Dịch: Lãng Nhân Môn
Khi thấy cô Chu xuất hiện ở cửa lớp, tôi thật sự rất bất ngờ.
Tuy cô vẫn ăn mặc theo phong cách phụ nữ công sở mạnh mẽ như trước, nhưng nét mỏi mệt lại hiện rõ mồn một trên khuôn
mặt, không sao giấu được, cứ như đã mấy ngày rồi không ngủ. Cả người toát ra vẻ nặng nề ủ dột, khác hẳn với người phụ nữ trong quán café hôm nào.
Chu Mạn Như vừa đến thì cả phòng học cũng nổ tung:
- Mọi người xem, chính là giảng viên này này, nghe nói cô ta dụ dỗ chồng người khác rồi bị bà lớn bắt hiện nguyên hình đấy!
- Không thể nào, bình thường cô Chu lạnh lùng kiêu ngạo lắm mà, sao có thể làm chuyện như thế được chứ?
- Bây giờ nhiều đàn ông thích loại hàng này lắm, hàng này lúc lên giường mới kí©h thí©ɧ kɧoáı ©ảʍ chinh phục.
Người xung quanh mồm năm miệng mười sỉ nhục nhân phẩm của Chu Mạn Như, ngay cả mấy nam sinh lúc trước kêu gọi ủng hộ
cô cũng quay ngược mũi giáo, gia nhập vào đoàn quân tấn công cô.
Tôi siết chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng bốc cao ngùn ngụt. Cuối cùng tôi không nhịn được mà quát ầm lên:
- Các người nói bậy gì đó!
Tiếng quát này không chỉ khiến cho sinh viên trong cả giảng đường im phăng phắc, mà Chu Mạn Như trên bục giảng cũng ngây ra
nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hơi hối hận vì mình đã lỗ mãng. Chu Mạn Như chỉ là một người dưng nước lã chẳng liên quan gì tới tôi, hơn nữa tôi cũng sớm
biết kết quả này sẽ tới, thế nhưng nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô thì chút ảo não nhỏ bé trong lòng tôi đã mau chóng bị thay thế
bởi cảm giác chính nghĩa mãnh liệt. Tôi kiên trì giả vờ trấn định rồi nói:
- Có người bịa đặt chuyện này! Không ai hiểu rõ chân tướng hơn tôi!
- Thế cậu nói xem chân tướng là gì?
Tôi vốn chỉ định khiến họ dừng sỉ nhục Chu Mạn Như mà thôi, ai ngờ lại có người tìm hiểu đến cùng, sức mạnh của hóng hớt đúng
là đáng sợ thật.
- Chân tướng là…
Trong thời gian cấp bách, tôi cũng không biết phải trả lời câu hỏi ấy ra sao. Tôi đâu thể nói Chu Mạn Như không phá hoại hạnh
phúc gia đình của bà béo kia mà là chen chân vào một nhà khác được?
Làm thế chẳng những hại Chu Mạn Như bị chửi bới dữ dội hơn, mà tôi cũng đừng hòng hoàn thành được nhiệm vụ chị Du giao
phó.
- Đừng nói chân tướng là cậu với cô Chu mới là trời sinh một đôi nhé.
Chẳng biết ai thốt ra một câu làm cả giảng đường cười váng lên.
Sắc mặt Chu Mạn Như càng sa sầm xuống:
- Dừng ở đây đi, các em…
- Không sai, tôi đang theo đuổi cô Chu đấy!
Tôi ấm đầu cướp lời của Chu Mạn Như, nói xong không những không hối hận mà còn cảm thấy như được giải thoát.
Tôi biết câu nói của mình có nghĩa là gì. Khi tôi thốt ra câu ấy thì chưa cần chờ đến lúc tan học, tin tức này sẽ lan khắp sân
trường. Đến lúc đó nó sẽ cuốn trôi lời đồn Chu Mạn Như là người thứ ba!
Xưa nay tình thầy trò luôn là cấm kị, huống hồ vụ này còn được người trong cuộc chính mồm thừa nhận, sức nóng phải hơn xa
mấy tin đồn thất thiệt kia chứ.
Sau khi tôi nói xong thì mọi người đều ngây ra như phỗng, ngay cả Chu Mạn Như bình thường lãnh đạm cũng phải há miệng sững
sờ.
Một lúc lâu sau Chu Mạn Như mới bừng tỉnh. Cô cầm áo khoác rồi vội vã rời phòng, không nói một câu nào.
- Giai ngành, ngầu bá cháy!
Hoắc Chính nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái:
- Tôi còn tưởng hai người định yêu đương thầm kín lãng mạn cơ, ai ngờ ông tuyên bố hoành tráng thế. Tôi cam đoan là bây giờ
chắc cô Chu phải cảm động phát khóc!
Cô Chu có cảm động không thì tôi không biết, tôi chỉ biết mình gặp phải tai họa rồi thôi.