Chương 12
Có nhiều thứ không trong cuộc đời này không được như ý Xuân muốn. Giống như chuyện tin tưởng một ai đó. Khi cô càng đặt niềm tin vào Nghĩa, thì lại càng có những điều đâm chọc vào niềm tin ấy, hòng mong nó sụp đổ. Cô không hiểu hết về công việc của chồng mình, nhưng cô từng tự hào cô hiểu anh hơn ai hết. Cô luôn cho rằng chỉ cần nhìn vào mắt anh là anh đã phơi bày toàn bộ tâm hồn anh ra với cô. Nhưng hình như cô đã quá ngạo mạn rồi.
Chiếc hoa tai ấy vẫn im lìm trong ngắn kéo, Xuân nhìn nó thật lâu. Nếu bây giờ Nghĩa nɠɵạı ŧìиɧ thật thì cô biết sống sao? Anh vẫn chẳng bao giờ nói chiếc xe ấy là của anh. Cô không nên tin người ngoài. Nhưng những tấm ảnh đó, rồi người phụ nữ đó nữa khiến cô có một linh cảm không tốt.
- Sao em ngồi đây vậy? Đi ngủ thôi? Hôm nay anh phải chạy đến gần hai trăm kilomet chứ chả chơi đây. Lưng như muốn gãy đôi ra đây này.
Xuân vẫn không trả lời khiến cho Nghĩa phải ngừng lại quan sát. Cô ấy lại làm sao nữa rồi? Tự nhiên lại trở nên đáng sợ như vậy.
- Kìa Xuân?
Xuân quay ra nhìn thẳng vào Nghĩa, đôi mắt cô chỉ lạnh lùng và đầy sự phẫn nộ. Xuân không muốn mình phải sống trong sự khổ sở nghi ngờ như thế này nữa. Cô muốn cùng chồng mình có những ngày tháng chẳng lo nghĩ gì.
- Đã có chuyện xảy ra.
- Chuyện gì?
- Em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi.
- Em cứ hỏi đi.
- Ông chủ của anh có những khách sạn nào?
Nghĩa nhíu mày vì câu hỏi của Xuân. Cô ấy... giống như đang muốn gài bẫy anh bằng câu hỏi vậy. Sự nguy hiểm trên khuôn mặt cô và sự đơn giản trong câu hỏi này khiến anh hoàn toàn thấy bất an.
- Thì đấy, trước giờ là Khách sạn Mania, giờ thì chuẩn bị mua khách sạn X trên đường Nguyễn Chí Thanh còn gì?
Xuân im lặng, vậy là không có hai khách sạn mà họ đã vào. Chẳng lẽ lời Kì nói là thật sao? Cô vẫn không dám tin là chồng mình đã cùng một người phụ nữ khác nɠɵạı ŧìиɧ. Anh không yêu cô nữa thì hoàn toàn có thể bỏ cô đi, tại sao lại lừa dối cô như vậy? Không phải là hai người đã thoả thuận ngay từ ngày mới yêu hay sao?
Xuân như bế tắc trong những suy nghĩ, những kìm nén của mình. Nếu là những người khác thì họ sẽ bộc lộ rõ ra rằng họ đang ghen tuông. Còn cô, cô không làm như vậy được. Vì ông nội đã dạy rằng những thứ đó đều sẽ khiến con người ta trở nên xấu xí đi. Cô được dạy trở thành một người thanh cao, luôn luôn giấu đi những cảm xúc không tốt của mình.
Nghĩa bước đến chỗ Xuân kéo cô vào lòng mình:
- Có phải ở trường lại gặp chuyện gì không tốt không? Đừng lo, sắp sửa được sang trường mới rồi mà.
Xuân giãy nhẹ người ra, cô vén tóc lên:
- Không có chuyện gì cả. Em chỉ muốn quan tâm đến công việc của anh một chút thôi.
- Thế à? - Câu hỏi này mang sắc điệu hồ nghi.
Xuân gật đầu:
- Vâng. Đi ngủ thôi, mai chúng ta đều phải đi làm mà.
Khi Nghĩa chuẩn bị đặt lưng xuống thì lại có điện thoại khiến anh phải bật dậy. Xuân quan sát những biểu hiện của anh rất kỹ, nhưng ngoài mặt thì cô lại tỏ ra không có chuyện gì.
- Lại gọi cái gì nữa đây?
Nghĩa đút nhanh điện thoại vào trong túi quần, làm bộ khó chịu rồi ra ngoài nghe điện thoại. Xuân đợi anh ra ngoài hẳn rồi cũng đi theo. Cô chỉ còn cách làm một con người khác với những gì mà ông dậy thì mới có thể hiểu được chồng mình. Cô cũng là con người, có tình yêu thì sẽ ghen tuông thôi.
Nghĩa ra ngoài ban công tầng hai nói chuyện, anh nói rất nhỏ, nhưng khuôn mặt giãn ra đầy sự yêu chiều, mừng vui chứ không phải kiểu cáu giận như vừa này.
Xuân mở he hé cửa, áp tai vào nghe ngóng:
- Anh đã bảo rồi là đừng gọi giờ này, cô ấy sẽ nghi ngờ.
- Không không, anh thương mà. Đợi ngày mai nhé.
- Được rồi, anh chỉ thương em thôi chứ làm gì thương ai nữa.
Đôi ba câu nói cũng khiến người khác đau lòng đến vậy. Xuân ngồi xuống sàn, cả đầu trống rỗng. Cô không còn một nỗi đau rõ ràng như lúc ở trường nữa. Giờ đây, khi tất cả bày ra trước mắt thì cô lại chỉ thấy như đã mất đi hết cảm giác. Giống như chuyện con người khi đau quá, sẽ có chức năng tự làm tê liệt và tự gây mê. Cô muốn mình chết đi ngay lúc này và không biết gì nữa.
Cô đã bị phản bội.
Xuân định đứng lên đi vào phòng ngủ những khuỷu tay cô đập cái rình vào cửa. Ngay lập tức, Nghĩa chạy ra và hoảng hốt khi thấy cô. Xuân giương đôi mắt ầng ậng nước nhìn anh, chạy thẳng lên trên phòng. Nghĩa định đuổi theo nhưng anh nhớ ra người trong điện thoại vẫn còn đó, anh vội đưa lên tai nói:
- Anh có chút việc, đợi anh nhé.
Sau đó Nghĩa hét lớn:
- Xuân, Xuân ơi.
Xuân đã chốt cửa và nằm trùm chăn khóc nấc. Cô giống như một đứa trẻ phải chịu ấm ức từ bố mẹ, cảm thấy ghét bỏ cả thế giới này. Bên ngoài là tiếng đập cửa rình rình của Nghĩa, nhưng đối với Xuân nó chẳng là gì cả. Cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn nhìn mặt người đàn ông đã lừa dối mình. Cô đã trao anh ta toàn bộ sự tin yêu của mình, vậy mà anh đáp lại cô thế này đây.
Vơ lấy điện thoại và mở nhạc thật lớn để át mất tiếng của của Nghĩa, Xuân nhắm mắt lại như ép mình ngủ. Cô chưa bao giờ phải chịu một nỗi đau nào lớn thế này.
- Xuân ơi, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu.
Những lời giải thích sáo rỗng như vậy, nhưng bất kì người nào cũng nói được để lấp liếʍ cho sự lừa dối của mình.
Xuân hét lên:
- Anh cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cút đi với người phụ nữ đó ngay.
Xuân đáp cái gối về phía cửa, cô thở dốc và nhìn nó. Cô đang tức giận, đang đau lòng, và cả hoang mang nữa.
Xuân xin nghỉ làm vì lý do ốm, nhưng tất nhiên cô không bị ốm. Cô chỉ muốn tìm lại một chút thanh bình cho mình. Giờ đây nếu cô đối diện với Kì thì cũng thật khó khăn. Anh đã nói đúng, nếu anh biết anh đúng thì anh sẽ có biểu hiện gì? Có lẽ là cười cô. Anh sẽ nghĩ cô ngốc nghếch, rồi sau đó sẽ lại lên lớp cô thôi.
Xuân đi lang thang một vài nơi trong thành phố, cố gắng suy nghĩ thật tích cực. Cô còn chưa có con, nếu chồng cô nɠɵạı ŧìиɧ thì mọi việc sẽ dễ dàng thôi. Đó chẳng khác nào một cuộc chia tay của mấy đôi yêu nhau. Dù thủ tục có hơi phức tạp hơn một chút.
Xuân nghĩ là mình chẳng cần gì ở Nghĩa ngoài tình yêu cả, tiền bạc hay là nhà cửa cô cũng không cần. Cô chỉ muốn được sống bên người mình yêu, sinh con đẻ cái cho họ, hằng ngày đọc sách bên cạnh họ, cùng họ nói những câu chuyện thường nhật. Vậy mà anh cũng không làm được, hoặc là cô đã mong muốn quá nhiều.
KÉTTT
Đột nhiên bên cạnh có tiếng phanh gấp, Xuân nhìn sang thì thấy Kì đang ở trên chiếc Vespa của mình nhìn cô đầy giả tạo:
- Ô kìa, không phải Xuân đó sao? Tôi nghe nói cô ốm cơ mà? Tôi đang định đi thăm cô nè.
Lúc nào anh ta cũng rất biết cách để cô không muốn tiếp tục câu chuyện với anh nữa. Xuân lườm Kì rồi tiếp tục bước đi.
- Định đến bệnh viện nào? Lên xe đi rồi tôi đưa cô đến.
- Đừng làm phiền tôi nữa.
- Trông sắc mặt cô không tốt thật mà. Lên xe đi.
Kì nắm lấy tay cô, khi cô còn chưa kịp vùng ra thì chiếc xe của Nghĩa đã đỗ xịch trước mặt. Cả hai người đều im lặng chờ đợi, những ngón tay vẫn đang chạm nhau.
Nghĩa bước xuống trong một bộ dáng rất bình thường, giống như anh không phải là người đang phản bội cô mà là một người bị phản bội. Khuôn mặt anh dần dần xuất hiện sự tức giận khi thấy hai người đang nắm tay nhau.
Anh hùng hổ đi đến chặt đứt sự liên kết đó, quát lớn:
- Mau bỏ tay cô ấy ra đồ khốn!
Nghĩa đã phản bội Xuân, điều đó là không thể chối cãi dù anh có bất cứ một lý do nào đi chăng nữa. Nếu anh vì cô, thì lẽ ra anh nên nói cho cô biết. Liệu cuộc chiến giữa Kì và Nghĩa có nổ ra hay không? Hai người đã từng đánh nhau một lần, lần này Kì có để yên cho Nghĩa bộc lộ sự tức giận của bản thân?