Chương 35: Hắc thủ đằng sau tấm màn (2)

Biên: nvm1997

Nhưng giữa tiếng kêu gào thê thảm, hai mắt hắn trợn tròn nhìn xuống dưới, không có máu phun ra ngoài, chỉ có áo trước ngực bị chém rách ra, mấy khối linh thạch đỏ rực rơi ra, thì ra trước ngực hắn có một cái túi nhỏ, bên trong vừa vặn có ba khối linh thạch. Một đao này của Phương Nguyên chém thẳng vào cái túi, lại cứu hắn một mạng. Trong lòng hắn còn thấy vô cùng may mắn, đã thấy đao thứ hai của Phương Nguyên hung hăng chặt xuống...

Thấy một đao này chém về đầu minh, Tống Khôi rốt cuộc mất hết can đảm.

“Tiền của ngươi ta trả lại cho ngươi hết...” Hắn giơ hai tay lên, dùng hết khí lực hô lớn một tiếng.

"Hô..."

Phương Nguyên đang bổ xuống một đao đột nhiên dừng lại trước mặt Tống Khôi, cách mặt của hắn chưa tới một thước.

“Ngươi thừa nhận trộm tiền của ta phải không?” Phương Nguyên trầm giọng quát hỏi, hiển nhiên sát khí chưa tiêu.

“Thừa nhận, ta thừa nhận, cũng còn kẻ khác nhúng tay vào, còn kẻ khác nữa...” Tống Khôi vô cùng sợ hãi, cầu xin tên sát thần này nhanh nhanh tha cho mình, vội vàng kêu lớn lên.

“Nói, là ai phái ngươi đến gây chuyện với ta?” Nhìn dáng vẻ Phương Nguyên như không chịu bỏ qua cho hắn, đột nhiên nhấc đao lên, nhìn chòng chọc vào Tống Khôi, nghiêm nghị hỏi.

"A?" Tống Khôi nhất thời ngẩn ngơ, dường như cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

"Bạch!" Phương Nguyên trực tiếp chặt thêm một đao xuống, khí thế vô cùng dũng mãnh, không có chút ý tứ thu đao lại.

“Là... Là đệ tử tiên môn Chu Thanh Việt...” Tống Khôi trực tiếp bị hù cho vỡ mật ra rồi, đã dùng hết toàn lực kêu lớn lên.

"Đùng" một tiếng, một đao kia chặt xuống, lại chém vào một tảng đá nằm cạnh đầu của Tống Khôi, tia lửa tung tóe.

“Thật sự là hắn sao?” Phương Nguyên nặng nề quát, cắn chặt hàm răng.

Từ lần đầu tiên Tống Khôi đến kiếm phiền phức với mình, hắn liền hơi hoài nghi, mặc dù trước đó Tống Khôi tìm mình để mượn tiền, nhưng mình cũng không có để hắn tay không mà trở về, hai người về mặt quan hệ còn không có mâu thuẫn gì, càng quan trọng hơn là Tống Khôi muốn tìm mình vay tiền, cũng biết có thể từ trong tay mình mượn được bao nhiêu, còn lần này há miệng ra là ba khối linh thạch, rõ ràng là cố tình đi tìm phiền phức!

Lại thêm ban ngày ở bên cạnh Đạo Đài, ba người bọn họ thế mà muốn động thủ ngay, muốn đánh gãy chân của mình, càng khiến Phương Nguyên nghi ngờ.

Chỉ là tên thô kệch Tống Khôi này thì Phương Nguyên cũng không để vào mắt, nhưng nếu có người âm thầm tính kế với mình vậy thì không ổn rồi.

Vì vậy, hắn tỏ ra vẻ cuồng nộ muốn truy sát Tống Khôi, bởi vì hắn biết loại người như Tống Khôi bình thường biểu hiện càng ngang ngược, trong lòng càng yếu đuối, chỉ là cái vỏ trứng gà mà thôi, lấy gậy ông đập lưng ông là có thể thu về hiệu quả tức thì!

Mà hiển nhiên Tống Khôi bị hù cho vỡ mật, hắn liền diễn một màn để dò xét xem, cũng không nghĩ tới lại tìm ra được chân tướng!

Hắc thủ phía sau màn muốn tìm mình gây phiền phức thật sự là Chu Thanh Việt?

Mình cùng hắn không oán không cừu, tại sao hắn năm lần bảy lượt làm khó dễ mình?

“Phương đại sư huynh, ngươi hãy tha cho ta đi, ta thật không có lừa ngươi. Sáng hôm nay, Triệu sư huynh ở tiên môn gọi ta qua đó, đệ tử tiên môn Chu Thanh Việt cũng ở chỗ này, hắn cho hai ta khối linh thạch để cho ta tìm ngươi gây chuyện, đã lỡ thu tiền của người ta thì phải làm cho trót, ta lúc đầu chỉ muốn đánh gãy chân của ngươi liền giao nộp, không nghĩ tới ngươi chạy nhanh như vậy, lúc này mới động tâm trộm tiền của ngươi để chọc giận ngươi..."

Tống Khôi thấy sát khí trong mắt Phương Nguyên càng lúc càng nặng, cho là hắn vẫn không chịu buông tha cho mình, vội vàng thành thật khai ra mọi chuyện.

Trong lòng chỉ kêu khổ: "Vốn định chọc giận hắn, nào ngờ kích đến quá mức, hắn bình thường đàng hoàng như thế nhưng nay tại sao hung ác đến mức dọa người như vậy?"

“Là hai khối linh thạch này à?”

Phương Nguyên nhớ thật kỹ cái tên Chu Thanh Việt, nghe được Tống Khôi nói "linh thạch" liền cầm linh thạch trong lồ ng ngực hắn lấy ra.

“Đúng đúng, là mấy viên linh thạch này... Một khối là của ta, hai khối là hắn cho...” Tống Khôi liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

“Lần sau ngươi mà chọc ta nữa, ta nhất định gϊếŧ ngươi!” Phương Nguyên cầm ba khối linh thạch kia cầm lên dò xét, xích lại gần Tống Khôi, nghiến răng nói ra.

“Không dám, không dám...” Tống Khôi kêu to, nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Phương Nguyên.

Lúc này Phương Nguyên mới thả hắn ra, cầm theo dao phay đi từ từ trở về, trên đường đi gặp phải vô số đệ tử tạp dịch, thấy hắn một bộ dạng đằng đằng sát khí, tất cả đều nhường đường cho hắn. Sợ chọc giận tới hắn lại xách đao đuổi theo mình, cho đến khi hắn đi xa mới dám to nhỏ xì xầm bàn tán với nhau: “Đúng là không ai ngờ được, con mọt sách này lại dám cầm đao chém người..."

“Ngươi nhìn bộ dáng vừa rồi của hắn, đúng là có can đảm gϊếŧ người đó, may mắn Tống Khôi chạy nhanh...”

“Người thường sợ thằng ác, thằng ác lại sợ thằng liều…”

Phương Nguyên đi thẳng về Linh Thiện đường, ném dao phay trả cho đầu bếp, khàn khàn giọng nói: “Làm chút gì ăn đi!”

“Dạ dạ…”

Đầu bếp run như cầy sấy cầm lại dao, làm cho Phương Nguyên vài chén cơm và đồ ăn, toàn là món thịt.

Ngồi trên bàn, Phương Nguyên vừa gặm xương, một bên thầm nghĩ: "Chu Thanh Việt, ngươi thật sự muốn làm khó dễ ta sao?”