Cái Thai Không Đúng Hẹn

5.77/10 trên tổng số 22 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một người đàn ông vô tình lạc vào thế giới của Xuân - một phụ nữ đã có chồng, anh ta là đồng nghiệp của cô. Cô tò mò vì ánh mắt của anh dành cho mình, nhưng cô không biết sự tò mò ấy đang hại cô và kh …
Xem Thêm

Chương 11
Những cuộc bận rộn của Nghĩa dày đặc hơn, anh cũng không có một lời giải thích nào khác ngoài chuyện phải phục vụ người sếp của mình. Xuân cũng không muốn gây áp lực cho chồng, chỉ bảo anh làm gì thì làm, nhưng đừng đi qua đêm là được, cô sẽ thức để chờ anh.

Xuân và mẹ chồng thường xuyên đi chùa cầu may, hy vọng rằng cô sẽ sinh được một đứa con kháu khỉnh. Mẹ chồng cô thành tâm đến nỗi, bà đã đặt không biết bao nhiêu lễ nạp để các thần linh phù hộ. Suốt hơn một tháng chờ đợi, Xuân vẫn chưa có dấu hiệu mang thai nào. Cô bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Một phần vì mọi người cứ hỏi, một số người còn tỏ ra lo lắng cho cô.

- Có khi nào tịt rồi không? - Mẹ cô thở dài nói.

Những lời nói cứ thế khiến cô chìm vào trong sự suy tưởng. Nếu cô vô sinh thì sao? Nếu cô không thể có con thì thế nào? Xuân không biết được nữa. Bấy lâu nay cô không tính đến trường hợp đó, vì cô chưa thực sự nghĩ đến chuyện con cái.

- Con cái là trời cho, nếu trời không thương thì e là... - Bố cô bỏ lửng câu nói ở đó, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được vế sau của nó là gì. Có thể cô không may mắn, nhưng cô tin mình có thể làm mẹ. Sự ham muốn ấy giờ đây đang nảy sinh mãnh liệt trong cô.

Hôm đi khám bác sĩ đã nói cơ thể cô hoàn toàn bình thường, nếu thụ thai, ăn uống điều độ, đủ chất là thai nhi phát triển khoẻ mạnh. Nhưng Nghĩa không đi khám, biết đâu...

Xuân lắc đầu để xua tan đi những suy nghĩ quái gở đó. Không có lý nào Nghĩa lại là nguyên nhân của chuyện này. Thần hồn nát thần tính, mới có hơn một tháng chưa thể kết luận được chuyện gì cả. Xuân nghĩ rằng mình nên đợi.

Trường đang bước vào khoảng thời gian chuẩn bị cho lễ thành lập trường, hiệu trưởng đưa ra một ý kiến năm nay sẽ cho toàn trường đi dã ngoại. Xuân vẫn ngồi yên vô tư lự trong khi các giáo viên đều giơ tay biểu quyết. Thái độ này đã lọt vào mắt của hai người, một là thầy hiệu trưởng, hai là Kì.

- Cô Xuân không khoẻ ở đâu sao? - Câu này của thầy hiệu trưởng mang nhiều nghĩa mỉa mai hơn.

Xuân giật mình nhìn thầy:

- À, dạ không ạ. Tôi đang...

- Tôi thấy cô không có ý kiến gì trong vụ đi dã ngoại. Cô muốn phản đối hay là đồng tình?

Xuân cười xoà:

- Đi chứ, đương nhiên là em đồng ý rồi ạ. Đó sẽ là cách để lưu giữ kỷ niệm tốt đẹp cho học sinh về trường.

- Chà, đúng là cô giáo dạy văn.

Xuân không đáp lại. Cô biết thầy hiệu trưởng chẳng có ý xấu nào với cô cả, vì thầy vốn thích cái cách nói mỉa mai hoặc châm biếm người khác. Thầy là người có tâm với trường, ông nội bảo thầy có thể đưa trường bước sang một trang mới.

Lễ hội bắt đầu, đám học sinh mỗi lớp thì chuẩn bị những tiết mục văn nghệ đặc sắc, những kế hoạch trò chơi ở buổi dã ngoại. Chuyến đi sẽ khởi hành từ trường đến Ba Vì, cả đoàn sẽ ở đó hai ngày một đêm và trở về để tiếp tục học tập. Xuân phụ trách phần thiết kế Mỹ thuật. Cô phải lên kế hoạch trang trí cho các buổi diễn, ăn uống, décor lều trại, lửa trại. Bình thường Xuân vẫn hào hứng làm mấy việc này nhưng giờ đây, cô đang bị một thứ cảm xúc không tốt chi phối nên cảm thấy việc này hơi phiền phức.

Xuân ngồi bàn ý tưởng với vài cô học trò mà đầu óc cứ để đâu. Đến khi học sinh hỏi thì lại giật mình à ờ.

Đột nhiên Kì từ đâu xuất hiện trong bộ dáng hớt hải, anh vừa thở vừa hỏi cô:

- Nghe nói cô sắp chuyển công tác?

Xuân ngỡ ngàng, anh ta chạy đến đây chỉ để hỏi cô điều đó? Cô và Nghĩa đã quyết định từ hơn một tháng trước, anh nói sẽ lo lót để cô về trường tư dạy. Xuân tự hỏi, liệu Kì có biết nguyên nhân là do anh hay không?

- Đúng, sao thế? - Có học sinh ở đây, Xuân không dám có một hành động quá khích nào. Cô sợ chúng sẽ hiểu lầm mối quan hệ của cả hai.

Nghĩa im lặng một lúc lâu. Đám học sinh và Xuân nhìn nhau rồi lại nhìn Kì, rốt cuộc mục đích của anh ta là gì?

- Tốt lắm, tốt lắm!

Kì chỉ nói có thế rồi rời đi.

Sự khó hiểu nơi anh luôn như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Xuân cười gượng với học sinh rồi bảo:

- Đợi cô một chút, thầy đang định nhờ cô làm mấy việc Đoàn mà cô lại sắp đi.

Cũng không hiểu sao Xuân lại phải giải thích nữa, học sinh của cô cũng đâu cần biết những điều đó?

Xuân chạy theo Kì, cô gọi anh nhưng anh không dừng lại.

- Khoan đã, Kì.

Đuổi mãi cũng mệt, Xuân dừng lại rồi ôm ngực thở. Đến lúc này cô mới thấy mình hơi ngốc nghếch, cô chạy theo anh ư? Để lại hỏi về lý do tại sao anh phải tỏ ra như vậy khi cô chuyển đi. Mọi chuyện đáng lẽ có thể cho qua được.

Kì dừng lại khi không thấy Xuân đuổi nữa, anh nhìn cô rồi đi tới trước mặt. Kì khó nhọc thở ra một hơi thật sâu:

- Xuân có biết mình đang bị lừa dối không?

- Là sao? Ai có thể lừa dối tôi được?

- Từ lâu tôi đã muốn nói điều đó với Xuân, nhưng lo sợ Xuân sẽ buồn. Chuyện này không đơn giản như Xuân nghĩ đâu.

- Anh đang nói gì vậy? Anh cứ úp úp mở mở thì tôi biết anh muốn nói điều gì với tôi kia chứ!

Kì thở dài, anh chộp lấy tay Xuân khiến cô giật thót mình.

- Làm cái gì vậy?

- Đi theo tôi.

Kì chỉ nói có vậy rồi kéo cô vào một góc vắng, anh lấy điện thoại của mình ra rồi mở cho Xuân xem những bức ảnh.

Trong ảnh là chồng cô ở trong chiếc xe đắt tiền ấy, đằng sau là một người phụ nữ đeo kính râm. Mọi chuyện không dừng lại ở đó, bức ảnh tiếp theo là hai người cùng bước vào một khách sạn. Cả hai đều nhìn những hướng khác nhau cho thấy sự đề phòng. Một bức hình khác, Nghĩa lén lút nắm tay người phụ nữ. Chị ta cười rất tươi và gục đầu vào ngực anh.

Xuân cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây, cô quay mặt đi không muốn nhìn tiếp nữa.

- Anh cho tôi xem những thứ này làm gì?

Kì không ngờ Xuân có thể bình tĩnh hỏi anh như vậy, anh nghiêng đầu đáp:

- Xuân ngốc thật hay là giả vờ? Chồng Xuân đang nɠɵạı ŧìиɧ với vợ của sếp anh ta. Tôi đã nhìn thấy anh ta ở khách sạn.

- Anh vào khách sạn làm gì?

- Điều này... - Kì trở nên ngập ngừng - Tôi vào hay không thì cô cũng quan tâm à? Hơn là chồng cô cùng một người phụ nữ khác vào khách sạn?

Xuân không đáp, cô định rời đi. Tuy không nói, nhưng lòng cô đã xao động. Sự nghi ngờ đã ghìm xuống của cô lại nổi lên. Kì kéo cô lại, nhưng cô lại vùng ra và vì quá xúc động, cô đã tát anh một cái.

- Anh là cái thá gì hả? Anh không có quyền nói chồng tôi như vậy. Anh biết gì về chúng tôi? Anh biết chồng tôi đã phải đi làm vất vả như thế nào để kiếm ra từng đồng tiền hay không? Trừ khi tôi nhìn thấy tận mắt, còn không, đừng bao giờ mang những thứ bẩn thỉu này ra để khiến tôi phải mất niềm tin vào chồng mình.

- Cô nghĩ tôi làm thế này để làm gì?

- Anh thích tôi phải không? - Xuân có sự thẳng thắn nhất định. Cô chỉ đang nói điều mà cô nghĩ từ lâu.

Kì cười nhạt:

- Nếu hôm ấy tôi không nhìn thấy Nghĩa đi vào khách sạn cùng người phụ nữ này, chắc tôi đã không nhìn cô như vậy để cô hiểu lầm tôi đang thích cô.

Xuân trợn tròn mắt. Vậy cái lần ở buổi họp ấy, ánh nhìn đã bắt đầu tất cả ấy đều có lý do hay sao?

Nghĩa nói tiếp:

- Ở trường này có ai là không biết mặt chồng cô? Nhưng anh ta cũng quá lộ liễu rồi đó. Tôi tưởng mình sẽ là người giúp Xuân, nhưng hoá ra Xuân chỉ nghĩ đến mấy chuyện nhảm nhí, còn cho rằng tôi đang hại Xuân.

- Tôi... - Xuân lắp bắp. Cô không nghĩ được gì nữa cả, những nỗi đau đang dần dần lao đến cô. Nghĩa đã nɠɵạı ŧìиɧ thật sao? Nhưng anh không có biểu hiện gì cả. Anh vẫn muốn có con với cô, anh ghen tuông cô với người đàn ông khác. Anh yêu chiều cô dù đôi lúc hơi gia trưởng. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của anh.

- Xuân không bao giờ nghi ngờ chuyện học sinh đó đã nói gì khiến Huy phải đánh nó đúng không?

Xuân lắc đầu, cô không muốn nghe nữa nhưng đôi chân lại chẳng thể bước đi nổi.

- Vì nó biết chồng cô đã mê hoặc mẹ nó. Và cô thì vẫn nhởn nhơ tỏ ra thanh cao với các học sinh. Nghĩa đã được rất nhiều từ mẹ nó, cô không biết phải không? Nhưng chiếc xe mà cô đi mỗi ngày, nay đúng là của Nghĩa chứ không phải của sếp anh ta nữa đâu.

Xuân bịt tai lại, cô hét lên:

- Đừng nói nữa.

Nước mắt rơi xuống như nỗi đau đang ùa vào lòng. Tại sao anh ta có thể làm cô đau bằng cách này? Nếu anh ta không có tình cảm với cô, thì cứ an lành chấp nhận để cô rời khỏi đây thôi, để cô làm một con ngốc không biết gì về chồng mình hết. Nhưng cô sẽ không tin anh đâu. Anh đang muốn chia rẽ bọn cô, cô thà tự dối lòng mình còn hơn là tin anh.

Xuân ôm mặt chạy đi, Kì vươn tay định giữ cô lại nhưng ngón tay của anh chỉ kịp chạm vào vai áo cô. Tự nhiên anh thấy hối hận, lẽ ra anh không nên quá xúc động mà nói hết ra những điều khủng khϊếp ấy. Anh đã định sẽ giữ nó trong lòng cả đời, nhưng không hiểu sao khi nghe mọi người kể cô ấy sắp chuyển đi anh lại thấy tức giận. Đến nỗi muốn làm cô đau.

Có quá nhiều nỗi đau đến trong một ngày, nhưng liệu đó có phải là sự thật? Những điều mà Kì nhìn thấy liệu có đúng với những gì mà anh đang nghĩ? Xuân yêu chồng mình cũng như tin tưởng anh, nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại một sự nghi ngờ cố hữu. Giờ đây cô sẽ không thể kìm nó lại nữa, hạnh phúc của cô sẽ ra sao?

Thêm Bình Luận