Chương 17: Lần Nữa Gặp Mặt

Ôn Bảo Bối định xuống bếp uống nước, lại bắt gặp một màn cô đơn của Ôn Cẩn Y.

Phòng cô không mở đèn, cũng không khoá cửa. Âm thanh của video nọ rõ mồn một trong đêm tối.

Bé vì mẹ ruột của mình mà đau lòng không thôi.

Mẹ yêu bé nhất, bé cũng yêu mẹ nhất.

Bé không biết năm đó, chuyện gì đã xảy ra, khiến mẹ lựa chọn quên đi quá khứ.

Bé có năng lực tìm hiểu, nhưng bé không muốn tìm hiểu.

Mẹ đã chọn quên đi, bé sẽ không đào bới quá khứ.

Có lẽ, người mẹ yêu nhất định không phải cha của bé, nhưng hắn lại là cha của bé.

Bé cũng không mong chờ về cha mình.

Có lẽ bé là con hoang.

Nhưng mẹ đã vì bé mà chưa từng có người đàn ông nào ở bên cạnh. Bé biết, nữ nhân một mình nuôi con nhất định sẽ rất khó nhọc.

Thân ảnh nhỏ bé xuống bếp, pha một ly sữa nóng rồi đem vào phòng ngủ của Ôn Cẩn Y.

Bàn tay nhỏ bé của bé, nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ.

"Mẹ, con sẽ mãi ở bên cạnh người"

Ôn Cẩn Y ngẩn ra, nhẹ nhàng tắt video, một tay nhận lấy ly sữa bé đưa, một tay nhẹ ôm bé vào lòng.

"Bảo Bối ngốc"

"Mẹ, người muốn gì nhất định con sẽ thoả mãn được mọi yêu cầu của mẹ, bảo bối rất hiếu thảo, nhất định sẽ đáp ứng được mẹ"

Ôn Cẩn Y cười nói:" Vậy mẹ muốn mua vài căn cao ốc ở khu phố đi bộ Thượng Hải đi"

Ôn Bảo Bối vô cùng bình tĩnh nói:"Đây là chuyện vô cùng dễ"

Mặc dù biết bé đang dỗ cô, nhưng Ôn Cẩn Y vẫn rất vui vì con trai hiếu thảo.

Ôn Bảo Bối trong bóng đêm mím môi, ánh mắt vô cùng trầm tĩnh.

Bảo Bối không phải nói đùa, nhưng sợ mẹ tiếp nhận không nổi.

Bảo Bối thật sự có năng lực thu mua toà nhà mẹ muốn a~.

Chỉ sợ mẹ quá bất ngờ mà thôi.

......

Ngày thứ 2 đầu tuần, Ôn Cẩn Y liền liên hệ với Mộc Thị quốc tế về việc hợp tác lần này, cuộc họp rất nhanh được xắp xếp vào 3 giờ chiều cùng ngày.

Bộ suit đen từ đầu đến chân, guốc Chanel đen mũi nhọn, túi xách Hermes, mái tóc đen dài buông thả tự nhiên, phong thái tự tin hấp dẫn.

"Nhân viên mới sao"

"Hay là người phụ nữ mới của chủ tịch"

"Chủ tịch liền đổi gu sao"

"Không thích minh tinh nữa mà lại thích phụ nữ thành đạt"

"Nói không chừng liền lại là bình hoa vô dụng"



....

Toàn bộ lễ tân nhân viên xôn sao đánh giá về Ôn Cẩn Y. Đôi mắt xinh đẹp dưới mắt kính đen khẽ nhíu lại, nhân viên Mộc Thị quốc tế liền thích đi soi mói như vậy.

Ôn Cẩn Y đến quầy lễ tân, đưa ra danh thϊếp, nữ tiếp tân ban nãy còn vừa xì xào bàn tán, đang trưng ra bộ mặt chuyên nghiệp tươi cười, nhanh chóng liên hệ với trợ lý giám đốc. Chân chó chạy ra đưa Ôn Cẩn Y đến bàn chờ của công ty.

Tiêu Tề rất nhanh có mặt dưới đại sảnh công ty đưa Ôn Cẩn Y lên trên, đặc biệt sử dụng thang máy chuyên dụng, nhân viên dưới đại sảnh lại một lượt hảo hảo đánh giá Ôn Cẩn Y thêm lần nữa.

Cửa phòng họp lớn mở ra, Ôn Cẩn Y nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế trống, nhíu mày nhìn một chiếc ghế bỏ trống duy nhất ở phòng họp.

Còn có người chưa đến sao?

"Xin giới thiệu với quý vị, vị này là Ôn tiểu thư, người sáng lập ra Ciarat-thương hiệu thời trang đang làm mưa làm gió hiện nay trong giới thượng lưu"

"Xin chào mọi người, tôi là Ôn Cẩn Y" Ôn Cẩn Y đứng lên nhẹ nhàng giới thiệu.

Ánh mắt không nhanh không chậm hướng về người phụ nữ đối diện mình, đang rất vô lễ nhìn chằm chằm vào cô. Thì ra là vị hôn thê của Mộc Tử Kỳ.

"Nghe danh Ôn tiểu thư đã lâu, nay mới có dịp diện kiến, tôi là Diệp Tuyết, giám đốc thời trang của Mộc Thị quốc tế"

Diệp Tuyết đứng dậy, không nhanh không chậm nói, không nghĩ người phụ nữ hôm nọ lại là nhà thiết kế Ôn Cẩn Y trong truyền thuyết, hẳn nào cô ta lại có thần thái tốt như vậy.

Diệp Tuyết đưa tay về phía trước ý muốn bắt tay Ôn Cẩn Y, Ôn Cẩn Y mỉm cười nhẹ nhàng bắt tay với Diệp Tuyết, nụ cười lạnh lùng như có như không.

Cuộc họp diễn ra hết sức suôn xẻ, Diệp Tuyết cũng biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ mà không gây chuyện với Ôn Cẩn Y.

"Cuộc họp diễn ra đến đâu rồi" Mộc Tử Kỳ bộ dáng thong thả, phong thái ưu nhã mở cửa từ bên ngoài bước vô.

Thân ảnh cao lớn tiến đến chiếc ghế còn trống ngay cạnh Ôn Cẩn Y ngồi xuống, Mộc Thị quốc tế chưa từng làm về lĩnh vực thời trang, khai phá thị trường mới Diệp Tuyết lại nhất quyết muốn làm, hắn cũng có chút đau đầu về khả năng làm việc của Diệp Tuyết, Tiêu Tề liền muốn hắn ngự giá thân chinh đến xem xét nhà thiết kế mà Diệp Tuyết muốn hợp tác.

Ánh mắt lướt nhẹ về phía nhà sáng lập thương hiệu thời trang mà Diệp Tuyết muốn hợp tác, vóc dáng có chút quen thuộc.

Hắn cũng có đọc qua thông tin về người nọ, là một nhà thiết kế rất nổi tiếng, tự sáng lập thương hiệu thời trang riêng, rất được giới thượng lưu ưa chuộng.

"Ôn Tiểu Thư, rất vui được gặp mặt, tôi là Mộc Tử Kỳ"

Ôn Cẩn Y nhẹ nâng khuân mặt, hướng về phía người đàn ông đang muốn bắt tay với cô, khoé môi nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

Mộc Tử Kỳ không nghĩ sẽ được gặp lại cô ở đây.

Đúng là có duyên.

Người phụ nữ này vậy mà lại là đối tác hợp tác sắp tới của hắn, đối tác đầu tiên trong ngành thời trang mà Mộc Thị khai phá.

Gương mặt của cô đúng thật là rất xinh đẹp, phong thái tự tin khác hẳn với Diệp Tuyết chỉ luôn gây chuyện.

Đúng là một bông hoa anh túc độc, nhưng anh thích.

Người phụ nữ này hoàn hảo lọt vào tầm ngắm của anh.

"Mộc Tiên Sinh, rất vui được gặp mặt, tôi là Ôn Cẩn Y"

Không ngờ lại nhanh chóng chạm mặt đến vậy.

Cô thấy Diệp Tuyết, liền nghĩ Mộc Tử Kỳ sẽ không quan tâm đến thị trường thời trang này, liền có chút vui mừng.

Nhưng có lẽ, là cô vui mừng quá sớm.

Nếu như không phải ở đây đông người, cô liền muốn lập tức xoay người rời đi.

Hai bàn tay chạm nhẹ, Ôn Cẩn Y cúi đầu.

Bàn tay của Mộc Tử Kỳ rất đẹp, thon dài, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ.



Mộc Tử Kỳ cảm nhận được bàn tay của Ôn Cẩn Y có những vết chai, nhất định liền không ít hơn anh, nhưng những vết chai này đang được mềm dần, nếu không cảm nhận rõ, sẽ không nhận ra.

Là vì lao động cực nhọc sao?

Hai bàn tay rất nhanh chóng tách ra, bên trong mỗi người đều có những dòng suy nghĩ riêng.

Diệp Tuyết bất an, hai người này dường như có gì đó, thật ám muội, nhất là ánh mắt của Mộc Tử Kỳ nhìn Ôn Cẩn Y.

...

Ôn Cẩn Y được dẫn đến tầng lầu của mình tại cao ốc Mộc Thị, đây chính là tầng làm việc của cô.

Ôn Cẩn Y xem xét qua một chút, tầng lầu hiện nay đang được để trống trơn, muốn cô tự thiết kế ra kiến trúc của bộ phận thời trang.

Ôn Cẩn Y ban nãy liền kí một loại hợp đồng hợp tác hai bên cùng có lợi.

Ciarat sẽ sát nhập vào Mộc Thị quốc tế, là thương hiệu thời trang duy nhất cùng độc quyền tại Mộc Thị.

Mộc Thị sẽ đầu tư vốn mở rộng cho Ciarat, Mộc Tử Kỳ sẽ là cổ đông độc quyền của Ciarat, là hậu thuẫn của Ciarat.

Lợi nhuận của Ciarat sẽ chia đều cho Mộc Thị cùng Ôn Cẩn Y.

Những của hàng Ciarat tại Pháp cùng Mỹ sẽ được rót thêm vốn để mở rộng cửa hàng.

Ôn Cẩn Y bây giờ liền trở thành giám đốc thời trang của Mộc Thị quốc tế.

Diệp Tuyết cũng rất không vui vì quyết định này của Mộc Tử Kỳ, cô ta liền đang từ giám đốc thời trang giáng xuống thành phó giám đốc. Ánh mắt liền lộ rõ tức giận hướng về Ôn Cẩn Y.

Buổi tiệc tẩy trần cho Ôn Cẩn Y được diễn ra vào tối nay, nhưng cô còn Bảo Bối đang còn chờ cơm cô ở nhà, cô liền nhất quyết từ chối hẹn bữa khác.

~~~~~

"Mẹ, hôm nay người liền về trễ vậy"

Ôn Bảo Bối chu chu miệng nhỏ càu nhàu, bé có chút lo lắng, Mami rõ ràng đã hứa khoảng 6 giờ tối sẽ về đến nhà, bé liền đợi một mạch đến 7 giờ tối Mami mới về đến, Mami là lần đầu tiên trễ hẹn với bé.

"Hôm nay mẹ có đi coi phòng làm việc, xem xét một chút nên thiết kế như nào, nên mới về trễ a~"

Ôn Cẩn Y hít hà mùi đồ ăn thơm phức nóng hổi đang bốc lên, định rón lên một miếng ăn thử, liền bị ánh mắt khinh bỉ của con trai làm động tác đến gần miệng liền cứng nhắc.

"Người chưa thay đồ, cũng chưa rửa tay a~"

Ôn Cẩn Y vứt luôn liêm sỉ bỏ thức ăn vào miệng, đồ con trai làm là ngon nhất.

Ôn Cẩn Y ôm hôn con trai, liền bị con trai ghét bỏ miệng còn dính mỡ.

Con trai của cô, sao lại như ông cụ non thế này.

Cô vốn dĩ nấu ăn rất tệ, từ trước đến nay đều mua đồ ăn ngoài để tránh cháy nổ phòng bếp.

Ôn Bảo Bối cũng biết điều này, lớn lên một chút, bé liền nhất quyết học nấu ăn để nấu cho Ôn Cẩn Y.

Tay nghề của Bảo Bối liền vô cùng tốt, Ôn Cẩn Y hết sức khen thưởng.

"Con trai, mai mẹ liền làm thủ tục nhập học cho con ở trường quốc tế"

Bảo Bối của cô rất ghét đi học, cô cũng không bắt bé phải đi học, cô liền mời gia sư đến nhà dạy bé học, nhưng ở đây không phải là Pháp hay Mỹ, cô muốn bé tiếp xúc với những đứa trẻ khác, như vậy bé cũng sẽ có nhiều bạn bè hơn.

Ôn Bảo Bối:"..."

Mẹ, người liền ra phán quyết với con như vậy.

Những đứa trẻ đó, làm sao đủ trình độ với con.