Chương 320: Viện Binh Đến (1)

Sau thoáng chốc kinh ngạc, đám người Mạnh Hoàn Chân cùng Vu Tình liền đồng thời phản ứng lại, vội vã tiến ra bên ngoài Bát Hoang Vân Đài.

Đứng ở trên tòa núi thấp nhìn về phía xa, liền thấy ở phía tây bầu trời thình lình xuất hiện một đóa hoa mẫu đơn do linh quang biến thành. Một đóa đang mẫu đơn nở rộ, lững lờ trôi trong vô tận trời đêm, cho dù là đang trong khu vực ma vụ trùng điệp, cũng hiện ra hết sức loá mắt.

Cùng lúc đó, mọi người liền nghe thấy ở hướng tây nam vang lên tiếng gào thét của vô số ma vật. Ma vật bao vây Bát Hoang Vân Đài lúc này vậy mà ít đi rất nhiều, lượng lớn ma vật đều liều mạng rống to rồi bỗng nhiên quay đầu, vọt về phía đóa hoa mẫu đơn vừa xuất hiện kia!

"Kia là... pháp ấn của Tiêu Phục Linh, đệ tử chân truyền Bách Hoa cốc, nàng đích thân dẫn người chạy tới sao?"

Sau khi nhìn thấy pháp ấn kia, Mạnh Hoàn Chân kinh hãi, sau đó liền thốt lên. Hắn cùng Tiêu sư tỷ, đệ tử chân truyền của Bách Hoa cốc kia là người quen cũ, nhận ra được pháp ấn của nàng, chỉ là trong nhất thời hắn không hiểu nổi, vị bằng hữu cũ này vậy mà lại tới nhanh như vậy, lại còn đích thân chạy tới.

Advertisement

"Mau lên, ma vật đang đổ dồn về phía các nàng, chắc hẳn các nàng đã triển khai đại chiến ở bên đó!"

Vu Tình cũng rất nhanh liền phản ứng lại: "Chúng ta tập hợp nhân thủ, tiến đến tiếp ứng!"

"Tuân lệnh, chúng ta cùng đi!"

Đám đệ tử tiên môn ở xung quanh đều đồng thanh hô lên hưởng ứng, tỏ ra hưng phấn khó có thể kìm nén. Cho dù hiện tại bọn họ đều có thương tích trong người, pháp lực cơ hồ cũng tiêu hao sạch sẽ, nhưng lúc này bọn họ đều chủ động xin xuất chiến, bởi vì những đạo hữu Bách Hoa cốc này quá tốt rồi, nhanh như vậy mà đã chạy đến cứu viện. Về tình về lý, Thanh Dương tông đều phải làm tốt đạo đãi khách, giết ra khỏi trùng vây tiếp ứng cho đối phương, đây là một loại cấp bậc lễ nghĩa!

Advertisement

"A, ở hướng kia là..."

Nhưng Vu Tình còn chưa kịp hạ lệnh gϊếŧ ra ngoài, bỗng nhiên lại nghe được có người hô to lên.

Chúng đệ tử đều lấy làm kinh hãi, liền nhìn về phía đông bầu trời, nơi đó cũng hiện lên một đạo pháp ấn, đó rõ ràng là một con hùng sư ba đầu, sinh động như thật, uy phong lẫm liệt. Cả đám đệ tử tiên môn lại tỏ ra kinh hãi không thôi, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là cao thủ Thú Linh tông đến, bọn hắn vậy mà cũng tới nhanh như vậy, hầu như Bách Hoa cốc chân trước vừa tới thì cao thủ Thú Linh tông chân sau cũng tới theo!

"Trời ạ, các sư huynh đệ Thú Linh tông cũng tới, chúng ta... chúng ta thật sự được cứu rồi..."

"Có hai đại trợ lực này tiến đến, chúng ta có hi vọng chống đỡ được rồi..."

"Thật không nghĩ tới, bọn hắn lại tới nhanh như vậy..."

Hai người Mạnh Hoàn Chân cùng Vu Tình cũng vừa mừng vừa sợ, nhất thời lại quên mất chuyện phải đi lên nghênh đón.

"Đạo hữu Thanh Dương tông đừng sợ..."

Phần cuồng hỉ này còn chưa lắng xuống, bỗng nhiên lại nghe thấy từ phía đông bắc truyền đến một thanh âm cực kỳ bén nhọn. Thanh âm kia văng vẳng truyền đến, ngắt quãng không liền mạch, nhưng lại mười phần rõ ràng, không giống như là tiếng người thét ra, mà giống như là tiếng trường kiếm đang ngâm lên vậy...

"Huyền Kiếm tông... Đạn Chỉ Long Âm?"

Mạnh Hoàn Chân lập tức hoảng sợ, đơn giản là không biết nói gì cho phải.

Hắn cũng là người tu kiếm, nên dĩ nhiên biết đó là một đạo pháp môn của Huyền Kiếm tông. Lấy kiếm truyền âm, mượn uy lực kiếm khí truyền thanh âm ra xa trăm dặm, đây là một môn thần thông tương đối thâm hậu. Nếu gặp được môn thần thông này, tự nhiên liền biết đó chính là viện binh Huyền Kiếm tông đã đến, mà có thể thi triển ra môn thần thông này, chứng tỏ tạo nghệ Kiếm Đạo của đối phương nhất định là cực kỳ thâm hậu...

"Tam đại tiên môn vậy mà đều chạy đến cứu viện nhanh như vậy..."

"Thượng Thanh sơn đâu? Người của Thượng Thanh sơn nhất định cũng đã tới, bọn hắn ở đâu?"

Chúng đệ tử lúc này đã khó mà hình dung nổi niềm vui sướиɠ trong lòng, nhao nhao hô to. Quả nhiên, bọn hắn vừa dứt lời không lâu, liền thấy từ hướng tây nam có một đạo thanh khí xông thẳng lên mây, vô cùng dễ thấy, như thể xé rách ra màn ma vân đang hạ xuống phía chân trời kia vậy. Mạnh Hoàn Chân cùng Vu Tình lập tức thở phào nhẹ nhõm, đây là Thượng Thương thanh khí, chính là tuyệt học của Thượng Thanh sơn...

"Viện binh của tứ đại tiên môn sắp tới, nguy cơ của Thanh Dương tông ta đã trừ, chúng đệ tử nghe lệnh..."

Thấy tứ đại tiên môn đều đã chạy đến, vướng mắc trong lòng Mạnh Hoàn Chân cũng lập tức tan biến, sĩ khí tăng vọt, nghiêm nghị quát to: "Lập tức chém gϊếŧ toàn bộ ma vật ở phụ cận Bát Hoang Vân Đài, dọn ra một khu vực sạch sẽ, nghênh đón viện binh của tứ đại tiên môn!"

"Rõ..."

Chúng đệ tử Thanh Dương tông đồng thanh hưởng ứng, nhao nhao điều khiển pháp bảo, gϊếŧ tới đám ma vật ở phụ cận Bát Hoang Vân Đài.

Liên tục mấy ngày, bọn hắn vẫn luôn bị động phòng ngự, chỉ cầu cho Bát Hoang Vân Đài sẽ không bị Hắc Ám Ma Vật nhanh chóng hủy đi. Bọn hắn vốn cho rằng, chờ đến khi Bát Hoang Vân Đài sắp không chịu nổi, sẽ đánh bạc tính mạng của mình chém gϊếŧ cùng ma vật, dùng vô số nhân mạng để đổi lấy ma vật tạm thời thối lui. Lúc này là lần đầu tiên sĩ khí bọn hắn dâng cao, hò hét xung phong gϊếŧ tới ma vật, khung cảnh hết sức xúc động...

"Đồng đạo tứ đại tiên môn, thực sự là nghĩa bạc vân thiên mà..."

"Đúng vậy a, ai nói Tiên Đạo vô tình, lòng người lạnh nhạt, giữa trời đất, vẫn tự có một mảnh chân thành..."

"..."

Từng tiếng thét lớn kích động cùng vui sướиɠ, bao trùm trong khắp nhóm đệ tử Thanh Dương tông.

Dưới luồng sĩ khí trào dâng cuồn cuộn này, những ma vật ở chung quanh gần như không thể chịu được một kích, bị đệ tử Thanh Dương tông truy sát, chạy loạn khắp nơi.

"Thật không nghĩ tới, thật không nghĩ tới a..."

Ngay cả người có tính tình trầm ổn như Mạnh Hoàn Chân, vào lúc này cũng liên tục thở dài: "... bọn hắn vậy mà lại tới nhanh như vậy"

Trong khung cảnh vui vẻ đó, Lạc Phi Linh nhỏ giọng đáp lại: "Có lẽ bọn hắn thực sự lo lắng cho an nguy của Thanh Dương tông đi?"