Cái Thai Không Đúng Hẹn

5.77/10 trên tổng số 22 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một người đàn ông vô tình lạc vào thế giới của Xuân - một phụ nữ đã có chồng, anh ta là đồng nghiệp của cô. Cô tò mò vì ánh mắt của anh dành cho mình, nhưng cô không biết sự tò mò ấy đang hại cô và kh …
Xem Thêm

Chương 4
Đúng như Kì nói, Huy làm thêm tại một cửa hàng ăn nhanh. Nhìn qua cửa kính, Xuân thấy cậu ta giống như không còn là một học sinh ngỗ ngược của mình nữa. Kì mặc bộ đồng phục của cửa hàng, cười hoà nhã và chào khách. Dù không hiểu vì sao cậu lại gây thương tích cho người khác, nhưng Xuân biết đây là một cậu học trò tốt.

- Đi vào thôi, đừng ngoài này mãi cũng không hay.

Kì dợm bước đi thì Xuân kéo tay anh lại bảo:

- Cứ đợi ngoài đi. Tôi muốn chờ cậu ta làm xong công việc của mình.

Kì nhìn cô và cười:

- Cô cũng chiều học trò quá.

- Cảm ơn.

Kì mua hai hộp kem, hai người ngồi ngoài cửa hàng ăn. Xuân thấy lạ vì giờ này vẫn chưa thấy Nghĩa gọi điện. Cô đã nhắn tin cho anh là hôm nay cô không nấu cơm và về nhà muộn, không biết anh đã đọc được chưa.

Ngồi ăn kem thế này và ngắm đường phố cũng có cái hay. Xuân ít khi cùng với ai ngồi vạ vật ở đâu đấy. Nghĩa cũng không thích các quán ăn vỉa hè hay ra ngoài dùng bữa. Anh bảo nấu cơm ở nhà vừa ngon vừa đỡ tiền. Bất kì người vợ nào cũng thấy vui vì điều đó. Xuân cũng vậy. Cô cố gắng học thật nhiều món ngon, hy vọng rằng anh sẽ thích.

- Tôi có một việc này... định nói cho cô từ hôm trước...

- Việc gì?

Sự ngập ngừng của Kì khiến Xuân tò mò. Từ lúc anh nhìn cô ở buổi họp đã khiến cô có nhiều nghi vấn với anh. Chắc phải có một lý do gì đó. Nhưng Kì cứ im lặng mãi, khuôn mặt của anh lộ rõ vẻ phân vân.

- Sao thế? – Xuân cố hỏi.

Kì chuyển sắc mặt, anh cười xoà:

- Không có gì, muốn hỏi cô chút về công tác Đoàn thôi.

Câu chuyện lại rơi vào im lặng, Xuân biết cái điều anh vừa nói không đúng với những gì anh đang nghĩ. Anh đang giấu cô điều gì đó. Xuân như phát điên trong lòng, nhưng ngoài mặt cô vẫn phải mỉm cười hoà nhã.

Từ bé Xuân đã được dạy dỗ để trở thành một người dịu dàng. Ông nội cô là nhà giáo, cũng là hiệu trưởng cũ của trường mà cô đang dạy. Ông đã 90 tuổi rồi, nhưng lúc nào cũng đau đáu về nền giáo dục hiện giờ. Ông luôn dạy Xuân phải là một người mực thước ra sao, đối nhân xử thế phải thế nào. Xuân ít khi nổi nóng được với người khác, nhất là học sinh của mình. Ông nội cũng rất hài lòng về điều đó. Với Kì cũng vậy, cô sẽ không nổi nóng với anh, dù anh có gợi cho cô bao nhiêu sự tò mò đi chăng nữa.

- Chồng của Xuân là lái xe cho doanh nghiệp nào?

- Sếp là ông chủ của một chuỗi khách sạn hạng trung. Ông ta có khá nhiều xe đẹp đó. Anh quan tâm đến ô tô à?

- Một chút. Tôi luôn ước mơ có thể mua được một chiếc. Nhưng lương giáo viên không đủ.

- Mua xe ô tô giờ cũng dễ, nhưng để nuôi được nó mới là vấn đề.

Kì gật đầu:

- Thế mới bảo chỉ là ước mơ thôi.

- Không sao, không ai đánh thuế mà.

Cô cười toe, nụ cười ấy khiến Kì phải cười theo. Cô không biết rằng khi cười trông cô rất đẹp.

- Cô, thầy... Sao hai người lại ở đây?

Từ đằng sau lưng vang lên giọng của Huy. Hai người quay lại, thấy cậu đang cầm một túi rác to bự chảng, vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Xuân nghiến răng đứng dậy, giả bộ như tức giận, cô đi tới nhéo tai Huy:

- Ai cho cậu trốn học hả?

Huy nhăn mặt, kiễng chân lên theo cái xách tai của Xuân:

- A a cô ơi, em nghỉ có lý do mà.

- Cậu không xin phép ai, kỷ luật để đâu?

- Em xin cô sẽ cho em nghỉ sao?

Xuân thả ra, cô thở ra một hơi:

- Còn không mời tôi một ly nước đi.

- Dạ dạ.

Huy mời hai người vào trong cửa hàng, nói gì đó với quản lý rồi bưng ra hai ly coca cùng hai cái bánh nướng. Xuân cá là cậu ta biết cô đến đây để làm gì.

- Bố em cũng vừa gọi điện, ông nói em về nhà sẽ đánh chết em.

- Trông cậu không có vẻ gì là sợ hãi nhỉ? – Xuân nói.

Kì chỉ khoanh tay lắng nghe. Hình như anh cũng đã biết tất cả.

- Em quen rồi. – Huy nói giọng hờ hững.

- Sao lại quen?

- Đâu phải lần đầu em bị đánh.

Xuân nhíu mày lo lắng.

- Có chuyện gì thế Huy?

Huy không muốn nói, cậu ta lắc đầu:

- Không có chuyện gì đâu, là em có lỗi. Em biết sẽ khó để thoát khỏi vụ này. Em sẽ nghỉ học và đi làm.

Xuân cốc đầu Huy:

- Ăn nói linh tinh, có tôi ở đây mà cậu dám bảo nghỉ học hả?

Huy cúi mặt xuống:

- Cô không làm gì được đâu, nhà họ giàu lắm. Nghe bảo cơ cũng lớn.

- Cơ cấu cái gì, mai đến nhà người ta với tôi. Không ai cho cậu nghỉ học cả đâu.

- Sao cậu không kể sự thật cho cô giáo của cậu nghe? – Kì đột nhiên hỏi. – Cô ấy là người tốt với cậu thật lòng, cậu không nên giấu.

Xuân nhìn Kì, ánh nhìn như muốn hỏi. Nhưng lại giả bộ không thấy, uống một ngụm nước rồi bảo:

- Cậu đánh nhau không phải vì cô ấy hay sao?

Xuân không hiểu Kì đang nói gì, tại sao Huy lại phải đánh nhau vì cô? Cô không quen cậu học sinh trường kia, cũng không nghĩ được mình sẽ liên quan gì đến vụ này cả. Hết nhìn Kì rồi lại nhìn qua Huy, nhưng cả hai vẫn đang im lặng. Xuân nắm chặt tay, hỏi thật nhẹ nhàng:

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hả Huy?

- Không sao đâu cô. Là em sai.

- Sai cái gì mà sai? – Xuân đột ngột hét lên khiến hai Huy và Kì giật mình. – Nếu tôi có liên quan, sao tôi lại không có quyền được biết?

Mãi một lúc sau Huy mới nói:

- Nó bảo cô là loại ti tiện, mất hết nhân cách, nó nói nhiều nữa nhưng em không muốn nghe nữa.

- Tôi đâu biết cậu ta là ai?

Huy liếc nhìn Kì như đang cầu cứu.

Kì nói:

- Chỉ là cô không biết cậu ta đâu. Cậu ta là con trai của người đàn ông nhiều xe mà cô vừa kể với tôi đó.

- Ai cơ?

- Sếp của chồng cô.

...

Nghĩa đang ngồi xem tivi thì Xuân đẩy cửa vào nhà, cô vứt cặp xuống, nhìn anh bằng một sự tức giận tột độ. Cô ít khi phải tỏ ra tức giận như thế này, với chồng thì càng không.

Nghĩa thì ngược lại, anh vẫn tỏ ra bình tĩnh.

- Sao thế?

- Tại sao anh lại làm thế?

- Làm thế là sao?

- Anh lấy tiền của nhà họ à?

Nghĩa ngồi dậy:

- Em đang nói cái gì đấy?

- Tại sao con trai họ chửi cả nhà chúng ta là loại trộm cắp. Còn nữa, sao đó là con trai của sếp anh mà anh không nói gì với em. Còn bảo em đuổi học Huy nữa.

Nghĩa vứt điều khiển sang bên cạnh:

- À, ra là cái vụ đó. Nói cho em thì được gì? Ai có tội phải chịu tội.

- Anh đã gây ra chuyện gì mới khiến nó phải nói vậy về em.

- Hay quá nhỉ? Sao mọi tội lỗi lại sang anh? Nó là con nhà giàu, mắc bệnh ngạo mạn cũng là dễ hiểu. Nó có tiền, nó chửi ai mà chẳng được.

- Anh...

- Anh còn chưa hỏi em, người lúc chiều em đi cùng là ai?

Câu chuyện đột nhiên bị bẻ sang một hướng khác khiến Xuân lúng túng.

- Ai là ai?

- Cái thằng đi Vespa ấy. Em có vẻ thân với nó nhỉ? Đi cùng là được rồi, còn ôm eo cười cợt. Để người khác nhìn vào lại nghĩ không hay đâu.

- Em... đó là đồng nghiệp của em. Bọn em cùng nhau đi tìm học sinh, em đã nhắn tin cho anh còn gì.

Nghĩa phẩy tay:

- Ai mà biết.

Xuân cứng họng, khuôn mặt của anh, giọng nói của anh, tất cả như đang khiến cô càng thêm giận dữ. Anh không tin tưởng cô sao? Anh nói vậy khác gì bảo cô đang lừa dối anh.

Nghĩa đứng dậy:

- Tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ đi. Anh nói rồi, em không đấu lại được với họ đâu.

Xuân nhìn Nghĩa bước vào trong buồng, cô không đấu lại được với họ là sao? Cô chỉ muốn bảo vệ cho học sinh của mình thôi. Đúng lúc ấy điện thoại cô vang lên một âm báo tin nhắn.

Là Kì. Anh nhắn: "Tôi về rồi."

Xuân không nghĩ nhiều, cô xoá tin nhắn đi. Đúng là hai người nên nghĩ đến chuyện có con nếu không muốn mâu thuẫn càng ngày càng nhiều thêm.

Thêm Bình Luận