Edit: Vincent
Beta: Vô Ảnh
Sau khi ăn tối xong, hai người cùng nhau rửa đống chén bát, loay hoay cả tiếng đồng hồ mới dọn dẹp xong nhà bếp.
Ôn Noãn lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi: “Ài, cuối cùng cũng dọn dẹp xong.”
Lệ Thời Tru quay đầu sang phía cô, không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Ôn Noãn sờ mình mặt: “Làm sao vậy, trên mặt em dính cái gì à?”
Lệ Thời Tru: “Ừm. Có một khuôn mặt xinh đẹp ở trên đó.”
Ôn Noãn chớp mắt, lại chớp thêm lần nữa, rốt cuộc mới nhận ra mình không bị ảo giác.
Lệ Thời Tru đang khen cô xinh đẹp
Ai da, thật là cao hứng.
Trái tim đập càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy xấu hổ quá.
Lệ Thời Tru thấy cô đang lẩm bẩm một mình, cười hỏi: “Đang nói gì đấy?”
Ôn Noãn: “Anh thật là một người tốt.” Cứ thích khen cô thôi.
Nụ cười ấm áp trên mặt Lệ Thời Tru sắp duy trì không nổi nữa.
Anh khoanh tay đứng ở một bên, cẩn thận đánh giá Ôn Noãn.
Thật ra, cô lớn lên rất xinh đẹp, vừa mới dọn dẹp xong nên bây giờ trên chóp mũi tinh xảo còn lấm tấm những giọt mồ hôi.
Gương mặt trái xoan, hai má bánh bao trắng hồng, nhìn thôi chỉ muốn véo cho một cái.
Suy nghĩ xong anh liền làm luôn.
Ôn Noãn che mặt, lui ra phía sau nửa bước, xấu hổ nói: “Anh chơi xấu a.”
Sau đó ôm mặt chạy đi, vừa chạy vừa cười tủm tỉm.
Lệ Thời Tru:………