Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cái Nhìn Của Linh Hồn

Chương 8: Bà Ngoại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi không thể nhớ bản thân đã chết vì đau đớn hay chết vì bị mất máu quá nhiều.

Tôi chỉ có thể nhớ được đêm đó, gió thổi trên đồng vắng hoang vu.

Tiếng gào thét của gió thổi qua đôi gò má sớm đã trần trụi máu thịt đan xen của tôi.

Có lẽ trước khi chết, con người ta sẽ nhớ về những điều đẹp đẽ.

Tôi mơ hồ, nghĩ về lúc còn nhỏ.

Để sinh Hứa Trạch, mẹ đã gửi tôi về quê, nơi đó chỉ có bà ngoại sống một mình.

Bà là người đối tốt với tôi nhất trên thế gian này.

Bà đã cho tôi cảm nhận được tất cả sự ấm áp.

Bà hái ngọn xoan hôi non nhất trên cây xuống, dùng nước nóng chần qua, rồi làm trứng ốp la cho tôi ăn.

Mẹ tôi gọi điện về, nói Hứa Kiều muốn ăn xoan hôi, nhưng bà không mua được nó ở chợ khu nhà tôi sống.



Bà ngoại nói, năm nay mưa ít quá, xoan hôi vẫn chưa mọc nữa.

Say khi cúp máy, bà tinh nghịch nháy mắt với tôi và mỉm cười.

Tôi vẫn nhớ hương vị của món ăn hôm đó tràn ngập trên đầu lưỡi mình.

Nhưng khi tôi lên năm tuổi, bà ngoại đã qua đời vì bệnh nặng.

Hứa Trạch năm đó mới một tuổi rưỡi, mẹ tôi buộc phải đón tôi về nhà.

Vì điều này, bà nhìn tôi không vừa mắt.

Bà ấy lặng lẽ nói với ba tôi, "Con bé này có phải có vấn đề gì không? Đến cả bà ngoại nó cũng bị nó khắc chết".

Tôi ngẩn người nhìn mẹ.

Trên thực tế, một đứa trẻ năm tuổi không hiểu biết nhiều về sự sống và cái chết.

Tôi chỉ biết rằng không có ai trên đời này sẽ kiên định chọn tôi trong số muôn vàn người.



Từ khi đó trở đi, tôi là đứa trẻ không bao giờ nhận được sự ưu ái.

Giây tiếp theo sau khi tôi ngừng thở, linh hồn tôi bị gió kéo ra khỏi cơ thể

Tôi thấy người đàn ông kia lấy từ cốp xe một chiếc rìu, sau đó chặt từng khúc xương nối khớp tứ chi của tôi.

Tôi nhìn thấy đoàn tàu cao tốc chạy hàng ngàn dặm dưới bầu trời đầy sao, băng qua những cánh đồng yên tĩnh.

Tôi nhìn thấy ở một tòa nhà cao tầng, trong một căn phòng nào đó, có một cô bé chợt tỉnh giấc sau cơn ác mộng, chỉ vừa mới khóc một tiếng, ba mẹ cô bé liền vào phòng, ôm lấy em, vỗ nhẹ vào lưng an ủi.

Cuối cùng của cuối cùng.

Tôi thấy Hứa Kiều ngáp dài, thức giậy trên chiếc giường, dưới sự thúc giục của mẹ tôi, chị ấy rửa mặt xong, thay đồ bước ra cửa.

Tôi trở về rồi.

Sau khi tôi chết đi, vẫn là trở về căn nhà này.

Tham dự hôn lễ của Hứa Kiều.
« Chương TrướcChương Tiếp »