Chương 8

Lúc nghe thấy Tống Thư Yểu nói "Được", Thang Khải, Minh Thù và ê-kíp chương trình đều thở phào nhẹ nhõm. Cô đồng ý ở lại trường, vậy thì NPC thật của họ mới dễ giở trò.

Tất nhiên là phải ở lại trường, bởi vì nơi này chính là sân khấu để cô biểu diễn vở kịch quan trọng của mình.

Mèo con nằm trong lòng cô kêu meo meo, Tống Thư Yểu nói với hiệu trưởng: "Em muốn đưa nó đến chỗ bác sĩ để khám xem thế nào."

"Được rồi, em vẫn nhớ đường đến phòng y tế chứ?"

"Dạ nhớ."

Ánh mắt của Thang Khải sáng lên, vội vàng xoay người chạy về phòng y tế của trường.

Minh Thù nhìn thấy Thang Khải chưa gì đã có cơ hội tiếp xúc với Tống Thư Yểu, trong lòng càng sốt ruột. Cô ta và Thang Khải là mối quan hệ cạnh tranh, các NPC thật tham gia mỗi kỳ đều sẽ là đối thủ cạnh tranh với nhau. Thứ họ cạnh tranh là cảm tình của khán giả trong phòng livestream, cũng như mức độ yêu thích của khán giả. Nếu không thì mục đích họ tham gia chương trình này là để làm gì?

Nhưng bây giờ cô ta không biết phải làm thế nào mới có thể có mối liên hệ với Tống Thư Yểu và kết bạn cùng cô.

Thang Khải vội vội vàng vàng chạy về phòng y tế của trường, nhanh chóng sửa sang lại quần áo đầu tóc, ổn định hơi thở, đợi Tống Thư Yểu đến gõ cửa. Khán giả cũng đang chờ đợi.

Trong đầu Thang Khải đã chuẩn bị vài tình huống nên dùng dáng vẻ như thế nào để khám bệnh cho mèo, hay nên sử dụng cách nói chuyện nào để giao lưu với cô, hy vọng rằng điều này có thể thu hút được sự chú ý của Tống Thư Yểu. Anh ta khá tự tin vào ngoại hình và phong thái của mình. Mặc dù bây giờ Tống Thư Yểu không phải là một người đáng thương nữa, nhưng cô vẫn mất ba khi mới mười tuổi, có lẽ việc cô thích người lớn tuổi sẽ không có gì thay đổi.

Nhưng anh ta đợi rất lâu cũng không thấy người tới. Trong phòng livestream truyền ra tiếng cười nhạo của khán giả.

[Hahaha... Ngốc thật đấy! Nơi Tống Thư Yểu muốn đến là phòng khám thú y, không phải phòng y tế của trường]

[Hahaha...Trường quý tộc đúng là có khác, còn mời cả bác sĩ thú y đến chăm sóc cho thú cưng của sinh viên]

[Chỉ cần động não là biết, làm sao có thể đưa mèo đến phòng y tế của trường để khám được]

[...]

*

Học viện Kimcodora là trường tư dành cho giới quý tộc. Ngoại trừ một số trường hợp tuyển sinh đặc biệt ra, chẳng hạn như Tống Thư Yểu năm đó, thì tất cả sinh viên của trường đều là con cái của những nhà giàu có hoặc có địa vị cao. Trường có diện tích rất rộng, không gian đẹp đẽ, cơ sở vật chất đầy đủ tiện nghi, đến ký túc xá cũng là những căn hộ sang trọng. Hơn nữa, Học viện Kimcodora còn ở gần nội thành, từ trạm xe buýt trước cổng trường, ngồi qua bốn trạm là tới nơi rồi, rất thuận tiện.

Ký túc xá nơi Tống Thư Yểu ở là một căn hộ hai tầng, bên trong được trang bị đầy đủ nội thất và đồ dùng, vô cùng xa hoa. Phòng ký túc của cô nằm ngay trong khu ký túc xá sinh viên. Trường học vốn dĩ muốn sắp xếp cho cô ở trong khu ký túc xá dành cho giảng viên, nhưng Tống Thư Yểu từ chối, tự mình chọn căn này.

Tống Thư Yểu mang theo rất ít hành lý, chỉ có vài bộ quần áo để thay và một số vật dụng cá nhân. Đồ đạc có giá trị chỉ có một chiếc máy tính, ngoài ra còn một chú mèo hoang cô nhặt được trên đường đến Học viện Kimcodora.

Tống Thư Yểu đeo chiếc kính gọng mỏng lên, ngồi trên ghế sô pha đọc sách. Khuôn mặt thanh tú lúc này tràn đầy khí chất thư hương, nhìn thế nào cũng đều thấy đẹp như một bức tranh vẽ. Đám nhan cẩu không khỏi kêu gào như thể bị cắt tiết, thế nhưng không dám để lại bình luận, sợ bị mọi người ném đá.

Mèo con đi qua đi lại bên cạnh cô, meo tới meo lui. Tống Thư Yểu dường như bị nó làm phân tâm, ngoảnh lại nhìn nó chằm chằm, ánh mắt âm u. Con mèo nhìn lại cô bằng đôi mắt tròn xoe.

[Đến rồi đến rồi!]

[Cuối cùng bộ mặt thật của cầm thú cũng xuất hiện rồi!]

Khán giả trong phòng livestream trở nên phấn khích.

Chỉ thấy Tống Thư Yểu từ từ tháo mắt kính xuống, động tác này làm cô tỏa ra khí chất siêu ngầu, siêu bùng nổ. Sau đó cô bất ngờ di chuyển, nhào tới đè mèo con nằm trên sô pha giống như thiếu nữ bị đẩy ngã và bị người kiềm chặt hai tay hai chân. Tống Thư Yểu vùi mặt vào bụng nó, hít một hơi.

Mèo con mở to đôi mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn Tống Thư Yểu.

Tống Thư Yểu bị dụ dỗ rồi. Cô đặt cuốn sách xuống, bắt đầu cùng mèo chơi đùa, cùng nó lăn lộn trên sàn nhà.

Dáng vẻ yêu thích động vật nhỏ không khác gì người thường.

Hơn nữa sau khi chơi với mèo xong, Tống Thư Yểu ôm nó cùng nhau ngồi xem chương trình tạp kỹ rồi viết một đống bình luận.

Tống Thư Yểu: A a a, các anh giỏi quá, cố lên, sau này hãy chỉ đi trên con đường trải đầy hoa thôi nhé!

Thế nhưng cô vẫn rất kiềm chế. Một tiếng sau, cô lại trở về với bộ dạng là một Tống Thư Yểu sinh ra đã làm người thắng cuộc, xa vời không thể với tới. Cô cầm quyển sách ra ngoài ban công, bắt đầu ngồi đọc một cách nghiêm túc. Mèo con ăn đủ, uống đủ, chơi đùa mệt rồi, liền nằm cuộn tròn dưới chân cô ngủ thϊếp đi.

Trong đôi mắt dịu dàng của cô phản chiếu từng con chữ đen, khóe miệng cong lên đầy vẻ dịu dàng, làm thời gian dường như cũng trôi chậm lại. Cảnh tượng cô ngồi dưới ánh đèn đọc sách đẹp như tranh vẽ.

Chỉ là có đôi lúc, cô sẽ cầm ống nhòm trên bàn lên, hướng về phía đối diện, như thể đang nhìn gì đó. Nhưng khi khán giả chuyển sang góc nhìn của cô thì cô đã dời tầm mắt sang hướng khác.

[Đối diện là ký túc xá nam, cô ta đang nhìn trộm sao?]

[Còn dùng ống nhòm để nhìn trộm, thật kinh tởm!]

[Tôi đã bảo cô ta không thể nào thật sự bình thường như bề ngoài chúng ta thấy được, chắc chắn vẫn còn một bộ mặt khác chưa thể hiện ra!]

[Chỉ cần theo dõi cô ta thật kỹ, đến cuối cùng cái đuôi hồ ly cũng sẽ lộ ra ngoài!]

[Thứ mà cô ta nhìn lúc ban ngày có phải chính là cái người trong ký túc xá kia không?]

[Thật là nguy hiểm, suýt nữa thì bị cô ta che mắt!]

Tống Thư Yểu lật trang sách, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn.

Nếu một người bình thường làm những việc bình thường, thì mọi người hoàn toàn sẽ không cảm thấy gì. Nhưng nếu một người thoạt nhìn cao cao tại thượng, không ăn khói lửa nhân gian lại âm thầm làm những việc giống như người bình thường, ngược lại sẽ khiến mọi người lập tức cảm thấy người này quá đáng yêu rồi, sẽ nhanh chóng sinh ra thiện cảm. Cái gọi là tính cách tương phản, chính là từ đồng nghĩa với hai từ đáng yêu.

Thế nhưng bọn họ quá kỳ vọng vào việc mong chờ cô làm chuyện xấu, mong chờ cô lộ ra bộ mặt thật gian ác. Nên nếu để bọn họ phát hiện ra cô thực chất chỉ là một người bình thường, thì sẽ rất dễ khiến họ cảm thấy thực tế quá mức chêch lệch với kỳ vọng, có thể sẽ thẹn quá hóa giận mà bỏ đi. Cho nên cô phải thả câu để khơi dậy hứng thú của bọn họ.

Cứ như vậy, từng bước từng bước, chậm rãi tiến vào cái bẫy mà tôi giăng ra đi.

*

Minh Thù tưởng rằng Thang Khải đã có cơ hội tiếp xúc với Tống Thư Yểu, trong lòng cô ta nôn nóng đến bốc hỏa, có chút hoảng loạn.

Tạm thời không nghĩ ra cách để tiếp xúc với Tống Thư Yểu, kết bạn với cô, vậy thì nên đổi hướng hành động khác xem sao. Tóm lại, nhất định phải tìm cách lôi kéo được thiện cảm của khán giả phòng livestream. Kịch bản mà ê-kíp giao cho cô ta cũng nên đến lúc thực hiện rồi. Kịch bản phim thần tượng lãng mạn trong trường học vẫn luôn là đề tài nhận được sự yêu thích rộng rãi của khán giả.

Để khiến khán giả cảm thấy nhập vai hơn, thân phận học sinh chuyển trường của Minh Thù chính là học sinh được đặc cách tuyển vào. Nói cách khác, cô ta chỉ là một thiếu nữ có gia cảnh bình thường.

Khi ê-kíp viết xong kịch bản, cô ta cảm thấy rất háo hức. Thế nhưng sau khi thật sự bước chân vào thế giới ảo này, cô ta chợt cảm thấy thế giới này quá đỗi chân thực, NPC cũng quá đỗi chân thực, cảm nhận của các giác quan cũng giống y hệt như thế giới thật, khiến cho cô ta chùn bước.

Lúc đi vào nhà vệ sinh nữ, cô ta chứng kiến cảnh vài nữ sinh đang túm đầu một cô gái, tát cô gái điên cuồng, Mình Thù liền chết lặng.

Cô ta nhận ra nữ sinh bị túm tóc đó, cũng là học sinh đặc cách học cùng lớp với cô ấy, tên là Lê Chiêu. Mặc dù học rất giỏi, nhưng trầm tính ít nói, lúc nào cũng lầm lì. Mỗi khi tan học, cô nàng sẽ vội vàng xách cặp lao ra ngoài, như thể bị ma đuổi. Và mấy cô bạn đầu gấu trong lớp cũng sẽ lập tức đuổi theo.

Khi đó, cô ta đã đoán ra có lẽ cô bạn cũng được đặc tuyển này có khả năng bị bạo lực học đường, nhưng cô ta không dám đứng ra ngăn cản. Vì vậy, cô ta chỉ có thể giả vờ như không biết gì, tránh làm khán giả trong phòng livestream nghĩ rằng cô ấy là người nhát gan, sợ phiền phức. Trên thực tế có lẽ những khán giả đó còn nhát gan hơn cô ấy, nhưng công chúng luôn đưa ra yêu cầu cao đến quá mức đối với người nổi tiếng. Chỉ cần lộ ra một chút khuyết điểm trong nhân cách, bọn họ sẽ cho rằng thần tượng ấy là người không có nhân cách tốt.

Thế nhưng bây giờ, việc bắt nạt đang xảy ra ngay trước mắt cô ấy.

Làm thế nào đây? Phải ngăn cản sao? Nhưng một khi ngăn cản, thì người tiếp theo bị nhắm đến chính là cô ta. Bị đánh trước mặt khán giả cũng quá mất mặt rồi; thế nhưng nếu quay đầu bỏ đi, dư luận cũng sẽ không có phản ứng tốt...

Minh Thù giống như rơi vào hầm băng, toàn thân cứng đờ.

"Này, cho mày hai giây, cút ra ngoài." Một nữ sinh nói. Dưới tay của cô ta, ánh mắt Lê Chiêu nhìn thẳng Minh Thù, trong mắt nổi lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Minh Thù quay người chạy đi. Tia sáng trong mắt Lê Chiêu biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại một mảnh tối đen.

[Cứ thế chạy đi sao? Làm người khác quá thất vọng.]

[Bình thường bày ra dáng vẻ là một cô gái tích cực tiến về phía trước, tràn đầy năng lượng. Hóa ra lại là một kẻ hèn nhát sao?]

[Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ xem, là các người thì các người có dám làm gì không? Đứng nói không đau thắt lưng sao?]

[Minh Thù chỉ có một người, cô ấy tiến lên cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết. Phải đảm bảo an toàn của bản thân trước rồi hẵng nghĩ đến chuyện cứu người, đây không phải là điều mà chính phủ vẫn luôn chủ trương sao?]

[Thấy không, Minh Thù của chúng ta là đi tìm thầy cô nhờ giúp đỡ. Không phải thấy chết mà không cứu!]

[Người bị phán quyết đến rồi. Nhìn cô ta đi, chắc chắn cô ta sẽ quay đầu bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả Minh Thù!]

Tống Thư Yểu tiến vào tòa nhà dạy học này. Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh nữ, nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra, cô đẩy cửa bước vào xem thử.

Nhìn thấy cảnh một cô gái bị ấn đầu vào bồn cầu, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.

"Dừng tay!" Cô không hề do dự, lập tức quát lớn: "Mấy người đang làm gì vậy? Sao có thể đối xử với bạn học như vậy?

Những nữ sinh đó nhìn thấy Tống Thư Yểu, không dám hống hách như khi nhìn thấy Minh Thù. Người đang đè đầu bạn học nhìn Tống Thư Yểu, vẻ mặt khó chịu: "Mắc mớ gì tới cô, cút."

"Buông bạn học đó ra." Vẻ mặt Tống Thư Yểu trở nên nghiêm nghị.

Sắc mặt của người đó càng khó coi, buông Lê Chiêu ra, đứng dậy đi về phía Tống Thư Yểu, nâng tay muốn đẩy Tống Thư Yểu: "Mày là đứa nào mà dám ra lệnh cho tao? Mày thật sự tưởng mọi người ở Kimcodora này đều là fan của mày sao? Chẳng qua chỉ là một con mọt sách..."

"Tôi khuyên bạn tốt nhất đừng động vào tôi. Bạn làm thế tức là bạn đã vi phạm "Luật An toàn Cá nhân của Đế quốc", "Luật Hình sự Đế quốc" và "Luật Bạo lực Học đường Đế quốc". Một khi tôi kiện ra tòa, bạn sẽ phải đối mặt với án tù từ ba năm trở lên hoặc năm năm trở xuống." Tống Thư Yểu nói, sắc mặt không chút thay đổi. Điện thoại di động không biết đã được mở ra từ lúc nào, đang ghi hình lại.

Bàn tay của người đó khựng lại ngay khi sắp chạm vào bả vai của Tống Thư Yểu.

"Mày đừng hòng dọa tao, biết tao là ai không?" Cô ta bắt đầu thấy hơi lo sợ nhưng vẫn mạnh miệng.

"Vậy bạn biết tôi là ai không? Tôi sở hữu blog A có ba mươi triệu fan hâm mộ. Tháng trước, tôi vừa cùng đồng đội gặp mặt Tổng thống, cùng dùng bữa trong Nhà Đỏ. Ba của bạn là ai? Gia đình làm nghề gì? Bất động sản? Gia sản có bao nhiêu? Cổ phiếu của công ty đã trải qua nhiều biến động chưa? Hả?"

Mặt của nữ sinh đó đã tái nhợt, cô ta không tiếp tục vươn tay ra nữa. Các bạn trong nhóm của cô ta cũng lộ rõ

vẻ mặt sợ hãi, nhao nhao đứng dậy.

Cuối cùng, bọn họ nhanh chóng cụp đuôi, quay đầu bỏ chạy.

[Tống Thư Yểu ngầu phát khóc!]

[Siêu cấp ngầu luôn ạ!]

[Nghĩ đến cảnh Minh Thù vừa rồi quay đầu bỏ chạy, lại nhìn Tống Thư Yểu, tương phản quá rõ ràng!]

[Nếu Minh Thù cũng có lai lịch như của Tống Thư Yểu, thì cô ấy đã không sợ rồi? Hơn nữa, cô ấy là đi tìm thầy cô giáo, không phải thấy chết không cứu!]

[Nói nghe như kiểu Tống Thư Yểu là người có gia thế khủng không bằng. Đừng quên Tổ chương trình cho cô ấy bối cảnh xuất thân như thế nào?]

[Gia thế tốt thì sẽ không thấy chết mà không cứu? Đừng quên trong ngôi trường này có bao nhiêu học sinh nhà giàu. Không tin cả lớp không ai biết nữ sinh này đang bị bắt nạt.]

[Cho dù thế nào, Tống Thư Yểu cũng là kẻ mang tội gϊếŧ người. Tôi hoàn toàn không tin cô ta là người tốt trong thế giới ảo!]

[Giả bộ đó, chắc chắn là giả bộ!]

Cuối cùng, đại đa số dư luận vẫn không tin Tống Thư Yểu là người tốt. Tuy rằng có lúc cũng cảm thấy cô rất ngầu, ác cảm trong lòng đối với cô từ tối hôm qua cho đến hôm nay cũng đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng vẫn chưa đến mức sẵn sàng vì cô mà cãi nhau với người khác ở trên mạng, bảo vệ cô.