Chương 292: Lãng Phí Thời Gian (2)

"Hắn lại có thể rời đi như vậy?"

Không nghĩ tới trong cơn tức giận, Phương Nguyên lại có thể rời đi thật, chân truyền các đại tiên môn cũng phải qua hồi lâu sau mới kịp phản ứng.

Phản ứng đầu tiên của bọn hắn là đều có chút tức giận, về sau bọn hắn lại càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười. Bọn hắn không biết vì sao Phương Nguyên lại rời đi, thoạt nhìn dường như hắn không chịu nổi sự chê cười và vắng vẻ của mọi người, trong cơn tức giận mới rời đi. Thế nhưng ngay lúc này, ngay cục diện này, thật ra cho dù đổi lại ai tới cũng đều biết đạo lý phải chịu nhục, đây cũng là một trong những mục chân truyền bọn hắn phải học tập.

Chỉ có điều xem ra chân truyền Thanh Dương tông này chưa từng học bài học ấy, nói đi liền đi.

Đương nhiên, đó cũng chỉ là chuyện của Thanh Dương tông, ngược lại bọn hắn cũng không có gì phải vội vã.

Advertisement

"Ha ha, cái gì mà thiên kiêu hàng đầu trong số đệ tử đồng lứa, cũng không hơn gì thế này..."

"Hắn muốn đi thì cứ để cho hắn đi là được rồi, chuyện này ngay cả hắn cũng không vội, chẳng lẽ còn cần chúng ta vội thay hắn sao?"

"Không sai, ngay cả đệ tử Thanh Dương tông cũng không đặt tính mệnh của đồng môn trong lòng, chúng ta cần gì phải cứu viện? Ai có thể trách đến trên đầu chúng ta?"

Mấy vị chân truyền cười nói, sau đó lại muốn hẹn nhau đi uống rượu, liên tục thúc giục Tiểu Viên sư huynh lấy Bách Hoa Tửu ra.

Advertisement

"Vậy Tiểu Viên sư huynh theo mấy vị sư huynh đi nghỉ ngơi, ta đi xem người nhỏ mọn kia một chút..."

Ngay cả Lữ Tâm Dao lúc này cũng bày ra vẻ cười khổ, có chút bất đắc dĩ nói một tiếng.

"Ha ha, Tâm Dao sư muội vất vả, người bậc này, ta thực sự không muốn giao tiếp với hắn..."

"Tâm Dao sư muội, nếu hắn có thể xin lỗi chúng ta cẩn thận, chúng ta cũng không phải không thể tha thứ. Nhưng nếu hắn còn như vậy, vậy coi như xong đi!"

Mấy vị chân truyền kia cười lớn, đều theo Tiểu Viên sư huynh đi uống rượu.

Trước khi Tiểu Viên sư huynh rời đi còn đưa mắt liếc qua Lữ Tâm Dao, Lữ Tâm Dao cũng bất đắc dĩ than thở một tiếng, khoát khoát tay.

Thấy những người kia rời đi, Lữ Tâm Dao vội vã xuống núi. Vừa đi tới trong trướng của bản thân mình, nàng đã thấy Phương Nguyên đang ngồi một mình trong trướng, không nói một lời. Mà vị nữ đệ tử họ Lạc của Thanh Dương tông kia lại chẳng biết đã đi đâu, trong trướng chỉ có một mình hắn.

Nghe được tiếng bước chân của Lữ Tâm Dao, Phương Nguyên cũng không nói chuyện, chỉ bình tĩnh ngồi ở đó như không nhìn thấy nàng.

"Phương Nguyên sư huynh, ngươi cảm thấy mình rất oan ức sao?"

Lữ Tâm Dao nhìn Phương Nguyên, một hồi lâu sau nàng mới nhíu mày, nhẹ nhàng mở miệng.

Phương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn nàng, khẽ lắc đầu, nói: "Đương nhiên không!"

Lữ Tâm Dao lập tức cười lạnh một tiếng, nói: "Không?"

Nàng nâng cằm lên, ánh mắt như vô cùng thất vọng nhìn Phương Nguyên, tựa hồ đang chờ Phương Nguyên nói gì.

Nàng chờ một hồi, rốt cục cũng lại bỏ qua.

Phương Nguyên không hề giống như có gì muốn nói, dường như hắn có thể im lặng như vậy mãi.

Nhưng nàng lại không im lặng nổi nữa. Nàng nhìn Phương Nguyên, khóe miệng bỗng lộ ra một nụ cười lạnh không dễ dàng phát giác.

Vẻ mặt này nàng ở từng bày ra ở trước mặt rất nhiều người, cho dù là Kỳ Khiếu Phong hay là Chu Thanh Việt, thậm chí là đám tiểu thiên kiêu Tiên Tử đường, duy chỉ có ở trước mặt Phương Nguyên là không. Co điều hiện tại, rốt cục nàng vẫn phải lộ ra, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Phương Nguyên sư huynh, ta cũng không biết ta nên nói ngươi như thế nào, nam nhi đại trượng phu, co được giãn được mới là hào kiệt, chịu nhục được mới có thể xưng là anh hùng. Người giống như ngươi, rõ ràng là tới đây cầu người lại không thể chịu nổi một chút uất ức, ngươi như thế sao có thể trông cậy vào tương lai có thể thành đại sự gì?"

Phương Nguyên hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, một hồi lâu sau hắn mới khẽ cười nói: "Hiện tại cũng không phải ta đang làm việc lớn gì, ta chỉ dựa vào quy củ của tiên môn để tới cầu viện binh mà thôi. Không phải nói ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi sao, đi cầu viện sao có thể xem là việc lớn?"

"Nhưng đối với ngươi, lần cầu viện này lại là việc lớn!"

Lữ Tâm Dao cười lạnh nói: "Nếu ngươi thật lòng muốn cứu đồng môn Thanh Dương tông, đừng nói uất ức, cho dù có phải quỳ xuống thì thế nào?"

Phương Nguyên giật mình, cười nói: "Đang đứng yên lành, vì sao có thể nói quỳ liền quỳ?"

"Ngươi..."

Lữ Tâm Dao nhất thời chán nản, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đã nhiều thêm chút khinh miệt. Nhưng Phương Nguyên không ngẩng đầu, thần sắc này của nàng cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Trong miệng nàng lại nhẹ nhàng thở dài, giọng nói cũng chậm lại: "Mà thôi mà thôi, nhiều năm không gặp như vậy, tính tình quật cường này của ngươi ta cũng không muốn nhiều lời nữa. Chỉ có điều nếu ngươi còn muốn tiếp tục như vậy, lẽ nào ngươi định mặc kệ đồng môn Thanh Dương tông? Ngươi là đồng môn với ta mười năm, ta thực sự không nhìn nổi bộ dáng này của ngươi, hay là ta bày ngươi một kế đi!"

Phương Nguyên nghe xong, ngược lại có chút hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn nàng: "Kế gì?"

Lữ Tâm Dao cười nhẹ nói: "Hiện tại tứ đại tiên môn ngươi tranh ta cướp, ai cũng không muốn xuất binh trước, ai cũng không muốn chịu thiệt thòi. Chính vì bọn hắn đều có tâm tư này, cho nên mới càng tranh càng loạn, càng tranh càng không có kết quả. Chẳng qua tương ứng, nếu có một tiên môn bỗng nhiên lui về phía sau một bước, giảm yêu cầu tới mức thấp nhất, vậy mấy đại tiên môn còn lại cũng không tiện tranh cãi quá ác..."

Nói đến chỗ này, nàng nhìn Phương Nguyên, nhẹ giọng cười một tiếng nói: "Dù sao các đại tiên môn vẫn cần mặt mũi!"

"Ngươi lại muốn giở trò quỷ gì?"

Trong lòng Phương Nguyên có chút nghi ngờ, nhưng hơi chần chờ một chút, hắn vẫn gật đầu: "Lời này cũng có chút đạo lý!"

Quả thật, nếu như vào lúc tứ đại tiên môn đều đang liều mạng muốn mò được lợi ích từ Thanh Dương tông, kiếm cớ kéo dài thời gian xuất binh, đột nhiên có một tiên môn bỏ qua tất cả lợi ích, đại nghĩa lẫm nhiên mà đứng ra làm gương. Vậy những tiên môn khác tất cũng không dám quá mức!

Bởi nếu như vậy, tương lai truyền ra ngoài, danh tiếng của bọn hắn sẽ rất khó nghe.