*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Mật
Thái độ hắn đối với Ngôn Từ và với người khác thật sự khác nhau rất lớn, không giống tùy ý trêu chọc đồng đội, cũng không phải bộ dáng lưu manh khi cười đùa với người xem. Mà lại giống một người bình thường khi mới yêu vậy, cố gắng đè giọng mềm mại hết mức.
Bầu không khí như vậy, ngoài dự đoán không giống như lần cửu biệt gặp lại hồi nãy.
Ngôn Từ nghĩ ít nhất Giang Hằng cũng sẽ hỏi mấy năm nay cậu sống thế nào, hoặc là trò chuyện giống như người bạn cũ. Nhưng hắn lại hỏi một câu rất bình thường như "em đến đây để gặp anh sao?" Thậm chí hắn còn tỏ vẻ tự tin khi nói ra những lời này, chỉ có mang theo chút nghi vấn thôi.
Ngẩng đầu nhìn hắn, Ngôn Từ hơi do dự: "Em..."
"Không phải." Cậu khẽ phủ nhận, nhỏ giọng nói: "Em đúng lúc thấy được công việc này, nghĩ muốn kiếm thêm tiền mà thôi..."
Lý do không có ăn khớp tí nào còn hơi sứt sẹo, Giang Hằng rất rõ Ngôn Từ hồi đại học. Ba mẹ đối phương đều là giáo viên, cũng coi như gia đình dòng dõi thư hương, sao lại có thể phiền não về việc tìm việc làm được chứ. Nhưng Giang Hằng cũng không có vạch trần, hắn hơi sửng sốt rồi chợt nở nụ cười: "Đúng là công việc này kiếm nhiều hơn công việc bình thường."
Ngôn Từ thiếu tiền sao? Giang Hằng có chút khó hiểu. Lúc nhìn đến gương mặt của cậu, Giang Hằng có hơi thất thần, đột nhiên nhanh miệng nói: "Nếu em không có tiền thì có thể tìm anh, bao nhiêu cũng cho em..."
Lời vừa ra khỏi miệng thì hắn liền lập tứ hối hận rồi. Bao nhiêu cũng được? Lấy thân phận gì mà cho chứ?
Quả nhiên trên mặt Ngôn Từ trần đầy kinh ngạc, ngơ ngác mà nhìn hắn. Giang Hằng biết mình lỡ lời, không nói thêm nữa.
Nếu để hắn lại tự kỷ mà nghĩ nhiều thêm, rất có thể hắn sẽ nghĩ cậu là đặc biệt tìm bản thân mất. Nhưng mà ngoài mặt Ngôn Từ cũng không nói, Giang Hằng cũng không tiếp tục làm cậu khó xử, giống như người bình thường mà dẫn cậu đi dạo xung quanh nơi này: "Giống như lời của lão Vu, mọi người trong đội ở chung rất tốt, người vừa rồi là Giản Chinh, một thằng nhóc ấu trĩ. Còn một người nữa là A Mãnh, hôm nay cậu ấy không ở đây."
"Biệt danh cậu ta là A Mãnh, tên thật là Mạnh Tân, em kêu cậu ta là gì cũng được." Giang Hằng nói.
Cuối tháng đội được nghỉ nên căn bản A Mãnh không đến ở trong đội. Ngôn Từ nhìn thoáng qua thiết bị xung quanh, mấy cái máy tính đều là phiên bản cao cấp, thật sự xa hoa hơn so với cái ở trong nhà. Cậu hỏi: "Lúc mọi người phát sóng trực tiếp cũng được sắp xếp cao cấp như vậy sao?"
"Hả?" Giang Hằng nhìn mấy thiết bị ở trước mặt: "Đúng vậy, cũng không khác biệt với chỗ này lắm, khi đi thi đấu thì cũng chỉ có thể chọn máy tính kém hơn mà khách sạn sắp xếp cho để luyện, không thì luôn chọn loại này."
Nếu Ngôn Từ đến ứng tuyển nghề này thì chắc hẳn cũng hiểu rõ về game. Giang Hằng đột nhiên rất muốn cùng cậu đánh một ván, cũng thử kiểm tra trình độ của cậu. Hắn tùy tiện mở hai máy, ra hiệu cho cậu: "Thế nào, muốn chơi thử một ván không?"
"Được." Ngôn Từ không từ chối, tự nhiên ngồi trước bàn máy tính. Cậu nóng lòng muốn xem thử, mở trang chủ của PUBG, nhanh tay nhập một hàng số, đột nhiên phát hiện đây là nick chính của mình, đây không phải là sẽ thả ngựa (*) sao? Cậu nghĩ nghĩ, thay đổi thành tài khoản phụ.
ID tài khoản này là: YanC.
Lúc Giang Hằng đăng nhập vào thì thấy đúng lúc Giản Chinh đang online, đối phương thấy hắn login thì cũng đưa lời mời tổ đội. Giang Hằng không đồng ý ngay lập tức mà cố ý liếc nhìn người bên cạnh một cái, xấu xa hỏi: "Giản Chinh cũng muốn tổ đội, thế nào, em đồng ý không?"
"Cũng được..." Ngôn Từ quái lạ, cậu thầm nghĩ sao lại không đồng ý chứ. Ba người đấu bốn, vì Giản Chinh với bọn họ không ở cùng một chỗ nên mở mic đồng đội. Ngôn Từ mới mở mic đã nghe được âm thanh kinh ngạc của Giản Chinh: "Ai vậy, Giang Hằng, anh mở phát sóng trực tiếp à?"
"Không có mở." Giang Hằng tiện tay đeo mic lên, sau đó phát hiện Ngôn Từ bên cạnh không có tai nghe, máy tính trước mặt hắn cũng không có cái khác. Giang Hằng nhìn trái nhìn phải xung quanh cái bàn, nói với Giản Chinh: "Đây là phiên dịch viên sau này của chúng ta, tôi đang tính đánh với cậu ấy mấy trận."
Hắn ấn ghép đội, sau đó gỡ mic xuống, từ bàn bên cạnh lấy ra một cái tai nghe. Nhưng mà cái tai nghe này lại là tai nghe mèo hồng nhạt, Giang Hằng trịnh trọng đưa cho Ngôn Từ: "Em đeo trước đi, nơi này tạm thời không có cái tai nghe khác."
Ngôn Từ: "..."
Cậu chỉ đành phải lấy tai nghe mèo hồng nhạt, ánh mắt thoáng qua vẻ phức tạp. Ngôn Từ từ trước đến giờ không thích cái loại hồng nhạt đáng yêu gì đó, quần áo của cậu cũng chỉ đơn giản kiểu đen trắng, dễ phối đồ biết bao. Cuộc sống tùy ý, Ngôn Từ cũng không phải là loại người thích đi khoe khoang.
Giang Hằng là cố ý đúng không? Kêu cậu mang mấy cái thứ đáng yêu như này...
Ngôn Từ rối rắm nhìn cái tai nghe xanh đen ở trước mặt Giang Hằng kia, trong lòng có hơi oan uổng. Cậu cũng không có lý do để đổi lại, chỉ có thể im lặng đeo tai nghe. Mới đeo lại nghe thấy Giản Chinh chào hỏi mình, sau đó phát hiện cậu đã không để ý hai người một hồi, ngượng ngùng nói: "A ngại quá, xin chào, tôi tên là Ngôn Từ."
"Ngôn Từ, oa, tên này rất hay." Giản Chinh tùy tiện cười, chấm một điểm trên bản đồ: "Chúng ta đấu súng hay tùy tiện?"
"Nghe mọi người." Ngôn Từ không có chiến lược nhất định, trước đây cậu vẫn luôn tùy tâm tùy tính. Tâm tình tốt thì chọn chơi xấu, còn tâm tình không tốt thì điên cuồng giết người, cho nên bình thường cậu hay chọn chỗ nhiều người. Giản Chinh nghe câu trả lời này, ngay lập tức nổi lên tâm lý phản nghịch nói: "Vậy nhảy khu quân sự đi, không cần sợ, mạnh mẽ lên."
Giang Hằng hừ một tiếng: "Tôi không mở phát sóng trực tiếp, không cần hiệu ứng chương trình."
"Cần gì hiệu ứng chương trình, chơi cho sảng khoái thôi." Giản Chinh cãi xong lập tức ấn nhảy dù.
Ngôn Từ nhẹ nhàng rơi xuống sau cửa nhà máy, cậu đi lòng vòng trong phòng kiếm súng, loot được M416 với ba mươi viên đạn xanh. Trong tay có súng thì không sợ cái gì cả, cậu nhanh chóng loot mấy bình thuốc ở trên đất. Cậu ngựa quen đường cũ mà canh ở cửa sổ báo cáo phương hướng: "Giản Chinh, trên lầu có người..."
Còn chưa dứt lời, góc bên trái xuất hiện: WEI-River dùng QBZ đánh bại luzhu.
Sau khi báo có vài tên địch đang lảng vảng ngoài cửa, Ngôn Từ cũng không ở lại phòng nữa, trực tiếp nhảy ra ngoài giết hai người. Cậu nhanh chóng loot M24 trong hòm đối phương nói: "Có M24, ba bịch máu."
Khu quân sự luôn là chỗ nhiều người, đường bay còn đúng lúc dừng ở đây nên rất đông. Ngôn Từ lúc đầu nhảy vào chỗ tốt, phía sau không có địch, những người nhảy ở phía trước đều vừa vặn bị cậu nhìn thấy. Giản Chinh lại không may mắn như vậy, vừa vặn bị người vây quanh, oán hận một tiếng: "Đậu móa, ở trên có tiếng bước chân, dưới lầu cũng có. Em trốn ở trong góc, không dám đi ra ngoài a."
"Cậu ở đâu?" Giang Hằng liếc lướt qua phía trước, tạm thời không thấy ai xuất hiện. Bước chân lướt nhẹ chuồn vào nhà, nghiêng người quan sát những căn phòng khác, đúng lúc thấy có người trốn trong góc chuẩn bị đánh lén hắn, nhanh tay mắt mà xông lên diệt đối phương trước: "Còn dám đánh lén tao à."
Lúc trước, khi chơi game Giang Hoành vẫn thích cùng đồng đội nói mấy chuyện trên trời dưới đất, hiện tại trong tình huống này hắn cũng không chậm trễ, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình. Đương nhiên, suy nghĩ trong đầu hắn toàn là Ngôn Từ nên cũng không có rảnh rỗi để cân nhắc việc nói chuyện đó.
Vẻ mặt nghiêm túc lúc này giống như đang chột dạ, thà rằng nói hắn sợ lộ nguyên hình trước mặt Ngôn Từ đi.
Ngôn Từ cách chỗ hai người có hơi xa, khi đi phải đi vòng qua mấy tòa nhà nên có hơi chậm. Bước chân bên chỗ Giản Chinh càng ngày càng gần, Ngôn Từ vội vàng chạy đến: "Mọi người từ từ, tôi nghe thấy phía trước hình như có tiếng ống giảm thanh."
Giang Hằng bình tĩnh trả lời: "Anh nghe thấy, em trốn trước đi."
Vài phút sau, khu quân sự bị dọn dẹp cũng chỉ còn vài người, cảnh nhảy xuống lúc đầu rất đồ sộ, quay đầu cũng là một đám người. Bây giờ giống như đống hoang tàn sau sương khói, thực ra là đang ngầm dấu sát khí, làm sao để loại bỏ mọi người đem chiến trường chỉ còn lại chính mình.
Ngôn Từ vừa muốn nói gì đó, trong phòng ngay lập tức xông ra một người, bởi vì rất bất ngờ nên không kịp phòng bị người, cũng không biết đối phương ở đâu, giây sau nhân vật liền lên tiếng trả lời, ngã xuống đất, người thì lại chạy thật nhanh trốn qua chướng ngại vật phía sau: "Hắn đứng ở cửa ra vào chỗ tôi..."
"Để anh xử hắn." Giang Hằng từ lầu hai trực tiếp nhảy xuống, tay cầm K98 và một khẩu UMP9. Hắn nhanh chóng chạy đến chỗ Ngôn Từ: "Đem hai người này giết sạch, toàn bộ nơi này liền trở thành địa bàn của chúng ta."
Nhưng mà thời gian không đủ nhanh, bên trái hệ thống liền xuất hiện: Chen dùng AKM hạ WEI-Jian.
"Mẹ nó, sao cậu ngã xuống rồi?" Giang Hằng còn chưa cứu Ngôn Từ, Giản Chinh trốn ở trên lầu cũng chuẩn bị bị đánh thành hòm, trên mặt hắn tối sầm: "Giản Chinh, cậu như vậy là không được đâu, tiểu vương tử cũng có một ngày bị bắn ngã thành hòm?"
"Con mẹ nó, tôi có một mình, đối phương ba người còn bao vây tôi đó!" Giản Chinh tức giận mắng: "Đội này đủ thâm độc, ném cho tôi vài quả bom."
Giang Hằng lười biếng đánh gãy lời cậu ta đang nói: "Tên này còn muốn ngồi xổm chờ tôi đây, lâu như vậy còn chưa giết Ngôn Từ."
"Rất có lòng tham, cũng đồng nghĩa với việc thất bại." Giọng nói Ngôn Từ trong trẻo nhưng lạnh lùng nói ra câu này, nghe không ra cảm xúc gì cả. Giang Hằng còn chưa nói gì, Giản Chinh đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng: "Oa, giọng anh hay thật đấy."
Còn chưa khen được thêm câu nào, giọng Giản Chinh lại lớn hơn, một tiếng hét hoảng sợ: "Đậu móa, tôi bị người giết rồi!"
Ba ID nhân vật bên trái, một cái xám đi, đại biểu đồng đội đã chết.
Giang Hằng cũng không quan tâm Giản Chinh không cam lòng mà lải nhải cằn nhằn, hắn dùng một băng súng giết người sau cửa kia, cứu Ngôn Từ. Bây giờ số người chơi giảm rất nhanh, bọn họ mới nhảy xuống hơn sáu phút, lại chỉ còn hơn hai mươi người.
Trò này đoán có mấy boss lớn hay không thường thì dựa vào thời gian và số người giảm đi, trong thời gian ngắn mà người giảm đi nhanh có nghĩa là có nhiều boss lớn, có điều trò này là chơi như vậy, nhân vật chết càng nhanh.
Giản Chinh đứng ngoài quan sát, theo bản năng nhìn góc nhìn của Giang Hằng. Ngôn Từ thoáng nhìn bản đồ, bo đã thu hai lần, bọn họ vẫn còn trong bo. Nhìn hướng đi này, có thể dự đoán được vòng bo tiếp theo sắp đổi, trực tiếp đổi chiến lược: "Chúng ta đổi chỗ đi, sắp thu bo rồi."
"Được."
Thường thường đều là Giang Hằng chỉ huy toàn đội đi trước, bây giờ thay đổi người, Giản Chinh đang ở góc nhìn thượng đế theo bản năng cảm thấy hơi kỳ lạ cùng khó hiểu. Cậu ta không biết chỗ mình thấy kỳ lạ ở đâu, lặng lẽ nói một câu: "Kỹ thuật của anh không tồi đâu, đều liều mạng giống như đội chuyên nghiệp."
____________________
Mật: Hóng khúc bé con và Hằng ca chơi dới nhau ghia~ thấy tui lâu rồi ch đăng nên liền 1 lúc 2 chương cho mn nè:>>
(*) tui cũng không biết từ này nghĩa là gì nên ai biết có thể cmt giải thích giùm tui nha!! Iu:>
Tai nghe mèo tui để cho zui á 😆