Dịch: Phúc
Biên: Xiaooo
“Mắt ngươi có vấn đề à? Chiêu này của hắn tuyệt đối không phải Quả Phụ Leo Tường...”
Một vị đệ tử tiên môn dáng người cường tráng ồn ào nói:
“Một chiêu Quả Phụ Leo Tường này ta đã từng luyện qua, quan trọng nhất là phải vô cùng cẩn thận tuân thủ từng bước, thế báo trèo chuột lăn, trái đi ba bước, mỗi bước cần ba thước ba ly, không thể bước loạn, kiếm thủ theo thức “Tô Tần Bối Kiếm”, giấu kiếm sau lưng, đợi đến khi đối thủ sơ ý, dựa vào thân pháp mãng phiên thân, đột ngột xuất hiện trước mặt địch nhân, mà cả thân sau chuyển động như xoắn ốc, kiếm dưới sườn xuất ra, chuyển động nhẹ nhàng, trong lúc địch nhân không chuẩn bị mà chế trụ hắn.”
“Thế nhưng tên đệ tử tạp dịch này làm sai hết rồi, bộ pháp không đúng, thân pháp không đúng, thời điểm xuất kiếm cũng hoàn toàn sai, chiêu này sao gọi là Quả Phụ Leo Tường được?”
Đệ tử đứng xung quanh nhất thời trở nên bối rối, không biết nên nghe ai.
Quả Phụ Leo Tường có thể nói là ai cũng biết, làm sao có thể nhìn không ra chiêu này của Phương Nguyên không đúng?
Nhưng ngay lúc này bên cạnh vị đệ tử cường tráng kia, có một vị chấp sự da mặt trắng nõn thuận tay gõ đầu hắn một cái, thấp giọng giáo huấn:
“Các ngươi được dạy dỗ kiểu gì? Ở trong tiên môn đã từng học qua võ pháp, cũng không ít người từ nhỏ ở gia tộc đã được trưởng bối dạy bảo tu tập võ pháp, khi nhập môn ít nhất cũng có vài chục năm kinh nghiệm trong người, tại sao không biết động não đi chứ?”
“Một chiêu Quả Phụ Leo Tường này, nói trắng ra mấu chốt của nó là xuất kích bất ngờ khi đối phương không để ý, chỉ đông đánh tây. Đứa nhỏ kia chỉ lấy ý nghĩa của nó, không câu nệ hình thức, trong lúc đối địch tùy cơ ứng biến, lúc này mới đạt hiệu quả cao nhất, nếu không làm sao có thể làm gì được pháp bảo của Trần sư huynh?”
Chúng đệ tử nghe xong đều ngẩn ngơ, thanh âm lập tức nhỏ xuống.
Mà Hồng chấp sự cũng cau mày, nhìn chằm chằm giữa sân, trong lòng thầm nghĩ:
“Đứa nhỏ này kiếm chiêu khí độ vô cùng nghiêm túc, không tệ, chắc hẳn đã tu luyện rất khắc khổ, nhưng lúc đối địch lại có chút linh động, chỉ lấy kiếm ý, mà bỏ qua kiếm chiêu, làm cho mấy chiêu kiếm vụng về này tùy tâm sở dục, chẳng lẽ tự hắn có thể ngộ ra được? Trần sư huynh lần này khảo hạch hắn, chắc hẳn cũng lo lắng tiểu tử này do địch nhân cài c ắm vào, muốn thử hắn một chút xem hắn có giấu diếm bí mật gì không, để xem sau đó hắn xử lý như thế nào...”
Trong lúc hắn suy nghĩ, tình hình chiến đấu trong sân cũng cũng đã trở nên vô cùng kịch liệt.
Vị chấp sự béo kia tùy tiện thảy ra mấy hạt đậu vàng, thế mà vô cùng thần dị, tất cả đều hóa thành người tí hon màu vàng nhảy dựng lên, tay cầm các loại binh khí, vây quanh Phương Nguyên, tiến tới loạn đả. Đáng sợ hơn chính là binh khí đều đánh tới chỗ hiểm của Phương Nguyên!
Nhìn xem mấy người tí hon màu vàng vây chung quanh Phương Nguyên trồi lên trồi xuống, đệ tử tiên môn đều thấy tê cả da đầu.
Thậm chí có người đang thầm suy nghĩ: “Trần chấp sự bình thường hòa vô cùng hiền lành, sao hôm nay ra tay ác như vậy?”
Lúc này Phương Nguyên bị những người tí hon màu vàng vây ở giữa, cũng không để ý cho lắm, dường như không cảm giác thấy nguy hiểm đang vây quanh mình, trong tay hắn một thanh kiếm xuất ra, một thân áo xanh chiến đấu ở giữa những người tí hon màu vàng, giống như cá gặp nước!
Lúc này hắn toàn tâm toàn ý đắm chìm bên trong Vô Khuyết Kiếm Kinh, càng đấu càng trở nên thuần thục!
Việc hắn luyện kiếm, nhiều lắm cũng chỉ mới một tháng trôi qua thôi, bình thường ở phàm tục, thời gian này còn không đủ để tạo cơ sở võ học nữa.
Nhưng mà kiếm đạo tiên gia khác biệt với kiếm đạo phàm tục. Phàm tục luyện kiếm, luyện sức lực, luyện phản ứng tốn rất nhiều thời gian, nhưng tiên gia tu luyện pháp lực là có thể khiến cho bản thân nhanh chóng có được lực lượng vượt qua phàm nhân, phần còn lại chỉ cần quen thuộc kiếm pháp và suy nghĩ đạo lý bên trong kiếm đạo mà thôi. Vừa hay Phương Nguyên lại thỏa mãn mấy điều kiện này. Hơn một tháng điên dại luyện kiếm, khiến cho hắn khắc sâu những kiếm chiêu này vào thần hồn của mình, mỗi chiêu xuất ra đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ!
Trong thời điểm then chốt này, hắn gặp được Vô Khuyết Kiếm Kinh, nội dung trong kinh này bao hàm những kiếm đạo cao thâm, vốn rất khó lĩnh ngộ, nhưng mà hắn hết lần này tới lần khác dựa vào Thiên Diễn Chi Thuật, trong thời gian cực ngắn lĩnh ngộ được đạo lý bên trong quyển thứ nhất của Vô Khuyết Kiếm Kinh. Mặc dù cho đến bây giờ còn chưa hoàn toàn tiêu hóa, nhưng cũng có thể bù đắp được mấy năm khổ công tu luyện của người khác, tu vi kiếm đạo đột nhiên tăng mạnh!
Vừa rồi chống cự Hoàng Cân lực sĩ, trong lòng hắn còn không đủ lòng tin, chưa nắm rõ kiếm đạo của mình có sức lực ra sao, nhưng bây giờ chiến đấu với người tí hon màu vàng thì hắn lại dần dần bắt đầu ngầm hiểu, nghi ngờ tiêu tan, càng đấu thì kiếm pháp càng nhẹ nhàng thuần thục.
Mặc dù đánh với pháp bảo của người khác, nhưng đối với hắn thì đây cũng là lần thứ nhất được ma luyện thực chiến!
Người tí hon màu vàng xung quanh hắn xuất hiện ngày càng đông, Phương Nguyên chẳng những không rơi vào hạ phong, ngược lại mỗi lần xuất kiếm, kiếm chiêu bên trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm đều chuẩn như sách giáo khoa, thỉnh thoảng lại xuất ra biến chiêu, để cho người khác nghĩ một hồi mới biết được một kiếm này là từ chiêu nào biến ra, hết lần này tới lần khác thay đổi kiếm chiêu, lần nào cũng đúng thời điểm...
“Ông trời ơi, hắn là người nào, thế mà có thể luyện võ pháp như Lôi Đình Phích Lịch Kiếm đến trình độ này?”