bên vai lại hiện lên khiến Lục Thời Duyên đột nhiên cảm thấy rất phiền.
Anh nhớ rõ hồi mình học cấp hai thì Trình Triệt không được xinh đẹp như thế này, cô thích buộc tóc đuôi ngựa. Lúc đó cô cũng không thích làm bài tập về nhà, thường xuyên bị phạt đứng. Bây giờ cô đã học hành đàng hoàng hơn rất nhiều, lần nào cũng làm xong bài tập mới về nhà. Có mấy lần anh đi ngang qua phòng giáo vụ còn nghe được chủ nhiệm lớp cô đang khen ngợi cô.
“Hết cách rồi, em làm gì anh cũng không vừa ý, chỉ có thể thông qua phương pháp học hành để thu hút sự chú ý của anh thôi.” Trình Triệt nghiêm mặt trả lời.
Nói xong, cô bắt đầu mở bộ phim khiêu da^ʍ đã tải lên.
Thậm chí còn nghiêm túc ghi chép.
Lục Thời Duyên muốn xem hôm nay cô muốn giở trò gì, nhưng Trình Triệt lại không làm gì cả. Cô không động tay động chân, cũng không nói chuyện mà chỉ chuyên tâm ghi chép.
Lục Thời Duyên thầm nghĩ, chẳng lẽ đổi tính rồi?
Đột nhiên một cảm giác mềm mại ấm áp từ dưới chân truyền đến.
Bàn chân trần của Trình Triệt quấn quýt lấy chân anh, dần dần cọ xát lên trên. Đôi chân của thiếu nữ trắng nõn nà, móng chân còn sơn màu hồng nhạt.
Cô cứ thế trêu chọc Lục Thời Duyên hết lần này đến lần khác, bởi vì cô biết anh sẽ không từ chối cô.
Anh chẳng phải hạng người chính nhân quân tử gì.
Lục Thời Duyên gấp sách lại, nắm chặt lấy mắt cá chân cô: “Không khóa cửa.”
Trình Triệt chạy ra khóa cửa, sau đó lại trở về chỗ cũ, hai chân chống cằm, nghiêng đầu cười nói: “Đã khóa rồi.”
Lục Thời Duyên xuyên qua lớp áo mà xoa bóp ngực cô: “Em muốn làʍ t̠ìиɦ đến thế cơ à?”
Trình Triệt mở to đôi mắt vô tội, bàn chân trắng nõn giẫm lên đũng quần Lục Thời Duyên: “Anh Lục, anh cứng rồi.”
Lục Thừa Duyên kéo Trình Triệt đến bên cạnh mình. Cô gái có vòng eo nhỏ nhắn, anh còn có thể thấy được chiếc áσ ɭóŧ màu hồng lấp ló trong áo sơ mi của cô.
Anh nhanh chóng cởi áσ ɭóŧ của cô ra, bộ ngực sữa lập tức lộ ra ngoài, bầu ngực trắng trẻo, đầṳ ѵú hồng hào. Lục Thời Duyên dùng tay vân vê một chút, đầṳ ѵú hồng hào lập tức cương cứng lên như một hạt đậu đỏ.
Trình Triệt cắn môi không lên tiếng, Lục Thời Duyên thấy cô cắn môi thì hỏi: “Đau à?”
Trình Triệt lắc đầu.
Lục Thời Duyên há miệng ngậm lấy hạt đậu đỏ kia, khẽ cắn lên nó một cái. Hai tay Trình Triệt bị ép ra sau lưng, cô bị buộc phải ưỡn ngực lên, thoạt nhìn giống như đang cố gắng nhét bầu ngực của mình vào trong miệng anh vậy.
Trình Triệt không nhịn được mà thốt lên thành tiếng: “Ư... Nhẹ một chút...”
Lục Thời Duyên kéo tóc cô ra: “Thả tóc xuống.”
Những sợi tóc tán loạn lập tức buông xuống vai cô.
Môi lưỡi của anh đang quấn quýt trêu đùa đầṳ ѵú cô... Trình Triệt nhìn gương mặt lãnh đạm của anh đang vùi trong ngực mình, cảm giác tê dại truyền khắp người. Lục Thời Duyên buông bàn tay đang ôm eo cô ra, chậm rãi di chuyển xuống dưới.
Trình Triệt ngồi lên chân Lục Thời Duyên, váy xòe phủ lên chân anh. Hạ thể của hai người cọ xát với nhau, tiểu huyệt của cô cảm nhận được côn ŧᏂịŧ to lớn của anh đang ngóc đầu dậy thì nhanh chóng chảy nước.
Lục Thời Duyên thò tay vào trong váy Trình Triệt, khẽ xoa bắp đùi mềm mại, rồi dịch lên tiểu huyệt ấm nóng.
Tay anh thò vào trong qυầи ɭóŧ của cô, Trình Triệt phản xạ có điều kiện lập tức kẹp chặt chân lại. Lục Thời Duyên sờ soạng tìm kiếm một lúc đã sờ được hộŧ ɭε của cô, anh dùng sức ấn một cái, Trình Triệt lập tức kêu lên thành tiếng, sau đó mới nhớ ra bây giờ hai người đang ở trường học.
“Em có nghe được âm thanh bên dưới của em không?” Lục Thời Duyên vừa nói vừa vỗ nhẹ lên tiểu huyệt của cô, tiếng nước chảy nhóp nhép không ngừng vang lên. Anh cắn vành tai Trình Triệt: “Em chảy rất nhiều nước.”
Một tay Lục Thời Duyên trêu chọc ngực cô, một tay thì ác ý trêu đùa tiểu huyệt. Sự kí©h thí©ɧ mãnh liệt khiến Trình Triệt cảm thấy cả người như trống rỗng, tiểu huyệt càng lúc càng chảy ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn. Cô cắn chặt môi, vùi đầu vào hõm vai Lục Thời Duyên, cố gắng để bản thân không kêu ra tiếng.
Sao có thể thoải mái như thế này cơ chứ? Trình Triệt không nhịn được liếʍ cổ Lục Thời Duyên, liếʍ xong còn cắn mạnh lên cổ anh một cái, lưu lại một dấu răng nho nhỏ.
“Shit...” Lục Thời Duyên hít sâu một hơi, ngón tay giữa nhanh chóng chui vào trong tiểu huyệt của cô.
Vách thịt non mềm lập tức mυ"ŧ chặt lấy ngón tay của Lục Thời Duyên. Dị vật đột nhiên xâm nhập khiến Trình Triệt không khỏi kêu lên một tiếng: “Đau quá...”
“Là đau hay là thoải mái?” Ngón tay của Lục Thời Duyên chậm rãi di chuyển.
Lúc này Trình Triệt đã ướŧ áŧ lắm rồi, cô nhanh chóng thích ứng được với ngón tay đó. Anh thấy thế thì lại cho thêm một ngón tay nữa vào.
Trình Triệt há miệng run rẩy đẩy anh ra: “Đừng...”
Lục Thời Duyên ghé vào tai cô thì thầm: “Bây giờ mới nói dừng có phải là muộn rồi không?”
Nói xong, anh bắt đầu tăng tốc độ đâm chọc của hai ngón tay.
Kɧoáı ©ảʍ còn mạnh hơn vừa rồi mấy lần, toàn bộ âm thanh trên thế giới này đều biến mất, chỉ còn lại một luồng điện giật tung người cô. Ngón tay của Lục Thời Duyên lướt qua nơi nhạy cảm trong tiểu huyệt, Trình Triệt lập tức run lên một cái, suýt chút nữa đã kêu lên thành tiếng.
Lục Thời Duyên là ai cơ chứ, chỉ cần nhìn phản ứng của Trình Triệt là anh đã biết mình chạm tới điểm nhạy cảm của cô rồi. Anh ác ý nhắm đúng chỗ đó mà xoa nắn liên lục, ngón tay hơi dùng sức. Trình Triệt mềm nhũn như một vũng bùn, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ hé mở, gương mặt đỏ bừng như hoa đào, nước mắt cũng chảy ra: “Đừng chạm vào chỗ đó...”
“Chỗ nào cơ?” Lục Thời Duyên chậm rãi chọc ngón tay vào trong cô: “Chỗ này? Hay là chỗ này?”
Ngón tay của anh chọc ngoáy điên đảo trong tiểu huyệt ngọt ngào, chọc thật sâu đến mức dường như muốn đâm rách cô.
Trình Triệt khóc lóc: “Ba ngón tay thực sự không được đâu... To quá...”
Lục Thời Duyên không thương hoa tiếc ngọc chút nào: “Mới chỉ là ngón tay thôi, làm sao đã không được rồi?”
Cảm giác sung sướиɠ ở thân dưới cứ tích tụ từng đợt, Lục Thời Duyên không ngừng đâm chọc khiến Trình Triệt thở hổn hển, cuối cùng kɧoáı ©ảʍ cũng đạt tới đỉnh điểm, cô gục trên vai Lục Thời Duyên, không nhịn được mà rên lên: “Ư... Ah...”
Một dòng nước nóng từ trong cổ tử ©υиɠ phun lên tay anh.
“Em chặt quá, còn đang mυ"ŧ chặt lấy tay anh.” Lục Thời Duyên chưa rút tay ra, anh cảm nhận dòng nước ấm nóng đó đang bao trùm lấy tay mình rồi chảy ra ngoài.
Nơi tư mật của Trình Triệt nhớp nháp vô cùng, quần áo Lục Thời Duyên cũng bị dâʍ ŧᏂủy̠ của cô chảy xuống làm ướt một mảng.
Trình Triệt vừa thở hổn hển vừa nói: “Kỹ năng của em thực sự không tốt, nhưng kỹ năng của anh tốt là được rồi.”
P/s: Truyện này sẽ được set vip chương H là 1k vàng, chương thường là 500 vàng nhé m