Tóm tắt một câu: Hãy vì tôi mà dùng hết sức gào thét đi!
Tống Thư Yểu chết đi, lại phát hiện một điều không tưởng.
Cô thoát ra khỏi kiềm hãm của máy tính, nhận ra cả đời mình lại là một chương trình thực tế...
Mọi thứ đều được sắp đặt, đều có kịch bản, mà cuộc đời cô hoàn chỉnh bày ra trước mặt bao người, còn chịu người điều khiển, khống chế.
Cả tỷ khán giả nhìn cô sống, nhìn cô cười, nhìn cô khóc...Họ cười nhạo cô, họ chỉ trỏ cô, họ cao cao tại thượng đánh giá cô...
Đạo diễn cùng toàn bộ đoàn đội chỉ nghĩ cách làm sao để cô sống bị áp bức đến mức cao nhất, ra tay chèn ép cô, thiết kế để cô suy sụp, bắt cô thuần phục, cúi đầu.
Sau đó cô sống lại, lần này ký ức của cô không còn bị che đi nữa.
Sau đó họ tìm được báu vật quý nhất thế gian, nàng hoàn mỹ vô khuyết, được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay. Họ phát rồ vì nàng, coi nàng như thần linh, tôn thờ cuồng nhiệt.
Sảng văn tô ngập trời, tác giả là trung nhị bệnh thời kỳ cuối đã từ bỏ trị liệu.