Cái Thai Không Đúng Hẹn

5.77/10 trên tổng số 22 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một người đàn ông vô tình lạc vào thế giới của Xuân - một phụ nữ đã có chồng, anh ta là đồng nghiệp của cô. Cô tò mò vì ánh mắt của anh dành cho mình, nhưng cô không biết sự tò mò ấy đang hại cô và kh …
Xem Thêm

Chương 22
Bác sĩ nhìn Xuân bằng một đôi mắt khó hiểu, nhưng đồng thời cũng dần đoán ra được một phần của câu chuyện. Ông vứt đồ nghề sang một bên, cởi bao tay và ngồi xuống:

- Vậy nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra tôi sẽ không chịu trách nhiệm. Và cô vẫn sẽ phải chịu chi phí cho bệnh viện.

Xuân gật đầu:

- Được. Chỉ cần ông cho người đàn ông đó biết cái thai này không phải của anh ta là được.

Bác sĩ thở dài, có lẽ đây không phải là trường hợp đầu tiên cầu xin ông làm điều này. Ông lấy một tờ khai và viết một vài thứ vào đó. Xuân tò mò nhìn ông, cô im lặng. Kì vẫn đợi ở bên ngoài, có lẽ anh mong muốn được biết kết quả.

Xong xuôi bác sĩ nói:

- Tôi sẽ để hai ngày sau hai người đến nhận kết quả. Vì có thể kết quả này sẽ...

- Ông cứ báo cho anh ta thời gian càng sớm càng tốt.

- Tôi hỏi một câu riêng tư được không?

Xuân phân vân rồi gật đầu:

- Sau đó cô sẽ phá cái thai này đi à?

- Ông hỏi vậy là sao?

- Thường những người đến xét nghiệm đều là những phụ nữ nɠɵạı ŧìиɧ hoặc có đời sống khá phóng khoáng. Họ sẽ nghĩ đến chuyện phá thai sau đó.

- Tôi thì không! - Xuân trả lời chắc chắn - Đây là con tôi, tôi chỉ không muốn người kia là bố nó.

Bác sĩ như nhận được câu trả lời thích đáng, cơ mặt ông ta giãn ra rồi hạ bút ký.

- Vậy ba tiếng sau sẽ có kết quả.

Xuân gật đầu, yên tâm. Cô không muốn mất thời gian với người đàn ông này nữa, lỗi lầm này là do anh gây ra chứ không phải cô.

Thấy Xuân ra khỏi phòng, Kì hồ hởi bước đến.

- Sao rồi?

Xuân liếc mắt nhìn bác sĩ, ông ta cũng vừa liếc qua cô như đã giao kèo. Xuân đáp:

- Ba tiếng nữa sẽ có kết quả.

- Nhanh thế sao?

- Anh cũng đang mong chờ mà, không phải vậy sao?

Kì nhìn ra được sự khác lạ của Xuân, nhưng không đoán được mưu đồ của cô. Anh không muốn hại cô, cũng chỉ tại ngày hôm ấy chồng của cô đã gọi điện cho anh và thông báo cô có thai. Giống như một sự khoe khoang. Anh không hiểu mục đích nào khác của anh ta. Kì không chịu được, anh muốn dạy cho người đàn ông đó một bài học.

Kì khoác vai Xuân và không để cô có cơ hội vùng chạy:

- Nếu như đó là con của anh, anh cũng sẽ chăm sóc cả em. Anh sẽ không bao giờ phản bội em như người đàn ông đó.

Xuân cười nhạt. Lời nói chót lưỡi đầu môi như vậy chỉ đàn ông mới có thể nói ra. Khi họ đang chinh phục một đỉnh núi, họ sẽ làm tất cả để lên được đỉnh núi đó. Nhưng khi họ đã lên tới đỉnh rồi, những nhiệt huyết của họ sẽ mất đi, họ mệt mỏi về muốn trở về thật nhanh để chuẩn bị chinh phục một đỉnh núi khác. Thời gian của họ dành cho một người phụ nữ trong đời cũng thế thôi. Xuân luôn ví bản thân phụ nữ giống như một vật tế dành cho đàn ông. Phụ nữ luôn thờ phụng tình yêu của mình, nhưng đàn ông chỉ coi đó như một điều hiển nhiên mà họ nhận được.

Đúng ba tiếng sau, bác sĩ đưa kết quả cho Kì. Xuân đã biết được ông ta làm gì với tờ kết quả đó, nên cô chỉ chờ đợi phản ứng của Kì.

- Sao lại...

Kì vò nát tờ giấy rồi đáp xuống đất. Anh tức giận túm cổ vị bác sĩ đó, trợn mắt lên với ông:

- Có phải hai người thông đồng với nhau làm giả nó không?

Khuôn mặt của bác sĩ không biến đổi, Xuân biết trường hợp này ông cũng đã trải qua nhiều rồi. Ông bình tĩnh đáp:

- Máy móc không biết nói dối. Tôi có thể xét nghiệm lại lần nữa ngay trước mặt cậu.

Trái tim Xuân nảy lên một nhịp, nếu như anh ta đồng ý thì có phải mọi việc sẽ nguy hiểm không. Nhưng đương nhiên Kì sẽ xuôi thuận với cách trả lời mạo hiểm của ông ta. Ông ta hiểu tâm lý của mỗi người và biết cách để điều chỉnh. Bác sĩ nhặt lại tờ kết quả, duỗi thẳng nó ra rồi đưa cho Kì.

- Không phải ai cũng được đền đáp xứng đáng. Tôi đã thấy những người như cậu, cho nên tôi hiểu được. Nhưng đây là sự thật.

Kì nắm chặt bàn tay lại, anh bỏ đi.

Xuân gật đầu với bác sĩ, nhận lại tờ kết quả cất vào túi.

- Cảm ơn, tôi sẽ đền đáp ông xứng đáng.

- Không có gì.

Kì ngồi gục đầu lên vô lăng. Từ trước đến nay anh luôn có linh cảm rất tốt vào chuyện này, nhưng cuối cùng mọi thứ lại đi theo một chiều hướng khiến anh thất vọng. Đó không phải là con của anh thật sao? Nhưng điều anh cần thật ra là gì? Đứa con hay là Xuân? Có lẽ là Xuân.

...

Bên phía trường học vừa có thông báo kỉ luật một vài học sinh, trong đó có Long vì tội nghỉ học quá nhiều và có thái độ xúc phạm các giáo viên. Chỉ có mình Xuân biết hoàn cảnh của cậu ta hiện tại, cho nên lúc thấy cậu đứng hút thuốc ở cạnh nhà vệ sinh mới hỏi:

- Cậu có muốn nghỉ học không?

Long nhìn cô lạ lẫm.

- Huy, học sinh của tôi từng có ý định nghỉ học sau khi đánh nhau với cậu. Nhưng không phải vì chán nản.

- Tự nhiên cô nói đến thằng chó ấy làm gì?

- Tôi chỉ đang muốn cho cậu biết nghỉ học không có gì là xấu nếu rơi vào một hoàn cảnh đặc biệt. Nhưng Huy phải nuôi bố mẹ cậu ta, cậu phải đi làm thêm, kiếm tiền từ mọi loại nghề để nuôi ăn một người bố hay say xỉn bạo hành và một người mẹ cờ bạc.

Long cười nhạt:

- Ngu thì chết, ai thương được.

- Nếu cậu rơi vào hoàn cảnh đó thì cậu sẽ không từ chối nó được. Đừng đem giọng của người ngoài ra nói.

- Vậy cô muốn khuyên bảo em điều gì?

- Học hành chăm chỉ vào. Sắp thi đại học rồi. Chỉ có thi đỗ cậu mới rời xa được hoàn cảnh hiện giờ.

Long không đáp lại, cậu ta vênh mặt lên hút tiếp thuốc như không để tâm đến lời khuyên bảo của Xuân.

Cô lắc đầu thở dài rồi bỏ đi. Cô vốn không phải người thích quan tâm đến chuyện bao đồng, nhưng cậu ta chưa trưởng thành, cũng khá là cô đơn. Nếu không có ai dìu dắt thì sẽ dễ đi vào con đường tội lỗi.

Tan tầm, Xuân không gọi điện được cho Nghĩa. Anh cũng không đến đón cô như đã hẹn. Xuân linh cảm được một chuyện không mấy tốt đẹp gì, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh. Biết đâu anh đang mải chạy khách cho nên không bắt máy được.

Một số người bạn của Nghĩa cho biết hôm nay anh chuyển hết khách cho bọn họ và nói trong người không được khoẻ. Xuân lo lắng bắt taxi về nhà, đường tắc nên phải mất đến bốn mươi lăm phút mới về được đến nhà. Lại thêm trên xe, tài xế hỏi quá nhiều chuyện khiến cô thấy mọi thứ cứ rối tung cả lên.

Từ ngoài cổng Xuân đã nghe thấy tiếng đập phá, cô chạy vào trong nhà thì thấy Nghĩa đang đáp những tấm ảnh của hai người xuống đất.

- Anh làm sao vậy?

Nghĩa nhìn Xuân bằng một ánh nhìn thù hận và phẫn nộ. Anh không nói gì, chỉ nhìn như thế khiến cô sợ hãi. Khi anh đã tức giận đến nỗi không thể nói được một lời nào, thì tức là cô đã gây ra một chuyện quá lớn.

Xuân quay người lại, kinh hoàng khi thấy trên màn hình tivi là đoạn clip đó. Cô vội vàng chạy đến tắt nhưng không được. Tivi vẫn làm việc một cách tàn nhẫn. Xuân vừa mếu máo vừa tìm cách tắt cho bằng được.

Ở đằng sau lưng, giọng của Nghĩa trầm xuống báo hiệu cho cơn giông tố đang dữ dội trong anh:

- Vậy đứa con trong bụng cô là của ai hả đồ lăng loàn?

Cả người Xuân run lên, nụ cười đắc thắng của Kì hiện ra trước mắt cô. Là anh ta, chắc chắn là anh ta. Nhưng đây là quả báo của cô, là những gì cô phải nhận được từ sớm hơn.

Xuân quỳ phục xuống như đã mất đi toàn bộ sức lực.

Cái kim trong bọc lâu ngay cũng phải lòi ra, cuối cùng Nghĩa cùng biết được mọi chuyện. Điều Xuân lo sợ nhất có lẽ không phải là sự tức giận của Nghĩa, mà là danh dự của mình đã bị tổn thương. Cô sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?

Thêm Bình Luận