Chương 12

12

Có thể là mùa hè quá nóng bức, ngay cả cơm dì làm có ngon thế nào tôi cũng không muốn ăn.

Nuốt miếng cơm cuối cùng, đi chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.

Đúng lúc này, lòng tôi chợt giật thót.

Tôi đã không thấy kinh nguyệt mấy tháng nay rồi.

“…”

Với thái độ không tiết chế của Thẩm Diên Tri cộng thêm việc anh không cho tôi uống thuốc, kết quả này gần như là lẽ tất nhiên.

Tôi mang thai.

Đại khái Thẩm Diên Tri còn không biết, tôi sững sờ nhìn chằm chằm bụng của mình.

Có một sự thật đáng buồn chính là, đứa bé này giữ lại hay bỏ có đúng là chuyện tôi có thể quyết định sao?

Mấy ngày nay Thẩm Diên Tri đều về nhà rất sớm.

Hơn nữa vừa về nhà là phải đến ôm tôi.

Rất nhiều lúc tôi không phân biệt rõ, rốt cuộc người này có phải người lúc trước động một cái là sẽ đá tôi xuống đất hay không.

Không biết bắt đầu từ khi nào, giới hạn của anh đã bị kéo xuống cực thấp.

Có khi tôi nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với bạn.

Có lẽ là bạn anh gọi anh ra chơi bài.

Anh cười nhẽ, rũ mắt nhìn tôi đang nằm trên sô pha.

“Ở nhà với vợ.”

“…”

Đầu bên kia truyền đến tiếng thổn thức, ngay cả tôi cũng có thể nghe thấy.

“Lại chiều cô nàng tâm thần của cậu…”

Tiếng khinh thường xa dần, đúng vậy, ở trong mắt đám bạn của Thẩm Diên Tri, tôi chính là loại tồn tại này nhỉ.

Kẻ điên, hoặc là bệnh tâm thần, bà Thẩm tốt đẹp thì không làm, cả ngày làm trời làm đất.

Một buổi tối nọ, tôi gặp ác mộng.

Tôi thậm chí đã phân không rõ đây rốt cuộc là mộng hay là ký ức.

Thẩm Diên Tri dẫn một đám người chặn đường dồn tôi vào góc lớp, sau đó lớn tiếng đọc điểm của tôi lên.

Khi đó vì bị bọn họ quấy rầy cho nên tôi không có đủ tinh lực để tập trung học tập.

Thành tích đương nhiên thảm không nỡ nhìn.

Nhưng Thẩm Diên Tri là học sinh có điểm cao nhất, điểm của anh luôn luôn cao nhất.

Anh giơ bài thi lên trên đầu tôi, giọng nói hài hước.

“Đệch, chỉ số thông minh thật thấp.”

****

Tôi mở choàng mắt, tiếng ve kêu từ nơi xa xăm truyền vào.

Đếm tối bao phủ xuống như vô cùng tận, người bên cạnh vẫn hít thở đều đều.

Tôi ngồi trên người anh, dùng sức bóp chặt cổ anh.

Trong đêm tối, anh nhìn im lặng mà bất đắc dĩ.

“Định bóp ch3t anh à?”

“Thẩm Diên Tri, là anh kéo tôi xuống địa ngục.”

Tôi nhẹ nhàng nói, chậm rãi siết chặt tay.

Anh cứ nhìn tôi như vậy.

Tôi nghĩ, luôn sẽ có một thời khắc ấy, thời khắc mà tôi thật sự quyết tâm chấm dứt sinh mệnh của anh.

Nhưng tôi vẫn không làm như vậy.

Cho dù anh để mặc tôi đòi lấy.