Chương 2: Người Kế Nhiệm

"Thiên, chúng ta cứ như vậy mà đã ở bên nhau thật lâu rồi..."

Ninh Hinh nhẹ nhàng nói, không khỏi cảm thán thời gian cứ như vậy mà trôi qua thật nhanh, họ đều dần trưởng thành, không còn là những đứa trẻ.

Đội của bọn họ, luôn là tiểu đội mạnh nhất, họ đã ở bên nhau từ khi còn bé, hiểu rõ nhau vô cùng.

Hạ Thiên từ tốn nói:"Ninh Hinh, tính từ lần đầu tiên gặp nhau chúng ta đã bên cạnh nhau được 12 năm rồi, khi ấy, anh đã 4 tuổi còn em mới là tiểu cô nương 3 tuổi thôi"

Ánh mắt hắn dịu dàng nhìn cô, hắn không biết từ khi nào bản thân luôn muốn nhìn cô thêm một chút, lại gần cô thêm một chút.

"Hạ Thiên, chúng ta sẽ có thể già cùng nhau sao ?"

Từ khi còn nhỏ, cô đã thích hắn.

Tuy hắn không phải là người giỏi nhất cạnh cô.

Nhưng cô luôn thích hắn.

Ninh Hinh im lặng, khẽ đưa tay ném nhẹ viên sỏi trong tay xuống mặt nước.

Cô thấy ánh mắt của Hạ Thiên nhìn cô, gương mặt cũng thoáng chốc ửng hồng.

Những viên sỏi rớt xuống màn nước tạo ra những âm thanh vui tai, xoá tan bầu không khí ngượng ngùng này.

12 năm, một khoảng thời gian thật dài. Ninh Hinh nhớ lại những chuyện xưa, cậu bé phấn nộn có chút mũm mĩm lần đầu đến nơi xa lạ, buổi tối nhớ nhà liền ôm cô khóc một tuần lễ liền.

"Chúng ta sẽ già cùng nhau"

Hắn cũng thích cô.

Hắn không biết từ khi nào hắn cũng thật thích cô.

Nhưng nếu như mọi chuyện đổ bể ? Cô sẽ còn thích hắn chứ.

Hạ Thiên nhớ lại lúc mình mới đặt chân lên hòn đảo, cô chính là người thân duy nhất của hắn.

Cô cứ như vậy mà bên cạnh hắn.

Cô chưa từng chê bai hắn.

Cô giỏi hơn hắn rất nhiều.

Hắn cũng thật cảm kích vì cô đã thích một người như hắn.

Khi đó, 3 tháng đầu tiên đặt chân lên đảo, huấn luyện viên đều không yêu cầu khắt khe với họ, ban ngày liền lên lớp dạy cho họ cách tự chăm sóc bản thân, những kỹ năng sinh tồn cơ bản và những bài tập rèn luyện thể chất.

Cô chính là đứa trẻ hoàn thành tốt nhất, vượt qua bài kiểm tra năng lực đầu tiên với vị trí đứng đầu, huấn luyện viên căn cứ vào thể chất cùng trí tuệ, chia nhỏ đám trẻ ra để nhận những rèn luyện khác nhau.



Chỉ có 6 người cô, Hạ Thiên, Giang Hạo, Hàn Trầm, Lãnh Thiên Dực, Tiêu Tề, được bước vào đội huấn luyện đặc biệt. Khi ấy trong tổ đội, cô là bé tuổi nhất nhưng lại có kết quả cao nhất trong kì kiểm tra, 5 người nào đó liền mặc cảm không thôi về khả năng của chính mình.

Tổ đội đặc biệt này chính là lựa chọn trên tiêu chí thật gắt gao, chỉ nhận năng lực, không nhận thân phận.

Tiểu đội của bọn họ chính là được đào tạo theo quy chuẩn ác ma, đào tạo ra người lãnh đạo thế hệ kế tiếp, 6 người họ thân thiết với nhau như một gia đình, nhưng có một điều trước giờ họ chưa từng nhắc đến chính là thân phận của bản thân trước khi bước đến đảo đặc công.

Ninh Vũ cô, chính là chiến thần sát thủ, là người đầu tiên hoàn thành huấn luyện với thời gian 5 năm, Lãnh Thiên Dực, Hạ Thiên, Giang Hạo, Hàn Trầm, Tiêu Tề cũng lần lượt hoàn thành huấn luyện, rời khỏi đảo đặc công ra bên ngoài làm nhiệm vụ.

Lần này quay trở lại đảo chỉ có Ninh Vũ cô cùng Hạ Thiên, 4 người Giang Hạo, Hàn Trầm cùng Lãnh Thiên Dực, Tiêu Tề đều đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ.

"Đã có lửa rồi, Thiên ca, Ninh Hinh tỷ, hai người mau qua nướng thỏ"

Giọng nói trong trẻo của Ninh Nhược Vũ vang lên, kéo thần trí của mọi người quay trở lại. Ninh Hinh đưa tay xuống dòng suối mát mẻ rửa tay một chút rồi nhanh chóng xoay người lại bên phía đống lửa đang bập bùng cháy kia, ánh sáng của ngon lửa nhỏ cứ như vậy mà làm bừng sáng cả bầu trời đêm.

3 người họ vui vẻ trò truyện trong khi chờ thỏ béo chín, Ninh Nhược Vũ trước đến nay luôn là một đứa trẻ vui vẻ lạc quan, luôn miệng cười nói, khu rừng cũng vì tiếng nói cười của họ mà trở nên vui vẻ theo, tiếng nước chảy dưới suối róc rách reo vui.

"ưmmmm......thỏ thật là thơm"Ninh Nhược Vũ cầm lên một xiên thịt thỏ đã chín đều, miệng nhỏ cắn xuống một miếng thật lớn, thịt thỏ thơm mềm tan đều vào trong miệng....

"Trước kia người thích ăn thịt thỏ nướng nhất chính là Giang Hạo"Hạ Thiên cũng cầm xiên thịt thỏ nướng lên nhấm nháp từng miếng, không quên bồi lại một câu....

"Thiên Dực ca lần này không về sao"ánh mắt nhỏ của Ninh Nhược Vũ ngây thơ hỏi.

Nhược Vũ chính là thích Lãnh Thiên Dực Nhất, năm ấy, khi Lãnh Thiên Dực chưa ra khỏi đảo đặc công, mỗi khi có thời gian nghỉ ngơi Ninh Nhược Vũ chính là thích chạy theo sau Lãnh Thiên Dực Nhất.

Lãnh Thiên Dực cũng chính vì chuyện này mà vô cùng đau đầu với chiếc đuôi nhỏ đằng sau nhưng cũng không hề ghét bỏ.

"Tiểu Nhược Vũ vì sao không hỏi đến Giang Hạo ca ca hay Hàn Trầm ca ca hay là Tiêu Tề ca ca mà lại chỉ quan tâm đến một mình Thiên Dực ca ca vậy nhỉ"Hạ Thiên mỉm cười, gương mặt có chút gian xảo nhìn Ninh Nhược Vũ trêu chọc

Thấy tiểu cô nương nhỏ bé đôi má dần chuyển hồng khiến cho hắn không khỏi một hồi thích thú không thôi.

"Ninh Hinh tỷ, người xem Thiên ca kìa"Ninh Nhược Vũ trợn mắt với Hàn Trầm, môi nhỏ nhõng nhẽo với Ninh Hinh.

Tên Hạ Thiên đáng ghét này liền không biết đường chiều chuộng em vợ tương lai là cô. Hừ.

Nhìn tỷ tỷ của mình vui vẻ mỉm cười mà không cứu giúp, Ninh Nhược Vũ chính là chạy trốn, cầm lấy hai xiên thịt thỏ cáo từ hai người rồi chạy nhanh về căn cứ.....

Ninh Hinh ăn xong thịt thỏ, liền quay lại mỏm đá bên bờ suối ngồi.

Khi mọi người còn đông đủ, mỗi khi ăn no, họ sẽ cùng nhau chơi đùa bên bờ suối này, họ tìm những cảm giác bình thường sau một ngày căng thẳng, họ tận hưởng những bình yên ít ỏi, họ biết sau này cuộc sống của họ sẽ vô cùng ngột ngạt, họ sẽ phải cẩn thận từng bước.....

Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh Ninh Hinh, nhớ về những ngày tháng trước kia của họ.....

"Nhớ mọi người rồi sao"Hạ Thiên nhẹ nhàng đưa tay lên vai Ninh Hinh, vỗ về nhẹ nhàng, Ninh Hinh cũng không ngại mà dựa đầu vào vai Hạ Thiên.

Từ khi hợp lại ở bên ngoài, 5 người họ luôn sát cánh bên nhau, hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng, chưa từng thất bại, họ luôn gần gũi nhau thân thiết như vậy.



"Nếu mọi người đều ở đây, nhất định sẽ rất náo nhiệt"Ninh Hinh thở dài nói.

"Cha em báo tin, ông đã không có tung tích của mẹ gần nửa năm nay, em định mai sẽ đưa Nhược Vũ về thăm ông"

"Con bé biết chuyện chưa"

"Em định sẽ đưa nó quay lại Mỹ mới cho con bé biết"

"Ninh Hinh"

"Ừm"

Cô nhẹ nhàng đáp lời, cô luôn thích mỗi lần Hạ Thiên gọi tên của mình, đôi tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy cổ của anh.

"Anh sợ một ngày nào đó mình sẽ không còn em bên cạnh"

Hắn thật sự sợ, hắn sợ cô sẽ không còn ở bên hắn nữa.

Hắn sợ cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Nếu như cô muốn biến mất, nhất định sẽ không ai có thể tìm ra.

~~~~~~~~~~~`

Buổi sáng chính là lúc đầu óc con người ta cảm thấy vô cùng thoải mái sau một đêm được nghỉ ngơi nạp lại năng lượng.

Ninh Hinh vươn vai bước đến bên phía cửa sổ, kéo rèm cửa trắng.

Ánh nắng ban mai đầy sự tươi mới tràn ngập căn phòng, thân hình mảnh mai ngả mình lên chiếc ghế bành đặt cạnh cảm nhận sự ấm áp của tia nắng sớm. Thật lâu rồi cô mới có một giấc ngủ ngon như vậy, thời tiết ở đảo đặc công mùa này phi thường tốt.

Bản thân nhớ lại khi xưa sau kỳ thi tuyển, 6 người họ liền được đãi ngộ chính là căn biệt thự này, nó chính là có 6 phòng đủ cho 6 người, năm ấy, 6 người bọn họ đều tranh giành nhau ở căn phòng này vì cửa sổ sát đất hướng thẳng ra biển vô cùng xinh đẹp, không ai chịu nhường ai, họ liền đưa nhau ra trường bắn phân thắng bại, náo nhiệt cả một trường bắn, một màn so tài giữa những đứa trẻ, cô chính là vì bản lĩnh bắn súng của mình mà giành được căn phòng....

Nhớ lại câu chuyện trẻ con năm nào, Ninh Hinh thật hoài niệm, nhanh chóng thay trang phục đến gặp huấn luyện Mộ Thuần.....

Mộ Thuần chính là người vô cùng nghiêm khắc, cô biết ông là một thành viên rất quan trọng của tổ chức, trên đảo đặc công này chỉ có duy nhất một người 6 người họ chưa từng đánh thắng chính là ông, ông chính là người mà 6 người họ vô cùng kính trọng, khi huấn luyện bọn họ, ông chính là ác ma đáng sợ nhưng khi huấn luyện kết thúc, họ đều cảm nhận được sự ấm áp mà ông đem lại cho bọn họ.....

"Mộ Thuần ác ma, người không đi trông đám trẻ kia thi đấu sao"

Ninh Hinh mỉm cười nói, từ xa cô đã thấy ông ngồi đọc sách dưới bóng cây, cô nói rồi ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh ông, tự rót cho mình một ly nước mát giải khát....

"Vừa nghe tiếng chân ta liền đoán ra là con"Mộ Thuần gấp lại quyển sách, ánh mắt ngập vẻ cưng chiều nhìn nữ nhi phía đối diện

"Lần này sao con lại quay về đảo"

"Cha nuôi, con nhận được tin từ cha con báo rằng ông ấy đã không có tung tích của mẹ con gần nửa năm nay, con muốn sau khi Nhược Vũ thi đấu xong liền dẫn nó về Mỹ một thời gian"Ninh Hinh kiên định nói, ánh mắt thoáng qua nét buồn

"Sao bây giờ lão Ninh mới báo cho con biết"