Cái Thai Không Đúng Hẹn

5.77/10 trên tổng số 22 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một người đàn ông vô tình lạc vào thế giới của Xuân - một phụ nữ đã có chồng, anh ta là đồng nghiệp của cô. Cô tò mò vì ánh mắt của anh dành cho mình, nhưng cô không biết sự tò mò ấy đang hại cô và kh …
Xem Thêm

Chương 13
Xuân bị kéo về phía Nghĩa, sự hung bạo của anh khiến cánh tay cô đau râm ran. Cô nhăn mày nhìn anh, mệt mỏi không nói thành lời. Giờ đây cô chẳng muốn nói gì với anh nữa cả.

Kì nhếch môi cười, vẻ khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt anh:

- Anh có vẻ yêu vợ quá nhỉ!

Đây rõ ràng là một lời khích bác, Nghĩa nghiến răng nhưng anh biết mình không đánh lại được người đàn ông này. Một cú vật khi ở bệnh viện cũng đã mình chứng cho tất cả. Nghĩa kéo tay Xuân vào trong xe, cô vùng ra đầy quyết liệt:

- Đừng có bắt ép tôi làm điều anh muốn nữa.

Nghĩa ngẩn người ra nhìn vợ mình. Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ tỏ ra dữ dội đến vậy, cô ấy luôn là một người dịu dàng mà.

- Em...

- Anh đừng nói chuyện với tôi nữa, những lời anh nói khiến tôi buồn nôn. Bất kể là điều gì.

Rồi Xuân tự mình bắt một chiếc xe ôm và rời đi. Cô không cần một người đàn ông nào ở bên cạnh vào lúc này, bởi đám đàn ông đều khiến cô chán ngấy. Ngày trước, khi lấy chồng, một người đồng nghiệp đã bảo cô rằng 99% đàn ông đến một lúc nào đó sẽ nɠɵạı ŧìиɧ. Dù phũ phàng nhưng chúng ta đều sẽ phải chấp nhận.

Hồi đó Xuân không tin, cô tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của Nghĩa. Cô không cho rằng bản thân mình nhường này lại khiến anh ham muốn một người phụ nữ khác.

Cái ngu dại của đàn bà khi yêu là không chừa lại một đường lui nào cho mình.

Chiếc xe đang chạy trên đường thì bị chiếc Vespa của Kì vượt lên và chặn đầu. Người đàn ông đang chở Xuân giật mình phanh gấp. Ông ta trợn mắt lên quát:

- Đi đứng cái kiểu gì thế hả?

Kì lấy từ trong túi ra một tờ hai trăm dúi vào tay ông ta, sau đó đi vòng ra sau kéo Xuân xuống, anh nói với người đàn ông đó rằng:

- Cô ấy là bạn tôi. Ông hết nhiệm vụ rồi.

Xuân còn chưa hiểu cái gì thì đã bị Kì kéo lên xe. Cô giãy giụa nhưng cánh tay anh quá chắc khoẻ, dù có giãy thế nào cũng không thể thoát được. Cô chắp tay cầu xin anh:

- Để tôi xuống, người khác thấy không hay đâu.

- Không hay cái gì? Tôi có làm gì cô đâu? Tôi chỉ lo giờ cô đang xúc động như thế này không biết sẽ gây ra chuyện gì.

- Tôi không làm gì cả, tôi chỉ muốn về nhà mẹ một chút thôi. Anh lo lắng cho tôi làm gì?

Kì không biết phải trả lời như thế nào nữa, chính anh cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho Xuân. Từ khi biết chồng cô ta nɠɵạı ŧìиɧ, anh đã tìm rất nhiều dịp thích hợp để nói cho cô biết. Nhưng cô gái này mong manh hơn anh tưởng, anh rất sợ nước mắt đàn bà, anh không muốn nhìn thấy họ khóc. Chuyện cứ kéo dài ra như vậy cho đến khi anh tức giận mà buột miệng nói ra tất cả. Cô không khóc, không làm bù lu bù loa mọi chuyện, cô vẫn một mực nói tin tưởng chồng mình trước mặt người ngoài như anh. Anh biết cô đang đau khổ, cô đang tan vỡ, nhưng vẻ kiên cường của cô khiến anh thấy mình có lỗi. Lẽ ra anh không nên nói ra điều đó. Vì chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh cả. Anh không nói thì anh cũng đâu mất mát gì. Vậy mà...

- Để tôi đưa cô đi.

- Không cần, tôi tự đi được.

- Sao cô cứng đầu thế?

Xuân thực sự làm Kì nổi nóng, anh chỉ muốn giúp cô chứ đâu có làm gì hại đến thanh danh của cô? Tất cả cô giáo dạy văn đều như thế này hay sao?

Xuân dịu xuống, cô cúi đầu mân mê các ngón tay của mình:

- Tôi muốn tự mình giải quyết vấn đề của mình.

- Thế để tôi chở Xuân về nhà mẹ, rồi Xuân muốn giải thích mọi chuyện ra sao cũng được.

Cuối cùng Xuân đành phải đồng ý để Kì chở mình về. Lúc đi qua một tiệm kem, họ không biết mọi chuyện đã lọt vào mắt cô học sinh nọ. Cô ta vội vàng lấy điện thoại chụp lại, bụm miệng cười hí hứng.

- Thầy chết chắc với em rồi.

...

Nghĩa không tài nào tập trung lái xe được khi hình ảnh của Xuân và người đàn ông đó lởn vởn trong đầu. Anh luôn tin rằng tên đó có ý với vợ anh, nhưng ngay lúc này đây, anh không có cớ, không có quyền để bắt bớ, để nói với Xuân những điều đó.

Anh đã phạm phải một tội lớn, chỉ là anh có lý do riêng của mình. Anh chỉ muốn cho cô được một cuộc sống sung túc. Và người đàn bà đó thích anh, người đàn bà đó hứa sẽ cho anh mọi thứ mà anh muốn. Người đàn bà đó là vợ của sếp anh nữa. Thử hỏi nếu anh bị sa thải, thì anh sẽ đi đâu để làm việc? Anh không có bằng cấp, càng không có quan hệ rộng rãi. Trước khi cưới Xuân, anh từng phải vay ngân hàng để lo lễ cưới thật long trọng để họ nhà gái không nghĩ rằng anh là một thằng bần cùng, không môn đăng hộ đối với Xuân. Trách nhiệm của một người đàn ông làm phải đảm bảo một cuộc sống đủ đầy cho người phụ nữ họ yêu. Tình cảm của anh vẫn dành cho Xuân, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu ai khác ngoài cô. Anh đã sai ở đâu kia chứ?

Nghĩa gục đầu lên vô lăng, cánh cửa đằng sau mở ra. Người phụ nữ ấy bước vào - đó là Hiền, chị ta hơn anh một tuổi, vừa mới từ một Spa hạng sang ra. Người chị đầy mùi mỹ phẩm, dầu dưỡng, chị dướn người về phía trước, hôn lên má của Nghĩa một cái rồi nói bằng giọng nũng nịu:

- Em đói quá rồi, cho em đi ăn cái gì đi.

Nghĩa im lặng, không nhúc nhích. Hiền liếc anh:

- Sao thế? Đi ăn thôi.

- Tôi... tôi có chuyện cần nói.

- Chuyện gì? - Giọng điệu nũng nịu vừa rồi biến mất, thay vào đó là một sự thăm dò.

- Vợ tôi đã biết chuyện này, chúng ta...

- Tôi tưởng cô ta biết rồi? Cái hôm tôi bắt cô ta quỳ, không phải cô ta đến vì tôi đó sao?

Nghĩa lắc đầu:

- Không, cô ấy chỉ đến vì học sinh. Cô ấy chưa biết gì cả.

Hiền hừm nhẹ, cô khoanh tay vào, tựa người ra sau:

- Rõ là phiền nhiễu. Biết thì sao chứ? Cô ta vẫn tiêu tiền mà tôi đưa cho anh đều đều. Hay hôm nay anh lại thiếu tiền mới lôi chuyện này ra để bắt bẻ tôi?

- Tôi không cần tiền nữa. Tôi chỉ muốn chấm dứt.

Hiền trợn mắt lên, lao người về phía trước:

- Này, chấm dứt thì nôn ra hết tiền mà tôi cho ra. Cả con xe này nữa. Chồng tôi mà biết cậu ve vãn tôi, anh ta sẽ thuê người cắt gân cậu.

Nghĩa nắm chặt tay vào vô lăng. Anh không biết rằng mình đã lún sâu như thế này. Đây đúng là một quả báo cho anh, anh đã không lường trước được tính chất nghiêm trọng của nó. Đàn bà nào cũng là mật ngọt, loại mật chỉ cần nếm thử cũng sẽ khiến người ta gục ngã vì mê say và đau khổ.

- Sao? Sao không nói gì?

Nói với người đàn bà này ư? Mọi thứ anh đều đã nói hết rồi.

- Tại sao chị lại cần tôi? Tôi đâu có gì cho chị?

Hiền mỉm cười, những ngón tay chị vuốt ve bắp tay rắn chắc của Nghĩa, cặp môi đỏ của cô ghé sát vào tai Nghĩa thì thầm:

- Vì cậu cho tôi kɧoáı ©ảʍ mà chồng tôi không cho tôi được.

Nghĩa rùng mình. Anh thấy ghê tởm người đàn bà này và ghê tởm cả chính bản thân mình nữa. Từ bao giờ anh lại giống như một tên trai bao, dùng thân xác để đổi lấy tiền? Nhưng giờ hối hận đâu còn kịp nữa.

Ngay trong lúc ấy, mí mắt trái của Xuân giật liên hồi. Cô đưa tay giữ nó lại, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Phía trước là tấm lưng rộng lớn của Kì. Cô bắt đầu so sánh anh với Nghĩa một cách vô thức.

Trước sự cám dỗ của đồng tiền, Nghĩa đã không giữ được mình. Người phụ nữ mà anh đã mắc sai lầm lại say mê anh và luôn có cách để giữ anh lại bên mình. Anh sẽ thoát ra bằng cách nào? Còn Xuân, liệu giữa cô và Kì có xảy ra chuyện gì hay không? Vì ngay lúc này lòng cô đang xao động, người đàn ông mà cô tin tưởng lại khiến cô đau khổ. Biết đâu Kì sẽ đem đến cho cô một niềm tin mới.

Thêm Bình Luận