Chương 15: Ánh Mắt Của Chú Thật Kém

Hai đứa trẻ một nam một nữ, bốn mắt nhìn nhau, có chút sửng sốt.

Trầm mặc....

Trầm mặc.....

Mộc Tử Kỳ cũng phát hiện tiểu công chúa của mình chạy lung tung, nhanh chóng tìm ra đứa trẻ của mình đang ngã ngồi ở dưới đất cùng với một vị tiểu nam hài. Mộc Tử Kỳ tiến tới đỡ hai đứa trẻ lên xem xét một hồi....

Mộc Tử Kỳ chính là có một loại khí phách vương giả trời sinh, mặc kệ anh ở đâu cũng đều là tiêu điểm. Quản lý siêu thị cũng vội vàng chạy đến, nhặt đồ dưới đất lên.

"Mộc tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi, gia đình của anh đang đi mua sắm sao"

Người đời biết Mộc Tử Kỳ có con, nhưng Mộc Tử Kỳ luôn đưa ra lệnh cấm với giới báo chí không cho phép đưa bất cứ thông tin gì về gia đình của anh để đảm bảo sự riêng tư cho đứa trẻ.

Mộc Tử Kỳ nhíu mày, cầm lấy tay nhỏ của Mộc Tử Yên, lại nhìn đứa trẻ bên cạnh con bé, đứa nhỏ này nhìn mà nói kỳ thực rất giống với tiểu Tử Yên của anh, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt của Tử Yên vô cùng giống với người phụ nữ đó, ngũ quan của Tử Yên có chút giống anh, nhưng đứa trẻ này chính là hệt như bản sao lúc nhỏ của anh.

"Tiểu muội, muội không sao chứ"Ôn bảo bối thân sĩ mở lời, hoá giải cảnh tượng khó xử này. Giọng nói non nớt nhưng vô cùng dễ nghe.

"Cám ơn tiểu ca ca, muội không sao"Mộc Tử Yên cũng nhẹ nhàng đáp lại....

"Cháu không sao chứ"Mộc Tử Kỳ nhẹ nhàng hỏi đứa bé trai, một câu chú cháu liền khẳng định quan hệ của 3 người.

Quản lý ngại ngùng cũng nói mấy câu rồi nhanh chóng rời đi.

"Mộc, mau đi thôi"Một người phụ nữ mặc chiếc váy hồng nhạt tiến đến bên cạnh Mộc Tử Kỳ, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của anh, thân thể dán chặt vào người đàn ông.

Người phụ nữ mặc chiếc váy hiệu Gucci, đeo vòng Tifani tinh xảo.

Túi xách hiệu LV, giày cao gót Chanel màu đen, một thân toàn là đồ hiệu.

Mộc Tử Kỳ cũng không nói gì, gương mặt cũng lạnh băng, nhưng cũng không ghét bỏ, cũng không yêu thích.

Ôn bảo bối nheo mắt lại nhìn người phụ nữ, động tác này với Mộc Tử Kỳ giống nhau như đúc.



"Ban nãy liền có một người phụ nữ làm ướt ví của em"Diệp Tuyết chu môi, oán giận lên tiếng.

"Dì Tuyết, không phải là do dì bất cẩn sao"Mộc Tử Yên nhẹ nhàng nói, gương mặt vô cùng khả ái tươi cười.

Cô bé luôn vô cùng ghét người phụ nữ này, Tiêu Tề thúc nói mẹ cô bé là một người vô cùng tốt nhưng vì ba mẹ cô bé có chuyện riêng nên mẹ cô bé không thể ở cạnh cô bé, cô bé tin rằng một ngày nào đó mẹ cô bé sẽ trở về bên ba của cô bé.

"Tử Yên, con phải tin dì"Diệp Tuyết tươi cười với Mộc Tử Yên, con bé chính là vật cản lớn nhất của cô mặc dù cô là vị hôn thê do Mộc lão gia chấp thuận , nhưng một ngày cô bé chưa đồng ý, cô liền không thể danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Mộc.

Diệp Tuyết nhìn đến Ôn bảo bối ở bên cạnh Mộc Tử Yên, đứa bé vô cùng đáng yêu nhưng lại rất quen mắt, cô nhất thời cũng chưa thể nghĩ ra.

Đôi mắt xinh đẹp của Ôn bảo bối xẹt qua tia lạnh, muốn đẩy xe đẩy hàng đi , không thèm chú ý đến đôi nam nữ trước mặt.

Vừa không may, Diệp Tuyết lùi bước chân, xe đẩy lại cao, Ôn bảo bối liền không kị tránh né, va vào người Diệp Tuyết .

" Mẹ cháu đâu, tại sao cháu lại đẩy xe đẩy hàng "

Diệp Tuyết tức giận, đẩy nhẹ xe đẩy hàng, lại không khống chế tốt lực, chiếc xe hàng cứ như vậy mà đυ.ng vào Ôn bảo bối.

Mộc Tử Kỳ cũng tiến đến muốn đỡ Ôn bảo bối dậy, nhưng tiểu công chúa nhỏ của anh còn nhanh tay hơn.

Mộc Tử Yên bỏ tay nhỏ của mình ra khỏi tay Mộc Tử Kỳ, nhanh chóng chạy đến đỡ Ôn bảo bối:" Ca, ngươi không sao chứ ".

Một màn này vừa hay lại lọt thẳng vào mắt của Ôn Cẩn Y, Ôn Cẩn Y đau lòng chạy đến ôm lấy Ôn bảo bối:" Bảo Bối , có bị thương không".

Ôn Bảo Bối cười ưu nhã:"Vẫn tốt ạ".

Ôn Cẩn Y nhẹ nhàng cảm ơn Mộc Tử Yên ban nãy đã đỡ Ôn Bảo Bối, thái độ của cô đột nhiên trở xấu, đứng lên nhìn thẳng vào Diệp Tuyết đang còn ngơ ngác.

"Vị tiểu thư này, cô đối xử với một đứa trẻ như vậy sao, mời cô xin lỗi"

"Dựa vào cái gì tôi phải xin lỗi, đứa nhỏ té xuống cũng không bị sao, tôi liền cũng không phải cố ý" Diệp Tuyết ỷ lại bên cạnh đang có Mộc Tử Yên, lại nhìn người phụ nữ trước mắt, một chút cũng không để vào mắt.

"Cô còn muốn đứa nhỏ bị làm sao sao?"

Diệp Tuyết cau có nói:"Cô làm ướt ví của tôi tôi còn chưa tính chuyện với cô, cô liền ở đây la lối cái gì".

"Hai chuyện liền không giống nhau, cái ví của cô bao nhiêu tiền, cô nói xem muốn bao nhiêu, tôi liền đền cho cô, chuyện của cô bây giờ là xin lỗi đứa nhỏ"

Diệp Tuyết nhìn người phụ nữ đối diện, trên tay là hai chiếc nhẫn đơn giản phối cùng nhau đến từ thương hiệu Tiffani & Co, mái tóc đen dài được cột gọn gàng về phía sau, chiếc áo màu kaki cách điệu phần cổ, chân váy midi xếp li xài qua đầu gối, cùng đôi guốc Chanel mũi nhọn sang chảnh, trên tay còn xách theo một chiếc túi Dior, nhìn sao cũng thật là một người phụ nữ thành công.

Diệp Tuyết lúc này liền bối rối, nhìn sang phía Mộc Tử Kỳ bên cạnh cầu cứu.

Mộc Tử Kỳ lúc này ánh mắt luôn dừng lại trên người Ôn Cẩn Y, một chút cũng không chú ý tới cô ta.

Diệp Tuyết lúc này 10 phần phẫn nộ.

"Dì Diệp Tuyết, ba con luôn dạy con nếu như có lỗi với người khác thì liền phải xin lỗi a~" Mộc Tử Yên ngây thơ nói, ánh mắt tinh nghịch hướng về phía Mộc Tử Kỳ.

Cô đừng hòng chiếm lấy vị trí của mẹ tôi.

Hứ.

Đấu với cô, tôi không cần dùng chút sức lực.

Ôn Bảo Bối cười thân ái kéo tay Ôn Cẩn Y, bày ra bộ mặt thân sĩ:"Chị, bỏ đi, bác gái có lẽ không được dạy có lỗi liền phải xin lỗi, người không có văn hoá rất đáng sợ, chúng ta không thể yêu cầu ai cũng có văn hoá như chúng ta được, phải không chị, phải không tiểu muội muội"

Chị??



Bác gái?

Ôn Cẩn Y nhíu mày, tên tiểu tử thối này lại tự nhiên đổi cách xưng hô, chốc nữa về nhà cô phải hảo hảo hỏi thăm mông nhỏ của cậu bé mới được.

Miệng nhỏ của Mộc Tử Yên liền không nhịn nổi mà giương khoé môi lên cười, ca ca này thật thú vị.

Diệp Tuyết tức giận, tên nhóc này vậy mà lại giám gọi cô là bác gái, lại còn nói cô không có văn hoá. Thật là tức chết.

" Mày....." Diệp Tuyết đùng đùng nổi giận chỉ thẳng vào khuân mặt nhỏ của Ôn bảo bối.

Ôn Cẩn Y hiểu ý của con trai, nhẹ nhàng cười:" Bảo Bối nói rất đúng, không phải ai cũng có văn hoá như chúng ta"

Mẹ con hai người mỗi người liền bồi một câu, chọc cho Diệp Nhiên tức giận đến đỏ mặt.

Diệp Tuyết từ bé đến lớn đều được cưng chiều, chưa từng phải chịu qua loại nhục nhã này, Mộc Tử Kỳ bên cạnh lại còn không bênh vực.

Mộc Tử Kỳ đột nhiên thấy bất ngờ về đứa nhỏ trước mặt, nhưng cũng có chút vui, đứa nhỏ lớn lên xinh đẹp, lại còn thông minh lanh lợi, nhưng cũng thật đáng yêu, miệng mồm liền độc như tiểu công chúa nhà anh, nếu như đứa bé trai năm đó còn sống, có lẽ cũng xinh đẹp cùng lanh lợi như thế này.

"Hai người có biết tôi là ai không, dám nói chuyện với tôi như vậy sao" Diệp Tuyết phẫn nộ chỉ thẳng mặt hai người nói.

Mộc Tử Kỳ nhíu mày nhìn Diệp Tuyết, Diệp Tuyết là người lớn, lại có ăn có học, vì sao hôm nay không biết phân biệt phải trái như thế này.

"Diệp Tuyết, nói xin lỗi" Mộc Tử Kỳ lúc này cũng đã lên tiếng, giọng nói lạnh lùng cất lên.

"Mộc"

Diệp Tuyết giận dỗi dậm chân, tức giận bỏ đi.

Ôn Cẩn Y mỉm cười với Mộc Tử Yên, định cùng Ôn Bảo Bối kéo xe đẩy hàng đi. Chân vừa bước, Mộc Tử Kỳ liền nắm lấy cánh tay của cô.

"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa" Mộc Tử Kỳ trầm giọng hỏi, tiếng nói lạnh băng như gió đông tràn qua.

Khoé môi Ôn Bảo Bối cùng Mộc Tử Yên giương lên, ánh mắt tràn ngập hứng thú nhìn về hai người lớn trước mặt.

Ôn Cẩn Y xoay người lại, nhìn vào Mộc Tử Kỳ.

Một cặp mắt tràn đầy lạnh khí.

Ôn Cẩn Y trong lòng chợt có chút bất an, ban nãy vội bảo vệ Ôn Bảo Bối, liền không chú ý đến người đàn ông này.

Gương mặt yêu nghiệt, khí phách, dáng người chính là cực phẩm. Người đàn ông này chính là quyến rũ vô bờ bến.

Cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa Chanel Grand Extrait toả ra từ người đàn ông này.

"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa" Mộc Tử Kỳ lạnh lùng lặp lại câu hỏi, đôi mắt này cùng người phụ nữ năm đó chính là giống nhau như đúc.

Đôi mắt này còn được tái hiện hoàn hảo lên trên người công chúa nhỏ Mộc Tử Yên của anh, một chút anh cũng không thể quên được đôi mắt này.

Nhưng gương mặt này, thật xa lạ.

"Tôi không biết anh" Ôn Cẩn Y nhanh chóng tránh khỏi tay Mộc Tử Kỳ, " Tiên sinh, có lẽ anh nhận nhầm người rồi"

Mộc Tử Kỳ liền chậm rãi buông tay Ôn Cẩn Y ra, cô cũng nhanh chóng cùng Ôn Bảo Bối đẩy xe đi.

Ôn Bảo Bối quay đầu lại ưu nhã nhìn Mộc Tử Kỳ mỉm cười:" Ánh mắt của chú thật sự kém, Mộc Tiên Sinh"

Trên mặt cậu bé không hề che dấu cảm xúc lúc này, chính là khinh bỉ người!!!

Ánh mắt của cha cậu bé, không nghĩ lại tệ như vậy.

Một lần nữa cậu bé liền khẳng định, bé thông minh như vậy nhất định là di truyền từ mẹ đi.

Nói xong, bé liền nghênh ngang vẫy tay với Mộc Tử Yên rồi rời đi.

Mộc Tử Kỳ hoá đá nhìn đứa trẻ lanh lợi đang tan dần vào biển người, thật là một đứa trẻ lanh lợi vô cùng.