- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Cái Phó Bản Này Không Khoa Học
- Chương 2: Phó Bản Này Thật Là Khó, Ta Bị Người Ta Khi Dễ
Cái Phó Bản Này Không Khoa Học
Chương 2: Phó Bản Này Thật Là Khó, Ta Bị Người Ta Khi Dễ
“Phương thức cướp đoạt chính là như thế này ư?”
Sau khi chùm sáng dung nhập vào trong cơ thể, bảng lực lượng số liệu của Lâm Phàm tăng từ 13 lên 14.
Dù chỉ tăng một điểm, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự biến hóa của bản thân.
“Thật là tuyệt vời.”
“Chỉ cần ngăn chặn đối phương là có thể cướp đoạt, có phải ý nghĩa là như vậy không?”
Lâm Phàm nhìn kỹ bảng lực lượng của Cẩu Đầu Nương Holo.
Không sai, đã có sự thay đổi.
Thuộc tính lực lượng của đối phương giảm từ 11 xuống 10.
Điều này có nghĩa là đối phương đã mất đi một điểm lực lượng mà phải vất vả khó nhục mới tăng được.
Đây quả là một việc bi thảm.
“Cướp đoạt phải lần lượt thực hiện sao? Nếu thật là như vậy, thì có nghĩa là ta phải chờ nàng tỉnh lại, tiếp tục hành động táo bạo, lần nữa áp bức nàng?”
Lâm Phàm xoa cằm, cắn môi, suy tư một lúc, rồi nụ cười trên mặt ngày càng rạng rỡ, ánh mắt sáng lên.
“Thật là thú vị, sinh linh Ba Thái tinh đến Lam Tinh chơi đùa, hoàn thành nhiệm vụ còn được phần thưởng.”
“Mà ta từ trên người các nàng nhổ lông dê, hai bên chuyển đổi vị thế rất rõ ràng, các nàng hóa ra là đang giúp ta?”
Ý niệm này, không có gì sai.
Lam Tinh là phó bản cấp độ F, sẽ mở ra sau ba ngày nữa, lúc đó không chỉ có mỗi Cẩu Đầu Nương Holo tới, chắc chắn sẽ có nhiều sinh linh khác xuống phó bản này.
Nghĩ tới đây.
Lâm Phàm có chút gấp gáp.
“Đau quá, đau quá.” Cẩu Đầu Nương Holo mơ hồ tỉnh lại, xoa cái cổ đang đau nhức, dường như nhớ ra chuyện gì đó, liền như con mèo bị dọa, giật mình dựng người lên, nhìn Lâm Phàm với ánh mắt đề phòng, nói: “Ngươi đã làm gì với ta?”
Cẩu Đầu Nương Holo hai tay ôm ngực khóc lóc nói: “Ô ô ô. . . Holo bị vấy bẩn rồi.”
Lâm Phàm: . . .
“Ngươi có bị điên không? Có thể bình tĩnh lại một chút hay không, còn có ngươi là ai?”
“Ô ô ô. . . Holo khóc.”
“. . .”
“Ô ô ô. . . Ngươi đã cho những thứ bẩn thỉu vào trong người Holo, còn phun ra bong bóng, Holo đã đọc trong sách rồi.”
“. . .”
Nhưng Lâm Phàm chỉ mong Cẩu Đầu Nương Holo bình thường một chút, hắn sẽ không im lặng giống như bây giờ.
“Ngươi đừng lại gần, ngươi muốn làm gì?”
Cẩu Đầu Nương Holo duỗi tay nhỏ bé ra để ngăn Lâm Phàm, nói: “Ta rất mạnh đấy, ta sẽ dùng Phong Phong Cẩu Đầu Quyền để đánh ngươi ngất xỉu.”
Lâm Phàm câm nín không nói gì, cái này là nghĩ gì vậy, thực lực thế này cũng dám một mình vào phó bản Lam Tinh?
Đơn giản là mang phúc lợi tới cho ta.
“À, đúng rồi, ta có bảng thời gian, không kịp nhận tân thủ gói quà, có lẽ đây mới là gói quà tân thủ đi.”
“A, Phong Phong Cẩu Đầu Quyền, đánh ngươi.”
Khi Lâm Phàm tiến tới.
Cẩu Đầu Nương Holo vung tay lung tung, hai chân quẫy loạn, cơ thể lắc lư, miệng kêu la, Lâm Phàm nhìn mà cười không nhặt được mồm.
Nhưng dần dần, hắn cũng không cười nổi.
Cẩu Đầu Nương Holo đánh trái đấm phải, cắn răng ngoạm, chân đá hông, mỗi chiêu đều nhắm vào điểm yếu của nam nhân. Du cho Lâm Phàm, hắn rõ ràng mạnh hơn Cẩu Đầu Nương nhiều, nhưng trong tình huống lộn xộn này, hắn lại có chút không biết nên dùng tay hay chân.
Luôn có một loại cảm giác nếu tới gần, sẽ bị thương nặng ở chỗ quan trọng.
Chỉ là… Cẩu Đầu Nương Holo quyền đấm cước đá liên tục, nhưng lại đứng yên một chỗ, Lâm Phàm nhìn cũng không biết nên làm sao.
Một lúc sau.
“Vù vù… Ta quá mệt mỏi rồi, ta quá mệt mỏi rồi nha.” Cẩu Đầu Nương Holo lè lưỡi, thở hổn hển, sợ hãi nhìn Lâm Phàm, nước mắt chảy dài, nói: “Ngươi là kẻ xấu, ngươi là kẻ xấu, chỉ biết bắt nạt ta.”
Lâm Phàm cạn lời thầm nghĩ:
“Khá lắm, nếu không có bảng nhiệm vụ trên đầu của ngươi, ta còn tưởng mình đã quá đáng, nhưng sự thật ngươi chỉ muốn đánh vào mắt ta hai quyền.”
“Nếu không biết trước chân tướng, sợ là đã biến thành gấu mèo rồi.”
“Mệt chưa?” Lâm Phàm cười khẽ.
“Ừm, Holo mệt rồi.”
“Mệt rồi thì tốt, đánh nhau là việc rất mệt, nhất là nữ tử.”
Lâm Phàm bước dần đến phía Cẩu Đầu Nương Holo, ép Holo lui dần về phía tường, không còn lối thoát.
“Ngươi đừng lại gần đây.” Cẩu Đầu Nương Holo run sợ nghĩ: “Sao phó bản cấp F Lam Tinh lại có thổ dân khủng khϊếp như thế, nếu ta không rút được thẻ trải nghiệm thì có phải là may mắn không, vậy thì có thể theo các đại lão đi hoàn thành phó bản.”
Lâm Phàm vung tay, một chưởng rơi xuống, chém vào cổ Holo, Holo sợ hãi mất đi ý thức, ngã xuống đất, đầu lệch sang một bên, lè lưỡi, ngất xỉu.
Một tiếng nổ vang lên từ trong người Holo.
Ánh sáng bay ra hướng Lâm Phàm.
【Cướp đoạt kỹ năng của Cẩu Đầu Nương Holo: Phong Phong Cẩu Đầu Quyền (sơ cấp).】
【Phong Phong Cẩu Đầu Quyền: Đây là một kỹ năng sơ cấp, khi thi triển toàn thuộc tính tăng 10%, như chó điên hung ác, chiêu nào cũng gian xảo, không tuân thủ võ đạo, không phải con người, kẻ vô liêm sỉ. 】
Ngay lập tức, trong óc hắn xuất hiện nhiều chiêu thức kỳ quái.
Nhìn Cẩu Đầu Nương Holo đã ngất xỉu, hắn không khỏi than thở.
“Đánh bậy đánh bạ lại làm việc thiện, nữ tử nên điềm đạm nho nhã chứ, để ta giữ kỹ năng này cho ngươi đi.”
Lâm Phàm xem lại bảng thuộc tính của đối phương.
Ban đầu cột thuộc tính có rất nhiều thuộc tính, nhưng bây giờ đã trống không.
Bây giờ thuộc tính duy nhất hắn có thể cướp đoạt của đối phương là tốc độ.
Có 3 điểm tốc độ.
Hắn quyết định là sẽ cướp sạch.
Hắn quay lại phòng ngủ của mình, lấy dây thừng, nếu hỏi tại sao phòng ngủ lại có dây thừng, câu trả chính là để nhảy dây.
Hắn kéo Cẩu Đầu Nương Holo lên ghế, bắt đầu trói chặt, lúc trói chặt, trong đầu hắn lại nghĩ đến một số hình ảnh không rõ tên trong phim ảnh, lắc đầu, khịt mũi khinh thường suy nghĩ này thầm nói: “Ta là người lương thiện, làm sao có thể làm việc này?”
Một lúc sau.
Trói xong.
Chỉ là trói đơn giản, dĩ nhiên, hắn cũng biết ngực bị dây thừng siết chặt chắc không thoải mái, nên cố ý né ra, để cho đối phương thoải mái hơn một chút, nhưng trói quá gấp, nên chỗ phẳng vô cùng phẳng, còn chỗ lồi lõm lại lòi lòm vô cùng.
Thật là tròn.
Sau một hồi, Cẩu Đầu Nương Holo mơ hồ tỉnh lại, muốn gãi gãi lỗ tai, nhưng lại không thể cử động tay chân, vội vàng mở mắt ra, thấy Lâm Phàm ngồi trước mặt nàng, hai người lại nhìn nhau.
Cẩu Đầu Nương Holo cúi đầu nhìn thấy tình trạng của mình, nhưng không nhìn thấy được đầu gối.
“Ô ô ô…”
Khóc lóc than van.
“Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà, mụ mụ ơi.”
“Phó bản quá khó khăn, ta bị người ta bắt nạt.”
Lâm Phàm cười mỉm nháy mắt nghĩ: “Kẻ trước mặt này có phù hợp vào phó bản không?
“Sao cứ cảm thấy ta là thổ dân vô tội của phó bản.
Lại biến thành BOSS tàn ác trong lòng đối phương?
Không chừng có ngày nào đó, nàng dẫn người vào phó bản để trả thù ta không?”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Cái Phó Bản Này Không Khoa Học
- Chương 2: Phó Bản Này Thật Là Khó, Ta Bị Người Ta Khi Dễ