Editor: YuuNgôn Trạm đã rời đi.
Sau khi kết thúc công việc ở đây, cô cũng không vội vàng rời đi mà ở lại thành phố L thêm vài ngày.
Cũng may là cô ấy đã đến Hi Duyệt Đình vài lần, hơn nữa còn qua đêm ở đây, nên dù an ninh có nghiêm ngặt đến đâu thì bọn họ vẫn tuyệt đối tôn trọng bạn bè của gia chủ, cô ấy cũng không cần xin phép quá nhiều đã được phép cho vào.
“Thần tiên xinh đẹp CP?”
Nếu không phải vì những món ăn còn sót lại trên bàn ăn, cùng những lon đồ hộp mà Quýt nhỏ đã ăn hết… Thì khi tỉnh lại, Nam Chức còn ngỡ là mình đang mơ.
Chỉ cần để Ngôn Trạm biết được cô ả ham hư vinh này không rõ ràng với người đàn ông khác là đủ rồi.
Lúc trước, cô em họ mà Chu Trạch giúp mượn sách từ Nam Chức chính là em gái ruột của Tiểu Dư.
Liệu có còn dấu chấm hết cho cơn bão dữ dội này không?
Bên dưới đáy cốc có một tờ giấy khi chú.
“Liên Phi, không tệ.” Giáo sư Hàn giơ ngón tay cái lên: “Cô rất tài năng, nhưng có một số điều cần phải lưu ý.”
“Nhưng những gì cô chụp lại chẳng có ý nghĩa gì cả.” Người bạn của cô ta nói: “Ngay cả khi có vấn đề gì thì cô định đưa nó cho Ngôn Trạm xem bằng cách nào? Hay cô định bán nó cho giới truyền thông? Nhưng chẳng phải Ngôn Trạm đã hạ lệnh phong tỏa tất cả tin tức tiêu cực về Nam Chức rồi còn gì? Chẳng có phương tiện truyền thông nào dám…”
“Tôi với Đổng Tình vốn không phù hợp với nhau.
Sau khi trở về từ chuyến du lịch, tôi đã đề nghị chia tay với cô ấy, cố gắng tránh mặt cô ấy.
Cô ấy đã làm loạn và gây rất nhiều khó khăn cho tôi, còb khiến tôi bị đuổi khỏi studio.
Tôi… Bỏ đi, cũng không còn gì để nói nữa.
Khoảng thời gian đó tinh thần của tôi khá sa sút, mà hình như cô ấy cũng gặp phải chuyện phiền phức nào đó.
Ốc còn không mang nổi mình ốc, nên tôi mới có thể hít thở thoải mái hơn một chút.
Sau đó, tôi đi Tây Tạng giải sầu và quen biết vị hôn thê của mình.”
—— [Buổi tối sẽ có người mang cháo tới, em cố ăn nhiều một chút.
Nếu em không thể liên lạc qua điện thoại được với anh thì tức là anh đang ở trên máy bay, em đừng lo lắng nhé.
Lúc nào hạ cánh anh sẽ nhắn tin cho em.]
Thời gian khá cấp bách.
Ngôn Trạm nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi, nghiêm mặt nói: “Tránh xa đám tiểu thịt tươi một chút.”
Góc dưới bên phải của tờ giấy ghi chú không có chữ ký mà chỉ có hai chữ: Chờ anh.
Phương Bác gật đầu: “Vâng, Ngôn tổng.”
Nam Chức cười và chúc anh ta đính hôn thật vui vẻ, mọi chuyện sau này đều thật thuận lợi.
Nam Chức nhìn chằm chằm hai chữ này hồi lâu.
Cô kể cho cô ấy nghe chuyện đã xảy ra ở thành phố S lần trước, Viên Tây nghe xong cũng im lặng không thể phân tích nổi.
Tuy nhiên, bởi vì cảm quan điện ảnh của Mạnh Hân Dĩnh trong phim quá mạnh nên nhiều khán giả vẫn chưa thể thích ứng được.
Dù khả năng l*иg tiếng đã được khẳng định nhưng cô vẫn chưa thể khơi dậy quá nhiều sự chú ý.
“Chúng tôi định sẽ ổn định ở đây.” Anh ta nói: “Ba mẹ cô ấy ở đây, ba mẹ tôi cũng định sẽ chuyển tới đây.
Chúng tôi đã mở một studio rồi.”
Trong cơn tức giận, cô vo tròn tờ giấy lại, nhưng cơn giận vẫn không hề nguôi ngoai chút nào nên cô đã ném nó xuống đất và giẫm lên nó rất nhiều lần!
Lộ Lộ cười nhe răng.
“Đúng vậy! Em đi để còn mở rộng lãnh thổ sự nghiệp của mình nữa chứ.”
“Ai muốn chờ tên chó chứ!
Nam Chức gật đầu: “Cậu cũng vậy sao?”
“Đồ khốn nạn!”
Nhắc đến lại thấy thật trùng hợp.
“Bao lâu cũng không đủ.” Anh nghiêm túc nói.
“Tên khốn kiếp!”
Cô ghi âm lại những lời giáo sư Hàn nói, định sẽ về nghe đi nghe lại nó.
Nếu không phải vì những món ăn còn sót lại trên bàn ăn, cùng những lon đồ hộp mà Quýt nhỏ đã ăn hết… Thì khi tỉnh lại, Nam Chức còn ngỡ là mình đang mơ.
Nếu đã khổ cực như vậy thì còn quay về làm gì.
Mặc dù ngay sau đó bài đăng đã bị xóa và người đăng bài cũng đã bị ban, tuy nhiên nó cũng đã tồn tại trên đó trong một khoảng thời gian nhất định, không biết có bao nhiêu người đã xem nó, càng không biết có bao nhiêu người đã lưu nó lại…
Nam Chức nắm chặt điện thoại, khi cô gọi tớ số của anh thì nó đã thực sự tắt máy.
Anh ta nghĩ rằng, nhân lúc boss đang vui thế này, có lẽ nên nhắc đến chuyện mất hứng kia.
Nam Chức nắm chặt điện thoại, khi cô gọi tớ số của anh thì nó đã thực sự tắt máy.
Sau khi thu dọn đồ đạc ở khách sạn, Nam Chức nhanh như chớp lao tới sân bay.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Nam Chức đặt bát cơm xuống rồi đi tới.
Từ lúc bọn họ gặp mặt đến khi cô ngủ say, khoảng thời gian ở giữa nhiều nhất cũng mới chỉ bốn tiếng đồng hồ.
Còn người đàn ông mà cô ta thích bao nhiêu năm qua lại bày tỏ tình yêu với cô gái mà cô ta khinh thường nhất từ trước đến nay… Cô ta không thể nuốt trôi nỗi nhục nhã này.
Hai người tạm biệt nhau.
Chỉ vì lo lắng cô có chịu đi khám bệnh hay không mà anh đã bay hơn nửa vòng trái đất, ở bên cô suốt bốn tiếng đồng hồ, trong lúc đó còn…
***
Trên đời này còn có chuyện gì mà anh ta không thể chịu nổi được sao? Đến sét anh ta còn có thể chịu được nữa là.
“Nếu em muốn xuống được giường sau khi anh về thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”
“Tên lưu manh.”
Nam Chức đã gặp giáo sư Hàn dưới sự giới thiệu của Lâm Thiên Vũ.
“Sao vậy?”
Nam Chức mím môi, cầm tớ giấy lên rồi cẩn thận vuốt phẳng nó.
Có đôi khi cô đã nghĩ mình không thể tiếp tục kiên trì được nữa, bởi vì thời gian và khoảng cách chính là thứ thuốc làm mọi thứ phai nhạt đi.
Ngôn Trạm hơi trợn trừng mắt, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn cùng không vui, chỉ thiếu nước trực tiếp hét lên: Tôi không vui!
Nhìn kỹ hơn một chút thì nét bút viết hai chữ “Chờ anh” không sắc bén như những chữ trên, nhưng chữ “anh” lại hơi đậm do dùng lực quá lớn.
“…”
“Việc lớn đến rồi, em phải đi đây.” Cô xoa xoa tay: “Anh out đi.”
“Anh cũng biết là em đang đợi anh sao.” Cô lẩm bẩm: “Vậy thì em sẽ chờ, dù sao em cũng chẳng nóng vội.”
Khi Ngôn Trạm xoay người lại, anh vô tình đυ.ng phải cái cốc trên bàn, cà phê bên trong cũng bị đổ xuống mặt đất.
Nam Chức dụi dụi mắt, cất kỹ tờ giấy ghi chú đi sau đó đi tới chỗ nồi cơm để xới cơm.
Dân mạng D: [Lầu trên trâu bò thế! Nói không chừng đã qua tay rất nhiều người rồi đấy, còn dám húp sao?]
Paris vừa chìm vào màn đêm không lâu.
Thời gian khá cấp bách.
Lâm Thiên Vũ biết chuyện nên đã hỏi cô có muốn tham dự bữa tiệc do các thành viên chương trình tổ chức vào thứ sáu không, có rất nhiều người trong ngành sẽ tới tham dự nên có thể mở rộng các mối quan hệ được.
Ngôn Trạm chỉ có thể nấu được hai món với số nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh, một món là canh trứng cà chua, món còn lại là thịt băm xào với ớt chuông xanh.
Chu Trạch gãi gãi cằm, để lộ chiếc nhẫn cưới trên ngón giữa bên tay trái.
“Anh đang ở đây, còn đạt được những thành tích xuất sắc nữa, hội đồng quản trị chắc chắn sẽ không muốn anh rời khỏi vị trí của mình đâu.” Phương Bác nói: “Huống chi sự hồi sinh của khách sạn Dị Lộc còn là một huyền thoại trong ngành nữa, giá cổ phiếu gần đây của Thịnh Trân cũng đã tăng lên mức trần, bọn họ…”
Hơn nữa, thịt băm xào với ớt chuông xanh còn rất ngon.
Nam Chức nhận được rất nhiều bài học bổ ích.
Quýt nhỏ nhảy lên bàn ăn, kêu meow meow hai tiếng.
“…”
“Em nghĩ thử xem, liệu có phải anh ấy bị điên rồi không?” Nam Chức không khỏi than thở: “Chị còn tưởng anh ấy xong hết việc rồi nên mới quay về, kết quả… Đúng là có tiền nhưng lại không có chỗ để tiêu, có sức lực mà không có chỗ nào để sử dụng mà.”
Đinh đong! Đinh đong đinh đong!
Nam Chức đã quyết định sẽ ngồi xuống băng ghế dài với Chu Trạch và trò chuyện một lúc.
***
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Nam Chức đặt bát cơm xuống rồi đi tới.
“Sao lại vậy chứ?”
“Là dì Triệu sao ạ? Cũng chưa muộn lắm…”
“Nam Chức.”
“Chức Chức, là tớ!”
Nhưng từ sau sự cố hỏa hoạn lần trước, cô có thể thấy được cậu nhóc này là một người bình tĩnh, không hoảng hốt khi gặp chuyện.
***
Trước đó Viên Tây đã cố gọi điện cho Nam Chức nhưng máy cô vẫn luôn tắt.
Nam Chức cười nói: “Giỏi quá! Em gái em tên là gì vậy? Chị…”
***
Cũng may là cô ấy đã đến Hi Duyệt Đình vài lần, hơn nữa còn qua đêm ở đây, nên dù an ninh có nghiêm ngặt đến đâu thì bọn họ vẫn tuyệt đối tôn trọng bạn bè của gia chủ, cô ấy cũng không cần xin phép quá nhiều đã được phép cho vào.
“Tớ…” Nam Chức cười ha ha: “Vừa nãy điện thoại tớ hết pin, tớ vừa mới khởi động lại máy thôi.”
“Lộ Lộ, hà tất gì cô phải làm như vậy chứ? Cô quan tâm tới người ta làm gì.”
Viên Tây cũng không quá quan tâm đến lời giải thích này.
Cô ấy lấy điện thoại ra, vội vàng nói: “Bây giờ bài đăng đã biến mất, nhưng tớ đã chụp màn hình lại rồi.”
“…”
Phương Bác mang tài liệu đến.
Nam Chức sững sờ một lúc, sau đó cầm điện thoại để xem xét ——
Nam Chức nhìn chằm chằm hai chữ này hồi lâu.
[Bộ ảnh khiếm nhã của hoa khôi học đường Đường XX bị rò rỉ, kí©h thí©ɧ không thua kém bất cứ nữ diễn viên AV xuất sắc nào!]
Năm ngoái, Nami vẫn còn làm việc dưới quyền Phương Bác, chức vị của cô ấy chính là trợ lý thứ ba.
Đinh đong! Đinh đong đinh đong!
“Chuyện này…”
Nam Chức dụi dụi mắt, cất kỹ tờ giấy ghi chú đi sau đó đi tới chỗ nồi cơm để xới cơm.
Viên Tây đã uống hết nửa chai nước, lúc này cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Quản trị viên đã xóa nó, nhưng mọi thứ diễn ra quá chóng vánh, có muốn xóa cũng không xóa hết được”
Viên Tây vẫn còn đang thở hổn hển, cô ấy vừa đi đến tủ lạnh lấy nước vừa giải thích.
Dân mạng D: [Tôi cũng giống lầu trên! Tôi cúi lạy trước hai cô gái này!]
Giáo sư Hàn đã nói rất nhiều chuyện với Nam Chức, bao gồm cả hướng phát triển trong tương lai của cô.
“Không phải tớ đã đồng ý sẽ tài trợ cho hội sinh viên sao?” Cô ấy nói: “Bọn họ đã gợi ý tớ nên viết một mẩu quảng cáo nhỏ rồi đăng nó lên Post Bar để tuyên truyền, hoặc là làm hoạt động gì đó.
Tớ cảm thấy nó khá ổn nên tớ đã làm.
Nhưng không ngờ…”
Sân bay là nơi không có sự phân biệt giữa ngày và đêm.
Nhưng trước khi anh quay lại, cô đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho anh, sắp tới rồi…
Post bar đã nổ tung.
Quýt nhỏ nhảy lên bàn ăn, kêu meow meow hai tiếng.
Nam Chức đột nhiên nghĩ tới Vương Thâm!
Một người nào đó đã đăng hơn chục bức ảnh khiếm nhã của Đường Giai Ni lên Post Bar.
Mắt quan sát của boss đúng là 100%.
Mỗi tấm ảnh đều đặc biệt sắc nét, không được che mặt, có đủ loại biểu cảm và động tác.
Liếc nhìn sắc mặt của boss, lạnh còn hơn cả tảng băng lạnh nhất… Đây là muốn gϊếŧ người sao? Hay là ám sát?
Về những chuyện khác thì Chu Trạch không phải là người hay hóng chuyện nên cũng không hỏi gì nhiều.
Mùa tốt nghiệp sắp đến gần, Post Bar cũng đang trong thời điểm thu hút mọi người và hot nhất năm.
Ngôn Trạm khẽ cười, hỏi: “Cẩn thận cái gì?”
Mặc dù ngay sau đó bài đăng đã bị xóa và người đăng bài cũng đã bị ban, tuy nhiên nó cũng đã tồn tại trên đó trong một khoảng thời gian nhất định, không biết có bao nhiêu người đã xem nó, càng không biết có bao nhiêu người đã lưu nó lại…
Viên Tây ném chai nước khoáng sang một bên, lại thoáng nhìn thấy thức ăn trên bàn, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
“Cậu nhìn xem, mọi người đang bàn tán về cô ta trên Post Bar.”
Dân mạng B: [Thằng bạn cùng ký túc xá tôi đúng là đồ ngốc, theo đuổi cô ta hơn nửa năm, cô ta cũng bám lấy thằng bạn đấy, còn nhận không ít quà tặng của người ta! Cuối cùng chỉ nói một câu chúng ta không thích hợp, đẩy người ta đi coi như không quen biết!]
Viên Tây đã uống hết nửa chai nước, lúc này cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Quản trị viên đã xóa nó, nhưng mọi thứ diễn ra quá chóng vánh, có muốn xóa cũng không xóa hết được”
Trong video, Nam Chức cười rạng rỡ, đuôi mắt hơi nhếch lên lộ rõ vẻ dương dương tự đắc.
Nói đến đây, Nam Chức lại nhìn thấy một loạt những bình luận mới hiện lên.
“Cũng chúc cậu sớm tu thành chính quả.” Chu Trạch vươn tay ra: “Sau này nếu cậu đến thành phố L, vợ chồng chúng tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu.
Dẫn theo cả anh Ngôn tới nhé.”
Mái tóc dài bồng bềnh của cô tung bay trong gió, chiếc váy suông mỏng tôn lên vòng eo thon thả cùng với đôi chân thẳng tắp và trắng nõn của cô, trông cô đặc biệt nổi bật trong màn đêm.
“Gửi cho tôi.”
Dân mạng A: [Ngày thường lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo, bất cứ ai theo đuổi cô ta cũng đều khinh thường.
Hóa ra chỉ là loại người như này!]
Hơn nữa, thịt băm xào với ớt chuông xanh còn rất ngon.
Dân mạng B: [Thằng bạn cùng ký túc xá tôi đúng là đồ ngốc, theo đuổi cô ta hơn nửa năm, cô ta cũng bám lấy thằng bạn đấy, còn nhận không ít quà tặng của người ta! Cuối cùng chỉ nói một câu chúng ta không thích hợp, đẩy người ta đi coi như không quen biết!]
Bên dưới đáy cốc có một tờ giấy khi chú.
Nam Chức đã từng nghĩ rằng thời gian anh đi công tác nước ngoài vào đầu năm đã là giới hạn của bản thân.
“Tình hình kinh doanh hiện tại của khách sạn Dị Lộc tốt hơn so với mong đợi.” Phương Bác báo cáo: “Bản báo cáo này đã được gửi lại cho ban giám đốc, tôi tin rằng đây sẽ là một câu trả lời thích đáng cho bài toán đó.”
Dân mạng C: [Thiếu thốn như vậy sao, để tôi tới lấp đầy nó /Chảy nước miếng/]
Xin đừng nhắc đến hai chữ “tuyệt vời”.
Dân mạng D: [Lầu trên trâu bò thế! Nói không chừng đã qua tay rất nhiều người rồi đấy, còn dám húp sao?]
“Cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì.” Viên Tây nói: “Ngay cả có chuyện như vậy thì lúc đó cậu cũng đã làm chuyện mà cậu nên làm rồi.
Tớ tới đây lần này chủ yếu là do cậu không nghe điện thoại nên tớ không yên tâm thôi.
Nhưng nhìn khí sắc của cậu lúc này hình như khá ổn rồi đấy chứ?”
Những bình luận phía dưới càng lúc càng khó nghe, Nam Chức không thể nhìn được nữa.
Nam Chức cất viên kẹo mềm đi, thay vào đó là lấy một viên kẹo bạc hà ra rồi bỏ vào trong miệng.
Nhưng, cô đã nhầm.
“Sao lại vậy chứ?”
“Đồ khốn nạn!”
Một người nào đó đã đăng hơn chục bức ảnh khiếm nhã của Đường Giai Ni lên Post Bar.
Cô ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt thất thần.
Nami sửng sốt.
“Ác giả ác báo thôi.
Từ chuyện lần trước xảy ra với anh Trần, tớ đã nhìn ra được là tam quan của cô nàng này rất lệch lạc, còn chẳng coi ai ra gì nữa.
Nhưng chuyện xảy ra trên Post Bar thế này thì 80% là đắc tội với người khác rồi.”
Nam Chức đột nhiên nghĩ tới Vương Thâm!
“Anh không thể…”
[Bộ ảnh khiếm nhã của hoa khôi học đường Đường XX bị rò rỉ, kí©h thí©ɧ không thua kém bất cứ nữ diễn viên AV xuất sắc nào!]
“…”
Cô kể cho cô ấy nghe chuyện đã xảy ra ở thành phố S lần trước, Viên Tây nghe xong cũng im lặng không thể phân tích nổi.
Hầu như tất cả các cảnh nổi tiếng trong bộ phim đều là của bọn họ, mỗi phân đoạn đều hấp dẫn đến mức lấy đi nước mắt của hầu hết các khán giả.
Dân mạng B: [Liên Phi khiến người ta không thể ghét nổi! Tôi thấy thương thay cho nàng ấy /Khóc lớn/]
“Cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì.” Viên Tây nói: “Ngay cả có chuyện như vậy thì lúc đó cậu cũng đã làm chuyện mà cậu nên làm rồi.
Tớ tới đây lần này chủ yếu là do cậu không nghe điện thoại nên tớ không yên tâm thôi.
Nhưng nhìn khí sắc của cậu lúc này hình như khá ổn rồi đấy chứ?”
“Là dì Triệu sao ạ? Cũng chưa muộn lắm…”
Ngôn Trạm thấy cô vui như vậy nên cũng vui theo.
“…”
Thoáng liếc nhìn quyển lịch được cô đặt trên bàn, cái ngày đó được đánh dấu màu đỏ, đặc biệt dễ thấy.
Những bình luận phía dưới càng lúc càng khó nghe, Nam Chức không thể nhìn được nữa.
Nếu cơn sốt có thể được chữa khỏi bằng cách đổ mồ hôi thì đúng là cô khỏi ốm thật rồi.
“Cô gái, mời cô tới bên này.”
Viên Tây ném chai nước khoáng sang một bên, lại thoáng nhìn thấy thức ăn trên bàn, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Thực ra với 《Tinh Ca Truyện》 trước đó, Nam Chức đã có chút danh tiếng trong ngành.
“Cậu nấu ăn ngày càng ngon đấy.” Cô ấy nói: “Sức mạnh của tình yêu đúng là rất tuyệt vời.”
“Vậy được rồi.”
“…”
Ngôn Trạm không vạch trần cô, lại hỏi: “Em nói em sắp tới thành phố L sao?”
Xin đừng nhắc đến hai chữ “tuyệt vời”.
“Tuổi trẻ chính là tràn đầy năng lượng.”
“Vâng.” Anh ta nói: “Cô Nam lần này thật lợi hại, tất cả cư dân mạng bây giờ đều là fan hâm mộ của cô ấy.
Tôi còn nhìn thấy rất nhiều bài viết về ‘Thần tiên xinh đẹp’ CP nữa.
Bây giờ cư dân mạng đều…”
Nam Chức cúi đầu, ánh mắt vô tình rơi trúng tay phải của mình… Cô không thể nhìn trực tiếp nó được.
Với danh tiếng hiện tại của Nam Chức, chương trình này quả thực chính là dệt hoa trên gấm (*), là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, rất dễ để kéo thêm nhiệt cho cô.
***
Dân mạng A: [Ngày thường lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo, bất cứ ai theo đuổi cô ta cũng đều khinh thường.
Hóa ra chỉ là loại người như này!]
“Ra ngoài.”
Trong mùa hè, 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》 đã trở thành một hit trên màn ảnh.
Nam Chức sững sờ một lúc, sau đó cầm điện thoại để xem xét ——
Tô Diệu Ngôn trở nên nổi tiếng, và người l*иg tiếng cho cô ấy, Nam Chức, cũng trở nên nổi tiếng.
Tên độc ác! Lưu manh! Biếи ŧɦái đáng chết!
Hầu như tất cả các cảnh nổi tiếng trong bộ phim đều là của bọn họ, mỗi phân đoạn đều hấp dẫn đến mức lấy đi nước mắt của hầu hết các khán giả.
“…”
Viên Tây cũng không quá quan tâm đến lời giải thích này.
Cô ấy lấy điện thoại ra, vội vàng nói: “Bây giờ bài đăng đã biến mất, nhưng tớ đã chụp màn hình lại rồi.”
Dân mạng A: [Cảnh này khiến da đầu tôi tê dại đi luôn! Cái câu “Người còn nhớ không?” đã khiến tôi bật khóc!]
Lâm Thiên Vũ đang bàn chuyện với một nhà sản xuất nên đã nhờ trợ lý Tiểu Dư đưa cô ra ngoài.
Dân mạng B: [Liên Phi khiến người ta không thể ghét nổi! Tôi thấy thương thay cho nàng ấy /Khóc lớn/]
“Anh đó, già rồi.
Không thể…”
Dân mạng C: [Thần diễn xuất! Thần l*иg tiếng! Hai cô gái này tuyệt vời đến nỗi tôi muốn dập đầu cúi lạy bọn họ!]
Ngôn Trạm nhìn kỹ bức ảnh.
Dân mạng D: [Tôi cũng giống lầu trên! Tôi cúi lạy trước hai cô gái này!]
Nam Chức cũng không nghĩ gì nhiều, cất điện thoại đi rồi đi vào khu vực kiểm tra an ninh.
“Anh phải thấy lo lắng đi, hiểu không? Em bây giờ nổi tiếng như vậy, sẽ được tiếp xúc với rất nhiều tiền bối và tiểu thịt tươi trong giới giải trí, nhất là các tiểu thịt tươi.
Chỉ riêng tuổi tác thôi bọn họ cũng đã đủ để đè bẹp anh rồi!”
Cư dân mạng cuồng nhiệt lục tìm Weibo của Tô Diệu Ngôn và phát hiện ra cô ấy với Nam Chức đã từng có một bức ảnh chụp chung với nhau trước đó.
Chu Trạch gật gật đầu: “Còn cậu thì sao? Tôi đã xem tin tức rồi, không ngờ cậu với anh Ngôn kia lại là…”
Trong ảnh, Nam Chức mặc một chiếc áo len cổ lọ màu be.
Cô có một cái cổ thiên nga mảnh khảnh, nụ cười ngọt ngào, đường nét trên khuôn mặt thanh tú như búp bê Barbie, ảnh chụp không qua chỉnh sửa càng thêm đẹp hơn.
Cạch!
Cư dân mạng: Awsl! Đúng là thần tiên tỷ tỷ giáng trần!
Hơn nữa, đạo diễn Lý cũng đã trực tiếp mời cô làm thí sinh cho số đầu tiên.
Cô không còn là trợ thủ đắc lực cho khách quý nữa, cô có thể l*иg tiếng cho những phân cảnh nổi tiếng của các tác phẩm khác nhau, đồng thời cũng có thể học hỏi kinh nghiệm từ các tên tuổi lớn khác.
—— Thần tiên xinh đẹp (Ngôn Chức) CP đã ra đời như vậy.
Vào khoảng thời gian này năm ngoái, anh ta vừa mới ở bên Đổng Tình không lâu.
***
Nam Chức nhận được một số lượng lớn tin nhắn riêng tư từ fan hâm mộ mỗi ngày, tất cả đều bày tỏ rất thích giọng nói của cô, còn cảm ơn cô vì đã mang tới sinh mệnh cho Liên Phi.
***
Thực ra với 《Tinh Ca Truyện》 trước đó, Nam Chức đã có chút danh tiếng trong ngành.
Tuy nhiên, bởi vì cảm quan điện ảnh của Mạnh Hân Dĩnh trong phim quá mạnh nên nhiều khán giả vẫn chưa thể thích ứng được.
Dù khả năng l*иg tiếng đã được khẳng định nhưng cô vẫn chưa thể khơi dậy quá nhiều sự chú ý.
“Cô rất đúng khi đi theo con đường này.” Giáo sư Hàn nói: “Hãy thật kiên trì.
Chú ý nhiều hơn đến việc kiểm soát vùng thanh âm, tập trung vào việc luyện hơi để khóc và cười.
Cô gái, cô có một tương lai rất rộng mở.”
Nhưng với lần hợp tác này cùng Tô Diệu Ngôn, hai tân binh này có thể nói là kết hợp vô cùng ăn ý giữa người diễn và người l*иg tiếng cho Liên Phi.
“Anh đã xem bản phát sóng rồi, rất khớp.”
Trong video, Nam Chức cười rạng rỡ, đuôi mắt hơi nhếch lên lộ rõ vẻ dương dương tự đắc.
“Anh nghĩ em là ai chứ, chính là ngôi sao tương lai của giới l*иg tiếng đó!” Cô nhướng mày: “Em chính thức thông báo cho anh biết, bổn cô nương đây đang rất nổi tiếng, nên là anh phải cẩn thận một chút.”
Phương Bác đưa cho anh.
Lúc này vừa mới hơn nửa đêm, vậy mà dòng người vẫn đông đúc như vậy, chỗ nào cũng rất sống động.
Ngôn Trạm khẽ cười, hỏi: “Cẩn thận cái gì?”
Nam Chức mặc một chiếc đầm suông có cổ màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, vừa xuất hiện ở phòng riêng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Anh thử nói xem!”
“Chị Nam Chức, chị có thể ký tên cho em được không?”
Cô bất mãn bĩu môi, thầm nghĩ ở Pháp chẳng phải có rất nhiều cô nàng tóc vàng mắt xanh sao?
Một người lên xe, người còn lại quay trở về hội sở, không ai nhận ra rằng ở phía chéo đối diện có một người ngồi trong xe đã chụp ảnh lại.
“Anh phải thấy lo lắng đi, hiểu không? Em bây giờ nổi tiếng như vậy, sẽ được tiếp xúc với rất nhiều tiền bối và tiểu thịt tươi trong giới giải trí, nhất là các tiểu thịt tươi.
Chỉ riêng tuổi tác thôi bọn họ cũng đã đủ để đè bẹp anh rồi!”
Ý cười trên môi Ngôn Trạm dần tắt đi.
Chuông điện thoại reo lên, Nam Chức cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Anh biết là cô đang trêu anh, nhưng anh vẫn thấy khó chịu.
Viên Tây vẫn còn đang thở hổn hển, cô ấy vừa đi đến tủ lạnh lấy nước vừa giải thích.
“Từ sau khi gặp vị hôn thê của tôi.”
“Ngoài tuổi tác ra, đám tiểu thịt tươi đó có thể so sánh với anh ở đâu chứ?”
Tốc độ này thực sự quá nhanh!
Trên đường trở về văn phòng, Nami đã báo với anh rằng bộ phận quan hệ công chúng đã chặn được những bức ảnh của Nam Chức ở thành phố L.
Nam Chức tiến lại gần ống kính, đôi mắt to tròn lóe sáng.
(*) Dệt hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn, tô điểm thêm cho sự vật.
Hàng lông mi của cô vừa dày vừa cong vυ"t, chỉ cần chớp nhẹ một cái, Ngôn Trạm liền có cảm giác như nó đang quét qua mặt mình.
“Em nghĩ thử xem, liệu có phải anh ấy bị điên rồi không?” Nam Chức không khỏi than thở: “Chị còn tưởng anh ấy xong hết việc rồi nên mới quay về, kết quả… Đúng là có tiền nhưng lại không có chỗ để tiêu, có sức lực mà không có chỗ nào để sử dụng mà.”
“Ngoài tuổi tác ra, đám tiểu thịt tươi đó có thể so sánh với anh ở đâu chứ?”
“Dữ liệu phân tích thị trường đã xong chưa? Mang nó tới cho tôi.”
Rất ngứa.
Trong ảnh, Nam Chức mặc một chiếc áo len cổ lọ màu be.
Cô có một cái cổ thiên nga mảnh khảnh, nụ cười ngọt ngào, đường nét trên khuôn mặt thanh tú như búp bê Barbie, ảnh chụp không qua chỉnh sửa càng thêm đẹp hơn.
“Tuổi trẻ chính là tràn đầy năng lượng.”
“…”
“Không phải tớ đã đồng ý sẽ tài trợ cho hội sinh viên sao?” Cô ấy nói: “Bọn họ đã gợi ý tớ nên viết một mẩu quảng cáo nhỏ rồi đăng nó lên Post Bar để tuyên truyền, hoặc là làm hoạt động gì đó.
Tớ cảm thấy nó khá ổn nên tớ đã làm.
Nhưng không ngờ…”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Ngôn Trạm ấn ấn hàng lông mày của mình.
“Anh đó, già rồi.
Không thể…”
Cuối cùng, Nam Chức đã đồng ý tham dự buổi tiệc.
“Nam Chức.”
“Sao? Cái tên này của em đang rất được quan tâm đó.”
Nam Chức lắc đầu: “Chuyện riêng của hai người, tôi…”
Ngôn Trạm nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi, nghiêm mặt nói: “Tránh xa đám tiểu thịt tươi một chút.”
“Anh không thể…”
“Nếu em muốn xuống được giường sau khi anh về thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Có những lời chẳng cần phải nói ra, bởi vì trong lòng bọn họ đều tự hiểu nó.
Cư dân mạng cuồng nhiệt lục tìm Weibo của Tô Diệu Ngôn và phát hiện ra cô ấy với Nam Chức đã từng có một bức ảnh chụp chung với nhau trước đó.
“…”
Lâm Thiên Vũ ngượng ngùng nói: “Anh đang tham gia một diễn đàn và có quen biết một cô gái, bọn anh nói chuyện rất hợp nhau.
Gần đây bọn anh đang thảo luận về một quyển tiểu thuyết.”
Nam Chức cúi đầu, ánh mắt vô tình rơi trúng tay phải của mình… Cô không thể nhìn trực tiếp nó được.
Tên độc ác! Lưu manh! Biếи ŧɦái đáng chết!
Nam Chức hùng hổ lườm anh, không nói lời nào.
Thoáng liếc nhìn quyển lịch được cô đặt trên bàn, cái ngày đó được đánh dấu màu đỏ, đặc biệt dễ thấy.
Đã phải ăn cơm chó một thời gian dài như vậy mà anh ta vẫn chưa thể quen được.
Trước khi rời đi, Ngôn Trạm đã gọi anh ta lại: “Anh còn gì muốn phân phó sao, Ngôn tổng?”
Ai nói nó sẽ được công bố cho công chúng chứ?
Cô vội vàng đẩy nó sang một bên, mặt không biến sắc mà lật sang một trang khác.
Nhắc đến chuyện này, Nam Chức lại thở dài.
“Sao vậy?”
Bị vệ sĩ đuổi ra khỏi khách sạn tổ chức buổi tiệc mừng thọ của nhà họ Nam, nơi tập trung tất cả những người nổi tiếng ở thành phố B.
“Hả?” Nam Chức nhìn xung quanh: “Không có gì.”
“Cậu nấu ăn ngày càng ngon đấy.” Cô ấy nói: “Sức mạnh của tình yêu đúng là rất tuyệt vời.”
Ngôn Trạm không vạch trần cô, lại hỏi: “Em nói em sắp tới thành phố L sao?”
Nhắc đến chuyện này, Nam Chức lại thở dài.
Hôm trước Lâm Thiên Vũ có gọi điện tới cho cô, nói rằng 《Tiếng Lòng》đã được lên lịch một lần nữa và sẽ sớm được ghi hình.
Với danh tiếng hiện tại của Nam Chức, chương trình này quả thực chính là dệt hoa trên gấm (*), là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, rất dễ để kéo thêm nhiệt cho cô.
“Ác giả ác báo thôi.
Từ chuyện lần trước xảy ra với anh Trần, tớ đã nhìn ra được là tam quan của cô nàng này rất lệch lạc, còn chẳng coi ai ra gì nữa.
Nhưng chuyện xảy ra trên Post Bar thế này thì 80% là đắc tội với người khác rồi.”***(*) Dệt hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn, tô điểm thêm cho sự vật.
Hơn nữa, đạo diễn Lý cũng đã trực tiếp mời cô làm thí sinh cho số đầu tiên.
Cô không còn là trợ thủ đắc lực cho khách quý nữa, cô có thể l*иg tiếng cho những phân cảnh nổi tiếng của các tác phẩm khác nhau, đồng thời cũng có thể học hỏi kinh nghiệm từ các tên tuổi lớn khác.
“Chị? Ký tên á?” Nam Chức bật cười: “Bây giờ thì chị có thể ký tên cho em rồi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Ngôn Trạm chỉ có thể nấu được hai món với số nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh, một món là canh trứng cà chua, món còn lại là thịt băm xào với ớt chuông xanh.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến cô thấy rất phấn khích.
Nam Chức hùng hổ lườm anh, không nói lời nào.
Nhưng với lần hợp tác này cùng Tô Diệu Ngôn, hai tân binh này có thể nói là kết hợp vô cùng ăn ý giữa người diễn và người l*иg tiếng cho Liên Phi.
Bong bóng màu hồng trong lòng Phương Bác lập tức nổ tung.
“Đúng vậy! Em đi để còn mở rộng lãnh thổ sự nghiệp của mình nữa chứ.”
Địa điểm diễn ra là ở một hội sở nổi tiếng ở thành phố L có tên là “Lời mời đến từ thiên đường”.
Ngôn Trạm thấy cô vui như vậy nên cũng vui theo.
“Được, em cứ đi mở rộng đi.” Anh đóng văn kiện lại: “Nhưng anh sẽ cho người đi theo em toàn bộ quá trình, em nhất định phải hợp tác.”
“Chuyện này…”
Nam Chức chống cằm, hỏi: “Đã bao lâu rồi chứ, còn chưa đủ sao?”
“Anh nghĩ em là ai chứ, chính là ngôi sao tương lai của giới l*иg tiếng đó!” Cô nhướng mày: “Em chính thức thông báo cho anh biết, bổn cô nương đây đang rất nổi tiếng, nên là anh phải cẩn thận một chút.”
“Bao lâu cũng không đủ.” Anh nghiêm túc nói.
Dân mạng C: [Thần diễn xuất! Thần l*иg tiếng! Hai cô gái này tuyệt vời đến nỗi tôi muốn dập đầu cúi lạy bọn họ!]
“Vậy được rồi.”
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Có những lời chẳng cần phải nói ra, bởi vì trong lòng bọn họ đều tự hiểu nó.
“Tiền bối, anh đang trò chuyện gì vậy?” Nam Chức hỏi: “Anh cũng theo dõi em trên mạng sao?”
Nhưng vì cô ấy đã xử lý rất tốt tin tức có liên quan đến Nam Chức và Giang Nguyên nên kể từ đó, cô ấy đã phụ trách những công việc có liên quan đến quan hệ công chúng của Nam Chức, đồng thời cũng được thăng chức lên làm trợ lý thứ hai.
Nam Chức đã từng nghĩ rằng thời gian anh đi công tác nước ngoài vào đầu năm đã là giới hạn của bản thân.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã xa nhau bốn tháng lẻ bảy ngày.
—— Thần tiên xinh đẹp (Ngôn Chức) CP đã ra đời như vậy.
Có đôi khi cô đã nghĩ mình không thể tiếp tục kiên trì được nữa, bởi vì thời gian và khoảng cách chính là thứ thuốc làm mọi thứ phai nhạt đi.
Nhưng, cô đã nhầm.
“Xem ra đó chính là định mệnh rồi.” Cô nói: “Cậu đã phải trải qua một mối tình thất bại, lòng vòng, rồi cuối cùng cũng có được tình yêu đích thực.
Như vậy cũng rất viên mãn rồi.”
Càng xa nhau lâu bao nhiêu cô lại càng nhớ anh bấy nhiêu; Càng nhớ anh bao nhiêu cô lại càng mong gặp anh bấy nhiêu; Càng mong được gặp anh bao nhiêu cô lại càng phát hiện ra tình cảm của mình đối với anh không chỉ là thích.
Lúc đầu Nam Chức định từ chối, bởi vì rạng sáng hôm sau cô còn phải bay một chuyến.
“Ừ.” Cô thản nhiên thừa nhận: “Chúng tôi đã có hôn ước với nhau từ rất lâu.
Nhưng chuyện yêu đương, là sau khi tôi về nước.”
—— Cô muốn ở bên anh đến hết phần đời còn lại.
“Tiểu Dư?”
Nhưng trước khi anh quay lại, cô đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho anh, sắp tới rồi…
—— Cô muốn ở bên anh đến hết phần đời còn lại.
Chuông điện thoại reo lên, Nam Chức cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Cô vội vàng đẩy nó sang một bên, mặt không biến sắc mà lật sang một trang khác.
Taxi của Nam Chức mãi không thấy đến.
“Việc lớn đến rồi, em phải đi đây.” Cô xoa xoa tay: “Anh out đi.”
Trong mùa hè, 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》 đã trở thành một hit trên màn ảnh.
Rất ngứa.
Nhìn màn hình đen thui, Ngôn Trạm cười bất lực, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến cô thấy rất phấn khích.
Ngôn Trạm đẩy kính lên.
Phương Bác mang tài liệu đến.
Nhìn sắc mặt đã dịu đi rất nhiều của boss so với trước đó, anh ta liền biết phu nhân boss vừa thể hiện “quyền uy nóc nhà” của mình.
“Tình hình kinh doanh hiện tại của khách sạn Dị Lộc tốt hơn so với mong đợi.” Phương Bác báo cáo: “Bản báo cáo này đã được gửi lại cho ban giám đốc, tôi tin rằng đây sẽ là một câu trả lời thích đáng cho bài toán đó.”
Ngôn Trạm đẩy kính lên.
“Dữ liệu phân tích thị trường đã xong chưa? Mang nó tới cho tôi.”
Nhìn màn hình đen thui, Ngôn Trạm cười bất lực, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.
Cư dân mạng: Awsl! Đúng là thần tiên tỷ tỷ giáng trần!
Phương Bác đưa cho anh.
Anh ta nghĩ rằng, nhân lúc boss đang vui thế này, có lẽ nên nhắc đến chuyện mất hứng kia.
“Ngôn tổng, có chuyện này…”
“Phía ban giám đốc không có ai trên danh sách tiến cử.”
Nếu cơn sốt có thể được chữa khỏi bằng cách đổ mồ hôi thì đúng là cô khỏi ốm thật rồi.
“…”
Mắt quan sát của boss đúng là 100%.
Năm phút sau, xe dừng lại ở địa điểm đã đặt trước.
“Anh đang ở đây, còn đạt được những thành tích xuất sắc nữa, hội đồng quản trị chắc chắn sẽ không muốn anh rời khỏi vị trí của mình đâu.” Phương Bác nói: “Huống chi sự hồi sinh của khách sạn Dị Lộc còn là một huyền thoại trong ngành nữa, giá cổ phiếu gần đây của Thịnh Trân cũng đã tăng lên mức trần, bọn họ…”
“Nằm mơ.”
Nhìn kỹ hơn một chút thì nét bút viết hai chữ “Chờ anh” không sắc bén như những chữ trên, nhưng chữ “anh” lại hơi đậm do dùng lực quá lớn.
Ngôn Trạm lật xem tài liệu với vẻ mặt lạnh lùng như một người máy.
Tiểu Dư lấy quyển sổ ra, mặt mũi tràn đầy mong đợi, xoa xoa tay nói: “Em gái em vừa mới trúng tuyển vào chuyên ngành Phát thanh truyền hình của trường đại học Truyền Thông.
Con bé coi chị như thần tượng, còn nói rằng chị chính là hình mẫu của nó.”
Trong lúc làm việc anh luôn không có chút cảm xúc dư thừa nào cả, không chỉ chính xác như máy móc mà thể lực của anh cũng như một cỗ máy vậy.
Nhân viên ở chi nhánh Paris này đã đặt cho anh biệt danh —— Trạm tổng sắt đá.
Nếu đã khổ cực như vậy thì còn quay về làm gì.
Giống hệt một tác phẩm được điêu khắc bằng băng, nên là biệt danh này cũng khá hợp lý.
Nam Chức gửi Quýt nhỏ cho Cổ Nguyệt Dương chăm sóc, sau đó thu dọn hành lý và bay đến thành phố L.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã xa nhau bốn tháng lẻ bảy ngày.
“Hãy để những ứng viên tôi chọn liên lạc với tôi.” Anh thản nhiên nói: “Trong vòng một tuần.”
Lâm Thiên Vũ cầm điện thoại của mình đi theo cô.
Phương Bác gật đầu: “Vâng, Ngôn tổng.”
Cô cười ngọt ngào và nắm tay Chu Trạch, ánh mắt đầy mê hoặc nhưng lại mang theo sự ngây thơ trong sáng trời sinh.
Trước khi rời đi, Ngôn Trạm đã gọi anh ta lại: “Anh còn gì muốn phân phó sao, Ngôn tổng?”
Khi lấy điện thoại ra, cô vô thức muốn kiểm tra xem mấy giờ rồi thì mới nhận ra điện thoại đã tự động tắt máy sập nguồn.
“Cho người theo dõi động thái của Nam Chức.” Ngôn Trạm nói: “Báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào.”
Bong bóng màu hồng trong lòng Phương Bác lập tức nổ tung.
Đã phải ăn cơm chó một thời gian dài như vậy mà anh ta vẫn chưa thể quen được.
“Cậu nhìn xem, mọi người đang bàn tán về cô ta trên Post Bar.”
“Vâng.” Anh ta nói: “Cô Nam lần này thật lợi hại, tất cả cư dân mạng bây giờ đều là fan hâm mộ của cô ấy.
Tôi còn nhìn thấy rất nhiều bài viết về ‘Thần tiên xinh đẹp’ CP nữa.
Bây giờ cư dân mạng đều…”
“Thần tiên xinh đẹp CP?”
Phương Bác lên tinh thần, nhanh chóng phổ cập kiến thức cho boss.
Hôm trước Lâm Thiên Vũ có gọi điện tới cho cô, nói rằng 《Tiếng Lòng》đã được lên lịch một lần nữa và sẽ sớm được ghi hình.
“Anh thử nói xem!”
***
Tham gia diễn đàn văn học để quen thêm bạn, cũng có thể học hỏi thêm từ nhau.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Nam Chức gửi Quýt nhỏ cho Cổ Nguyệt Dương chăm sóc, sau đó thu dọn hành lý và bay đến thành phố L.
Cơn gió đêm từ từ thổi bay đi phần nào cái nóng nực oi bức còn sót lại của ban ngày.
Buổi ghi hình chương trình diễn ra khá suôn sẻ.
Nam Chức học hỏi được rất nhiều điều và có thêm nhiều người bạn mới.
Mỗi tấm ảnh đều đặc biệt sắc nét, không được che mặt, có đủ loại biểu cảm và động tác.
Buổi ghi hình chương trình diễn ra khá suôn sẻ.
Sau khi kết thúc công việc ở đây, cô cũng không vội vàng rời đi mà ở lại thành phố L thêm vài ngày.
Lâm Thiên Vũ biết chuyện nên đã hỏi cô có muốn tham dự bữa tiệc do các thành viên chương trình tổ chức vào thứ sáu không, có rất nhiều người trong ngành sẽ tới tham dự nên có thể mở rộng các mối quan hệ được.
Lúc đầu Nam Chức định từ chối, bởi vì rạng sáng hôm sau cô còn phải bay một chuyến.
“Cô Nam hẹn hò với người đàn ông khác, Ngôn tổng đang tức điên lên rồi!”
Nhưng trong buổi tiệc có một vị giáo sư dạy ở học viện Điện Ảnh, lúc trước cô đã định đến thăm người đó nhưng lại không có thời gian, lần này chính là cơ hội có một không hai.
Cuối cùng, Nam Chức đã đồng ý tham dự buổi tiệc.
Địa điểm diễn ra là ở một hội sở nổi tiếng ở thành phố L có tên là “Lời mời đến từ thiên đường”.
Nam Chức mặc một chiếc đầm suông có cổ màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, vừa xuất hiện ở phòng riêng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Đạo diễn Lý là người đầu tiên đứng lên chào hỏi và giới thiệu: “Ngôi sao l*иg tiếng tương lai của chúng ta, Nam Chức.
Tất cả mọi người làm quen với nhau một chút, sau này đều là người một nhà với nhau, có cơ hội hợp tác đều sẽ nghĩ đến nhau.”
Không khí của buổi tiệc thật tốt.
Nam Chức và Tiểu Dư cùng quay đầu lại.
Cách đó không xa, Chu Trạch đang đút tay vào túi quần ở một bên.
Nam Chức đi kiểm tra an ninh.
Về cơ bản mọi người đều nói về công việc và không nhắc đến những chuyện ngoài lề.
Nam Chức đã gặp giáo sư Hàn dưới sự giới thiệu của Lâm Thiên Vũ.
Giáo sư Hàn là một diễn viên l*иg tiếng nổi tiếng trong bộ phim có sử dụng l*иg tiếng đầu tiên của Trung Quốc.
Ông ấy đã lưu giữ lại những thứ chân thực nhất trong l*иg tiếng nhưng lại không hề cứng nhắc và bảo thủ chút nào, vẫn luôn nghiên cứu về chủ đề giọng nói.
Giống hệt một tác phẩm được điêu khắc bằng băng, nên là biệt danh này cũng khá hợp lý.
Vì vậy cho đến ngày hôm nay, việc ông ấy có thể phù hợp với những bộ phim truyền hình hiện đại cũng là một vấn đề rất bình thường.
Vì vậy cho đến ngày hôm nay, việc ông ấy có thể phù hợp với những bộ phim truyền hình hiện đại cũng là một vấn đề rất bình thường.
“Liên Phi, không tệ.” Giáo sư Hàn giơ ngón tay cái lên: “Cô rất tài năng, nhưng có một số điều cần phải lưu ý.”
Nam Chức rất háo hức khi được chỉ dạy nhiều hơn nên đã đi đến một nơi yên tĩnh ở gần đó để trò chuyện với giáo sư Hàn.
“Nằm mơ.”
Lâm Thiên Vũ cầm điện thoại của mình đi theo cô.
“…”
“Tiền bối, anh đang trò chuyện gì vậy?” Nam Chức hỏi: “Anh cũng theo dõi em trên mạng sao?”
Lâm Thiên Vũ ngượng ngùng nói: “Anh đang tham gia một diễn đàn và có quen biết một cô gái, bọn anh nói chuyện rất hợp nhau.
Gần đây bọn anh đang thảo luận về một quyển tiểu thuyết.”
“…”
Tham gia diễn đàn văn học để quen thêm bạn, cũng có thể học hỏi thêm từ nhau.
Về cơ bản mọi người đều nói về công việc và không nhắc đến những chuyện ngoài lề.
Giáo sư Hàn đã nói rất nhiều chuyện với Nam Chức, bao gồm cả hướng phát triển trong tương lai của cô.
Ông ấy cho rằng việc l*иg tiếng cho live-action không phải là giải pháp lâu dài, giả dụ như các bộ phim điện ảnh, đặc biệt là những bộ phim tham gia tranh giải thì tuyệt đối không có chuyện l*иg tiếng.
Còn đối với việc l*иg tiếng cho các bộ phim truyền hình, với sự nâng cao không ngừng của trình độ sản xuất và ngày càng có nhiều bộ phim hướng về cuộc sống thì nhu cầu l*иg tiếng chắc chắn sẽ ngày càng ít đi.
Trong cơn tức giận, cô vo tròn tờ giấy lại, nhưng cơn giận vẫn không hề nguôi ngoai chút nào nên cô đã ném nó xuống đất và giẫm lên nó rất nhiều lần!
“Cô rất đúng khi đi theo con đường này.” Giáo sư Hàn nói: “Hãy thật kiên trì.
Chú ý nhiều hơn đến việc kiểm soát vùng thanh âm, tập trung vào việc luyện hơi để khóc và cười.
Cô gái, cô có một tương lai rất rộng mở.”
Nam Chức nhận được rất nhiều bài học bổ ích.
Phương Bác phun ngụm cà phê vừa rồi ra ngoài.
Cô ghi âm lại những lời giáo sư Hàn nói, định sẽ về nghe đi nghe lại nó.
“Cho người theo dõi động thái của Nam Chức.” Ngôn Trạm nói: “Báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào.”
Gần mười giờ, Nam Chức nói lời từ biệt trước.
Lâm Thiên Vũ đang bàn chuyện với một nhà sản xuất nên đã nhờ trợ lý Tiểu Dư đưa cô ra ngoài.
Tiểu Dư vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu nên khá nhút nhát.
Tiểu Dư vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu nên khá nhút nhát.
Nhưng từ sau sự cố hỏa hoạn lần trước, cô có thể thấy được cậu nhóc này là một người bình tĩnh, không hoảng hốt khi gặp chuyện.
“Chị Nam Chức, chị có thể ký tên cho em được không?”
“Tên lưu manh.”
“Chị? Ký tên á?” Nam Chức bật cười: “Bây giờ thì chị có thể ký tên cho em rồi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Tiểu Dư lấy quyển sổ ra, mặt mũi tràn đầy mong đợi, xoa xoa tay nói: “Em gái em vừa mới trúng tuyển vào chuyên ngành Phát thanh truyền hình của trường đại học Truyền Thông.
Con bé coi chị như thần tượng, còn nói rằng chị chính là hình mẫu của nó.”
“Sao? Cái tên này của em đang rất được quan tâm đó.”
“Không cần nói nữa.”
Nam Chức cười nói: “Giỏi quá! Em gái em tên là gì vậy? Chị…”
Thành phố này chính là mỹ nhân của màn đêm, ban ngày không hề lộ ra vẻ phong tình đến tột cùng của nó, nhưng khi màn đêm buông xuống, sức quyến rũ không thể kiềm chế này không kém gì những cô gái flamenco.
“Tiểu Dư?”
(*) Dệt hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn, tô điểm thêm cho sự vật.
Nam Chức và Tiểu Dư cùng quay đầu lại.
Cách đó không xa, Chu Trạch đang đút tay vào túi quần ở một bên.
Nhắc đến lại thấy thật trùng hợp.
Lúc trước, cô em họ mà Chu Trạch giúp mượn sách từ Nam Chức chính là em gái ruột của Tiểu Dư.
Nam Chức rất háo hức khi được chỉ dạy nhiều hơn nên đã đi đến một nơi yên tĩnh ở gần đó để trò chuyện với giáo sư Hàn.
“Ngoài trung tâm thương mại ra thì chúng ta cũng có khá nhiều cơ duyên đấy.” Chu Trạch cười nói: “Cậu đến thành phố L công tác à?”
Nam Chức gật đầu: “Cậu cũng vậy sao?”
Nam Chức mím môi, cầm tớ giấy lên rồi cẩn thận vuốt phẳng nó.
Chu Trạch gãi gãi cằm, để lộ chiếc nhẫn cưới trên ngón giữa bên tay trái.
“Ngôn tổng, có chuyện này…”
“Chúng tôi định sẽ ổn định ở đây.” Anh ta nói: “Ba mẹ cô ấy ở đây, ba mẹ tôi cũng định sẽ chuyển tới đây.
Chúng tôi đã mở một studio rồi.”
“Anh đã xem bản phát sóng rồi, rất khớp.”
Tốc độ này thực sự quá nhanh!
Vào khoảng thời gian này năm ngoái, anh ta vừa mới ở bên Đổng Tình không lâu.
Hai người rời khỏi hội sở.
Chu Trạch đi cùng Nam Chức tới ven đường đợi taxi.
“Cậu có nghe nói chuyện gì đã xảy ra sau đó với tôi và Đổng Tình không?”
Nam Chức lắc đầu: “Chuyện riêng của hai người, tôi…”
Chỉ vì lo lắng cô có chịu đi khám bệnh hay không mà anh đã bay hơn nửa vòng trái đất, ở bên cô suốt bốn tiếng đồng hồ, trong lúc đó còn…
Chu Trạch thở dài rồi lấy một viên kẹo mềm từ trong túi ra bỏ vào trong miệng, sau đó đưa cho Nam Chức một viên.
Nhìn sắc mặt đã dịu đi rất nhiều của boss so với trước đó, anh ta liền biết phu nhân boss vừa thể hiện “quyền uy nóc nhà” của mình.
“Cậu có thói quen này từ khi nào vậy?”
“Từ sau khi gặp vị hôn thê của tôi.”
Cơn gió đêm từ từ thổi bay đi phần nào cái nóng nực oi bức còn sót lại của ban ngày.
Taxi của Nam Chức mãi không thấy đến.
Tài xế taxi gọi điện tới và nói rằng có một vụ va chạm ở ngã tư gần đó, anh ta sẽ đến muộn một chút.
“Ai muốn chờ tên chó chứ!
Nam Chức đã quyết định sẽ ngồi xuống băng ghế dài với Chu Trạch và trò chuyện một lúc.
“Tôi với Đổng Tình vốn không phù hợp với nhau.
Sau khi trở về từ chuyến du lịch, tôi đã đề nghị chia tay với cô ấy, cố gắng tránh mặt cô ấy.
Cô ấy đã làm loạn và gây rất nhiều khó khăn cho tôi, còb khiến tôi bị đuổi khỏi studio.
Tôi… Bỏ đi, cũng không còn gì để nói nữa.
Khoảng thời gian đó tinh thần của tôi khá sa sút, mà hình như cô ấy cũng gặp phải chuyện phiền phức nào đó.
Ốc còn không mang nổi mình ốc, nên tôi mới có thể hít thở thoải mái hơn một chút.
Sau đó, tôi đi Tây Tạng giải sầu và quen biết vị hôn thê của mình.”
Nam Chức cất viên kẹo mềm đi, thay vào đó là lấy một viên kẹo bạc hà ra rồi bỏ vào trong miệng.
“Xem ra đó chính là định mệnh rồi.” Cô nói: “Cậu đã phải trải qua một mối tình thất bại, lòng vòng, rồi cuối cùng cũng có được tình yêu đích thực.
Như vậy cũng rất viên mãn rồi.”
Chu Trạch gật gật đầu: “Còn cậu thì sao? Tôi đã xem tin tức rồi, không ngờ cậu với anh Ngôn kia lại là…”
Nam Chức học hỏi được rất nhiều điều và có thêm nhiều người bạn mới.
“Ừ.” Cô thản nhiên thừa nhận: “Chúng tôi đã có hôn ước với nhau từ rất lâu.
Nhưng chuyện yêu đương, là sau khi tôi về nước.”
“Tớ…” Nam Chức cười ha ha: “Vừa nãy điện thoại tớ hết pin, tớ vừa mới khởi động lại máy thôi.”
Về những chuyện khác thì Chu Trạch không phải là người hay hóng chuyện nên cũng không hỏi gì nhiều.
Năm phút sau, xe dừng lại ở địa điểm đã đặt trước.
Nam Chức cười và chúc anh ta đính hôn thật vui vẻ, mọi chuyện sau này đều thật thuận lợi.
Từ lúc bọn họ gặp mặt đến khi cô ngủ say, khoảng thời gian ở giữa nhiều nhất cũng mới chỉ bốn tiếng đồng hồ.
“Cũng chúc cậu sớm tu thành chính quả.” Chu Trạch vươn tay ra: “Sau này nếu cậu đến thành phố L, vợ chồng chúng tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu.
Dẫn theo cả anh Ngôn tới nhé.”
Nam Chức cũng nắm lấy tay anh ta: “Được, sau này gặp lại.”
Hai người tạm biệt nhau.
Nam Chức chống cằm, hỏi: “Đã bao lâu rồi chứ, còn chưa đủ sao?”
Một người lên xe, người còn lại quay trở về hội sở, không ai nhận ra rằng ở phía chéo đối diện có một người ngồi trong xe đã chụp ảnh lại.
“Lộ Lộ, hà tất gì cô phải làm như vậy chứ? Cô quan tâm tới người ta làm gì.”
Cô gái kia cất điện thoại đi, gương mặt nhăn nhó đầy vẻ tàn nhẫn.
Giáo sư Hàn là một diễn viên l*иg tiếng nổi tiếng trong bộ phim có sử dụng l*иg tiếng đầu tiên của Trung Quốc.
Ông ấy đã lưu giữ lại những thứ chân thực nhất trong l*иg tiếng nhưng lại không hề cứng nhắc và bảo thủ chút nào, vẫn luôn nghiên cứu về chủ đề giọng nói.
“Thế để tôi cho cô nếm thử những gì tôi đã trải qua ngày hôm đó nhé?”
“Phía ban giám đốc không có ai trên danh sách tiến cử.”
Bị vệ sĩ đuổi ra khỏi khách sạn tổ chức buổi tiệc mừng thọ của nhà họ Nam, nơi tập trung tất cả những người nổi tiếng ở thành phố B.
Đạo diễn Lý là người đầu tiên đứng lên chào hỏi và giới thiệu: “Ngôi sao l*иg tiếng tương lai của chúng ta, Nam Chức.
Tất cả mọi người làm quen với nhau một chút, sau này đều là người một nhà với nhau, có cơ hội hợp tác đều sẽ nghĩ đến nhau.”
Còn người đàn ông mà cô ta thích bao nhiêu năm qua lại bày tỏ tình yêu với cô gái mà cô ta khinh thường nhất từ trước đến nay… Cô ta không thể nuốt trôi nỗi nhục nhã này.
“Nhưng những gì cô chụp lại chẳng có ý nghĩa gì cả.” Người bạn của cô ta nói: “Ngay cả khi có vấn đề gì thì cô định đưa nó cho Ngôn Trạm xem bằng cách nào? Hay cô định bán nó cho giới truyền thông? Nhưng chẳng phải Ngôn Trạm đã hạ lệnh phong tỏa tất cả tin tức tiêu cực về Nam Chức rồi còn gì? Chẳng có phương tiện truyền thông nào dám…”
Lộ Lộ cười nhe răng.
“Cậu có nghe nói chuyện gì đã xảy ra sau đó với tôi và Đổng Tình không?”
Ai nói nó sẽ được công bố cho công chúng chứ?
Chỉ cần để Ngôn Trạm biết được cô ả ham hư vinh này không rõ ràng với người đàn ông khác là đủ rồi.
Mùa tốt nghiệp sắp đến gần, Post Bar cũng đang trong thời điểm thu hút mọi người và hot nhất năm.
***
Paris vừa chìm vào màn đêm không lâu.
“Được, em cứ đi mở rộng đi.” Anh đóng văn kiện lại: “Nhưng anh sẽ cho người đi theo em toàn bộ quá trình, em nhất định phải hợp tác.”
Thành phố này chính là mỹ nhân của màn đêm, ban ngày không hề lộ ra vẻ phong tình đến tột cùng của nó, nhưng khi màn đêm buông xuống, sức quyến rũ không thể kiềm chế này không kém gì những cô gái flamenco.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Ngôn Trạm ấn ấn hàng lông mày của mình.
Trên đường trở về văn phòng, Nami đã báo với anh rằng bộ phận quan hệ công chúng đã chặn được những bức ảnh của Nam Chức ở thành phố L.
“Gửi cho tôi.”
Tài xế taxi gọi điện tới và nói rằng có một vụ va chạm ở ngã tư gần đó, anh ta sẽ đến muộn một chút.
Cô bất mãn bĩu môi, thầm nghĩ ở Pháp chẳng phải có rất nhiều cô nàng tóc vàng mắt xanh sao?
Năm ngoái, Nami vẫn còn làm việc dưới quyền Phương Bác, chức vị của cô ấy chính là trợ lý thứ ba.
Trước đó Viên Tây đã cố gọi điện cho Nam Chức nhưng máy cô vẫn luôn tắt.
Nhưng vì cô ấy đã xử lý rất tốt tin tức có liên quan đến Nam Chức và Giang Nguyên nên kể từ đó, cô ấy đã phụ trách những công việc có liên quan đến quan hệ công chúng của Nam Chức, đồng thời cũng được thăng chức lên làm trợ lý thứ hai.
“Người đàn ông trong bức ảnh tên là Chu Trạch.” Nami nói: “Là người đã làm việc ở tầng trên khi cô Nam làm việc ở l*иg tiếng Linh Khuynh trước đây…”
Ý cười trên môi Ngôn Trạm dần tắt đi.
“Không cần nói nữa.”
Đóng cửa lại, Nami hít sâu một hơi, tình cờ gặp Phương Bác đang cầm cốc cà phê trở lại.
Nami sửng sốt.
Liếc nhìn sắc mặt của boss, lạnh còn hơn cả tảng băng lạnh nhất… Đây là muốn gϊếŧ người sao? Hay là ám sát?
Ngôn Trạm nhìn kỹ bức ảnh.
Mái tóc dài bồng bềnh của cô tung bay trong gió, chiếc váy suông mỏng tôn lên vòng eo thon thả cùng với đôi chân thẳng tắp và trắng nõn của cô, trông cô đặc biệt nổi bật trong màn đêm.
“Ác giả ác báo thôi.
Từ chuyện lần trước xảy ra với anh Trần, tớ đã nhìn ra được là tam quan của cô nàng này rất lệch lạc, còn chẳng coi ai ra gì nữa.
Nhưng chuyện xảy ra trên Post Bar thế này thì 80% là đắc tội với người khác rồi.”
Cô cười ngọt ngào và nắm tay Chu Trạch, ánh mắt đầy mê hoặc nhưng lại mang theo sự ngây thơ trong sáng trời sinh.
Ông ấy cho rằng việc l*иg tiếng cho live-action không phải là giải pháp lâu dài, giả dụ như các bộ phim điện ảnh, đặc biệt là những bộ phim tham gia tranh giải thì tuyệt đối không có chuyện l*иg tiếng.
Còn đối với việc l*иg tiếng cho các bộ phim truyền hình, với sự nâng cao không ngừng của trình độ sản xuất và ngày càng có nhiều bộ phim hướng về cuộc sống thì nhu cầu l*иg tiếng chắc chắn sẽ ngày càng ít đi.
“Ngôn tổng, đây chắc là hiểu lầm.
Cô Nam với…”
“Thế để tôi cho cô nếm thử những gì tôi đã trải qua ngày hôm đó nhé?”
Cô gái kia cất điện thoại đi, gương mặt nhăn nhó đầy vẻ tàn nhẫn.
Cạch!
“Tên khốn kiếp!”
Ngôn Trạm lật xem tài liệu với vẻ mặt lạnh lùng như một người máy.
Khi Ngôn Trạm xoay người lại, anh vô tình đυ.ng phải cái cốc trên bàn, cà phê bên trong cũng bị đổ xuống mặt đất.
“Tôi sẽ gọi nhân viên dọn dẹp tới…”
“Hãy để những ứng viên tôi chọn liên lạc với tôi.” Anh thản nhiên nói: “Trong vòng một tuần.”
“Ra ngoài.”
“Dạ?”
Cô ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt thất thần.
Ngôn Trạm hơi trợn trừng mắt, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn cùng không vui, chỉ thiếu nước trực tiếp hét lên: Tôi không vui!
Nam Chức cũng nắm lấy tay anh ta: “Được, sau này gặp lại.”
“…”
Nami từ từ lui ra.
Đóng cửa lại, Nami hít sâu một hơi, tình cờ gặp Phương Bác đang cầm cốc cà phê trở lại.
“Trợ lý trưởng Phương, có chuyện lớn rồi!”
“…”
Trên đời này còn có chuyện gì mà anh ta không thể chịu nổi được sao? Đến sét anh ta còn có thể chịu được nữa là.
“Anh cũng biết là em đang đợi anh sao.” Cô lẩm bẩm: “Vậy thì em sẽ chờ, dù sao em cũng chẳng nóng vội.”
“Gì mà ngạc nhiên thế.” Anh ta nhấp một ngụm cà phê: “Có chuyện gì vậy?”
“Cô Nam hẹn hò với người đàn ông khác, Ngôn tổng đang tức điên lên rồi!”
“Tôi sẽ gọi nhân viên dọn dẹp tới…”
Phụt!!!
Phương Bác phun ngụm cà phê vừa rồi ra ngoài.
“Gì mà ngạc nhiên thế.” Anh ta nhấp một ngụm cà phê: “Có chuyện gì vậy?”
Liệu có còn dấu chấm hết cho cơn bão dữ dội này không?
***
Sau khi thu dọn đồ đạc ở khách sạn, Nam Chức nhanh như chớp lao tới sân bay.
Sân bay là nơi không có sự phân biệt giữa ngày và đêm.
Dân mạng C: [Thiếu thốn như vậy sao, để tôi tới lấp đầy nó /Chảy nước miếng/]
Lúc này vừa mới hơn nửa đêm, vậy mà dòng người vẫn đông đúc như vậy, chỗ nào cũng rất sống động.
Gần mười giờ, Nam Chức nói lời từ biệt trước.
Nam Chức đi kiểm tra an ninh.
Khi lấy điện thoại ra, cô vô thức muốn kiểm tra xem mấy giờ rồi thì mới nhận ra điện thoại đã tự động tắt máy sập nguồn.
Có lẽ là lúc nãy thu âm lại những lời giáo sư Hàn nói nên nó đã tiêu tốn quá nhiều điện năng.
Có lẽ là lúc nãy thu âm lại những lời giáo sư Hàn nói nên nó đã tiêu tốn quá nhiều điện năng.
“Cô gái, mời cô tới bên này.”
Nam Chức cũng không nghĩ gì nhiều, cất điện thoại đi rồi đi vào khu vực kiểm tra an ninh..